Nhiễm Bạch cảm thấy một cỗ ánh mắt độc ác, cô nhếch miệng lên hướng Thương Ngọc cười xán lạn.
Thương Ngọc nhìn thấy, chột dạ quay đầu, tim vẫn còn suýt trực nhảy ra ngoài, cái nụ cười kia, luôn cảm giác giống như có thể nhìn thấu hết tất cả vậy.
Tiêu Lâm sững sờ nhìn Nhiễm Bạch cười, ừm, thật giống như là một tiểu thiên sứ.
Sau khi tan học, Thương Ngọc đi tới trước mặt Nhiễm Bạch, hít một hơi, mỉm cười nói:
“Nhiễm Bạch, tớ có một số việc muốn nói với cậu, cậu có thể cùng tớ ra ngoài không?”
Nhiễm Bạch như cười như không nhìn Thương Ngọc, chậc chậc, một chút nhẫn nại cũng không có.
Thương Ngọc bị ánh mắt Nhiễm Bạch nhìn chăm chú khiến cho tim nhảy thình thịch, trên thân không khỏi chảy ra mồ hôi lạnh, sao cô ta không đồng ý, chẳng lẽ cô ta biết kế hoạch của mình sao?
Nhiễm Bạch câu lên một vòng ý cười, việc tốt như vậy sao có thể không đồng ý được.
“Đương nhiên có thể, bạn học Thương Ngọc, chúng ta đi thôi.”
Phong Lạc cảm giác có chút không ổn, ký chủ nhà nó lại muốn kiếm chuyện rồi.
Mà Thương Ngọc này cũng thật là tìm đường chết thế, trêu chọc ai không được mà lại hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc ký chủ, cũng không biết cuối cùng sẽ chết kiểu gì.
Không đúng, Phong Lạc ý thức được suy nghĩ của mình lệch lạc, chẳng phải hẳn là nó nên khuyên can ký chủ rằng giết người không tốt sao, hiện tại sao lại nghĩ đến cái chết của người này.
Không được không được, nó bị lây nhiễm từ ký chủ mất rồi. Phong Lạc hoảng sợ nghĩ.
Mà Nhiễm Bạch với Thương Ngọc tất nhiên không biết nội tâm ý nghĩ phong phú của Phong Lạc.
Thương Ngọc nghe thấy Nhiễm Bạch đồng ý, trong lòng vừa vui sướng lại vừa sợ hãi , có điều, vẫn là vui sướng chiếm nhiều hơn.
Chỉ cần Nhiễm Bạch chết đi, sẽ không còn ai tranh giành Tiêu Lâm với cô ta nữa, chỉ cần Nhiễm Bạch chết rồi, chỉ cần Nhiễm Bạch chết.
Thương Ngọc tự thôi miên chính mình, lại nhìn về phía Nhiễm Bạch, đáy mắt có một chút áy náy, nhiều hơn là mấy phần sát ý.
Nhiễm Bạch thu vào mắt thần sắc biến hóa rất rõ ràng của Thương Ngọc. Nhếch miệng lên cười xán lạn, ôi, trò chơi lại bắt đầu rồi.
Tiêu Lâm nhìn thấy ánh mắt của Thương Ngọc, trong lòng cảm giác là lạ, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào.
“Bạch Bạch, tớ cùng đi với cậu.”
Thương Ngọc nghe vậy, hốt hoảng ngăn cản:
“Không được!”
Làm sao có thể, Tiêu Lâm làm sao có thể che chở cho Nhiễm Bạch!
Thương Ngọc nắm chặt tay, móng tay khảm sâu vào trong da thịt, nhưng cô ta lại không cảm thấy gì.
Nhiễm Bạch nhất định phải chết!
Chỉ cần cô chết rồi, Tiêu Lâm cũng sẽ chỉ là cô ta!
Tiêu Lâm nghe thấy thế cũng lạnh sắc mặt.
“Tại sao không được!”
Xem ra là gần đây cậu không ra mặt, cho nên có người dám từ chối cậu.
A, cậu vì Nhiễm Bạch có thể làm một học sinh ngoan, nhưng nếu như là việc dính đến Nhiễm Bạch thì hắn nhất định phải đi theo.
Nhiễm Bạch ghé mắt, nhìn Tiêu Lâm,
“Lâm Lâm, tớ và bạn học Thương Ngọc nói chuyện mấy câu, cậu không cần đi theo đâu.”
Thương Ngọc mím chặt môi, nghe câu nói xưng hô thân thiết đến chói tai, Lâm Lâm? Ha, rất nhanh, mày liền có thể biến mất!
Tiêu Lâm nhíu nhíu mày: “Thế nhưng… “
Nhiễm Bạch tự nhiên sẽ không để cho người khác quấy rầy trò chơi của mình.
“Lâm Lâm, tớ nói rồi.”
Tiêu Lâm nhìn Nhiễm Bạch, cũng không dám nói lời nào. Cậu nghe cô, bởi vì, cậu sợ, sợ cô sẽ chán ghét cậu.
“Vậy cậu nhớ đến sớm một chút.”
Nhiễm Bạch mỉm cười đáp: “Tất nhiên.”