Có lúc, ý nghĩ trong lòng sẽ thay thế lý trí làm ra quyết định.
Tứ lúc đôi môi chạm nhau, hai người đều ngẩn ra, Hoắc Kỷ Thành chỉ cảm thấy xúc cảm tuyệt vời, làm cho người ta đáng ghi nhớ.
So sánh với lần trước cô uống say đụng chạm trong xe, rõ ràng lần này khác nhau rất lớn.
Anh đã không hề thoả mãn lướt qua mà tiếp tục nhẹ nhàng ma sát. . . . . .
Nụ hôn này đối với Tần Lạc mà nói, hơi quá mạnh mẽ, cô hoàn toàn không thể xoay sở mặc cho anh nắm trong tay, đại não tạm thời xuất hiện trống rỗng, tay ôm cổ anh cũng dần dần nới lỏng, thật may là Hoắc Kỷ Thành nâng hông của cô để tránh cho cô ngã xuống. . . . . .
“Ưmh. . . . . .”
Tần Lạc phản ứng lại vội vàng muốn đẩy Hoắc Kỷ Thành ra, lại không có chút sức lực, hô hấp trong miệng giống như bị cướp toàn bộ. . . . . .
Ngay lúc cô cảm thấy sắp hít thở không thông, Hoắc Kỷ Thành chợt buông cô ra, không đợi cô mở miệng, người ta đã xoay người đi về phòng rồi.
Đối với cái hôn vừa rồi cũng không giải thích.
Mẹ nó! Bị chó gặm rồi !
Tần Lạc không nhịn được nắm quyền, giận dữ cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Chiều nay, hai người đều theo đuổi tâm tư của riêng mình.
****
Buổi sáng hôm sau cũng đã lãng phí, Tần Lạc mở mắt ra đã là buổi trưa.
Cô vốn tưởng rằng buổi chiều sẽ có hội nghị buôn bán rất quan trọng hoặc là đàm thoại, ký hợp đồng các loại, kết quả lại là để cho cô mở rộng tầm mắt đánh golf.
Tại biệt thự tuyệt đẹp của Will, Tần Lạc cũng không có thưởng thức, cô nhắm mắt đi theo Hoắc Kỷ Thành, anh đi đâu, cô phải đi theo đó, bất cứ lúc nào cũng giúp anh phiên dịch một chút.
Hôm nay cô mặc áo sơ mi màu trắng, phía dưới là chiếc chân váy màu hồng, editor: mèo hoang đùi phải nơi xẻ tà, lúc đi bộ sẽ hơi kéo lên, lộ ra một đoạn đùi trắng nõn. . . . . .
Hoắc Kỷ Thành chú ý tới, hôm nay cô không có mang tất chân, chiếc váy màu hồng tôn lên hai chân thon dài trăng nõn của cô.
“Tần tiểu thư, cô biết đánh golf không?” Will tiên sinh có ý hỏi.
“Không biết.” Tần Lạc nói câu rất đủ tiêu chuẩn, điều này làm cho Will tiên sinh rất có hảo cảm với cô.
Hoắc Kỷ Thành chợt nhếch khóe môi lên, “Tôi dạy cho cô.”
Tần Lạc vô cùng kinh ngạc nhìn về phía anh. . . . . .
Hoắc Kỷ Thành lại gần lỗ tai của cô, nhẹ nhàng nói, “Cô không cùng chơi với tôi, vậy ai tới giúp tôi phiên dịch cùng Will tiên sinh?”
Tần Lạc cảm thấy hơi thở nóng bỏng cứ phả vào tai mình, ngứa một chút. . . . . .
Ngay sau đó cắn môi, “Mà tôi hoàn toàn không biết.”
Mặc dù gia cảnh nhà họ Tần cũng không tệ lắm, nhưng kể từ khi mẹ xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, cuộc sống của cô xuống dốc không phanh, ba không hề thương yêu cô nữa, mẹ kế và em kế càng tìm cô lừa gạt khắp nơi, thiết kế cô, hãm hại cô. . . . . .
Cô cũng không có cơ hội học tập vài thứ trong nhà có giá, đối với cô mà nói, trừ học tập chính là học tập, chỉ có để cho mình trở nên mạnh mẽ, mới không bị người ta khi dễ!
Đương nhiên Hoắc Kỷ Thành không biết những điều trong lòng của cô, cầm lấy một cây gậy golf, “Tôi dạy cho cô.”
Tần Lạc chỉ đành phải đi theo anh vào, ai bảo mình phải đi theo phiên dịch!
Bởi vì hoàn toàn không biết đánh, Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể cầm gậy golf bắt đầu dạy, khi anh đứng ở sau lưng cô, đôi tay ôm cô từ phía sau, cầm hai tay cô,…..