Y Phẩm Phong Hoa

Chương 30: Lão tu di



Vừa dứt lời, quầng sáng bao quanh quả trứng đột nhiên lóe lên, ngay sau đó một chùm ánh sáng bàng bạc bị tách ra, lảo đảo lao về phía Hột Khê.

Phản ứng đầu tiên của Hột Khê là đứng ngẩn ra, ngay sau đó, cô còn chưa kịp hỏi rõ quả trứng đây là cái gì thì chùm ánh sáng bạc đã đột ngột tăng tốc, nhập vào cơ thể cô.

Hột Khê loạng choạng buông tay khỏi siêu trứng, giật lùi mấy bước về sau, nội lực trong người vận hết tốc lực phòng bị.

Chỉ có điều sau khi điều chỉnh lại nhịp thở, trong cơ thể cô không xuất hiện bất kỳ đau đớn hay có điều gì bất thường; trái lại trước mắt từ từ ngưng tụ một hình ảnh trong suốt.

Đó là một ông lão có dáng vẻ tiên phong đạo cốt*, khoác trên mình chiếc áo choàng dài màu trắng, râu tóc bạc phơ, khóe miệng mang lại nét cười hiền từ, thân thương.

*Tiên phong đạo cốt: Cốt cách, phong thái của tiên; vẻ đẹp và phẩm cách cao thượng của người không vướng những điều trần tục.

Dù vậy nhưng Hột Khê vừa nhìn thấy ông cả người đột nhiên lại cứng ngắc, châm vô ảnh cũng được giấu sau năm ngón tay theo bản năng.

Mặc dù ông lão này có một vẻ ngoài hiền lành vô hại, nhưng trên người lại phát ra uy lực khiến cô không thể chống cự, thậm chí còn phải nằm rạp xuống. Hơn nữa trong đôi mắt đục ngầu ấy còn ẩn chứa bóng đêm vô tận, tựa như vực sâu không đáy.

“Lão Tu Di!” Siêu trứng kinh ngạc, mừng rỡ kêu lên. Lần này giọng nói của đứa trẻ không còn chạm vào vỏ trứng nữa, mà vẫn văng vẳng vang lên bên tai; hiển nhiên là do chùm ánh sáng bạc kia, “Mẹ, mẹ, mẹ mau nhìn xem, đây chính là Lão Tu Di đã cứu con đó!”

Hột Khê không ngây thơ được như siêu trứng, thay vào đó khuôn mặt cô lại hiện rõ sự đề phòng nhìn ông già đang bay lơ lửng giữa không trung, chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc ông là người hay là ma? Điện Tu Di này là nơi nào?” Chưa hiểu rõ sẽ gây ra sợ hãi, dù không gian Tu Di đã theo cô hai kiếp người, nhưng nếu như không làm cho rõ, thì cô sẽ mãi không cách nào yên tâm sử dụng.

Lão Tu Di không hề đáp lời, dường như ông đang chìm trông nỗi kinh ngạc; ánh mắt dán chặt vào Hột Khê mãi không thôi, trong mắt không ngừng thoáng qua bao cảm xúc hoan hỉ, kinh ngạc, nhẹ nhõm, khao khát.

Ngay lúc Hột Khê không chịu nổi ánh nhìn săm soi này thêm nữa, toan muốn phóng châm vô ảnh, Lão Tu Di cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Ta ở không gian Tu Di này đợi hàng triệu năm, vốn tưởng rằng không còn hi vọng gì nữa, không ngờ… không ngờ rằng, cuối cùng ta cũng đợi được ngày này.”

Khuôn mặt ông nhìn Hột Khê tràn đầy kích động, ánh mắt ông nhìn cô như thể cô chính là châu báu quý hiếm, là cọng rơm cứu mạng của ông ta không chừng: “Không sai! Không sai! Là dung hợp linh hồn, không thể ngờ rằng linh hồn đến từ thế giới khác lại thật sự có khả năng dung hợp linh hồn. Ha ha ha ha… Tộc chúng ta được cứu rồi!”

Những lời ấy vừa thốt ra, Hột Khê nghe xong liền kinh hồn bạt vía. Câu nói linh hồn đến từ thế giới khác của Lão Tu Di rõ ràng ám chỉ ông đã nhìn thấu được thân phận thật sự của cô.

Nhìn thấy vẻ mặt tỏ rõ sự đề phòng, cảnh giác của cô, Lão Tu Di thu lại tâm trạng kích động, ôn nhu cười nói: “Đứa trẻ ngoan, đừng sợ. Trừ ta ra không một ai có thể nhìn thấu thân phận thật sự của con. Nhất là chờ sau khi con hoàn thành việc phá vỡ phong ấn, lại càng có thể hòa thành một thể với cơ thể này, không còn để lộ chút sơ hở nào nữa.”

Hột Khê cau mày, lẩm bẩm đáp: “Sau khi phá phong ấn?”

Không hiểu tại sao, cô bỗng lại nhớ đến lời của tên đáng ghét đã đột nhập vào phòng cô lúc nửa đêm, hắn nói: Nếu ngươi là đồ bỏ đi, vậy thì không ai trên thế gian này là thiên tài.

Chẳng lẽ lời tên kia nói là đúng, trong người cô có năng lực nào đó đang bị phong ấn?

Hột Khê đang nghĩ đến bần thần, thì đột ngột nghe thấy Lão Tu Di lặng lẽ tăng tốc nói, tiếp tục đáp: “Đứa trẻ ngoan, bây giờ hãy lắng nghe ta thật cẩn thận, thời gian của ta không còn nhiều nữa.”

“Thời gian không còn nhiều ư?” Đầu óc Hột Khê lúc này rối loạn, chỉ có thể vô thức lặp lại những từ lạ lùng kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.