Hột Khê rủa thầm hắn, nhưng trên mặt vẫn nở một nụ cười chế giễu: “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó không!”
Vừa dứt lời, cô đã thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn chỉ bằng một cái lách mình chớp nhoáng, cách ra xa một mét.
Hai tay cô thoăn thoắt như ảo ảnh, không chút lưu tình phóng ra mười cây châm vô ảnh vào người đàn ông phía trước.
Nhưng đúng như Hột Khê dự tính, cảnh người đàn ông bị trúng châm biến thành con nhím không hề xuất hiện. Châm vô ảnh phóng ra nhanh như tia chớp chỉ còn cách người đàn ông áo đen phạm vi ba tấc thì bất ngờ dừng lại, hệt như bị niệm chú.
Tư thái hắn phóng khoáng tự đắc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giơ lên, kẹp lấy một cây châm nho nhỏ giữa hai kẽ tay.
Hắn hứng thú quan sát cây châm trong tay, cảm nhận một luồng khí băng giá lan qua đầu ngón tay truyền khắp cơ thể.
“Cây châm này khá thú vị, chắc chế tạo từ khối băng vạn năm đúng không. Ồ, hình như còn trộn lẫn loại linh lực thần kỳ nào đó, cho nên nó có thể gây sát thương đến những tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ sơ kỳ sao? Có điều, thứ đồ chơi này của cô không tác dụng gì với ta đâu.”
Bàn tay của người đàn ông thon dài như ngọc tạc, các đốt rõ ràng; hắn khẽ dùng đầu ngón tay bóp nhẹ một cái, châm vô ảnh tức khắc biến thành không khí, biến mất không vết tích.
Sắc mặt Hột Khê nom rất khó coi. Một giây sau, cô chỉ thấy trước mắt chợt nhoè đi, người đàn ông mới nãy còn đứng cách xa cô là thế, mà chớp mắt một cái lại gần trong gang tấc, vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Sắc mặt Hột Khê đột ngột thay đổi, cô bay vút người lên không trung, cơ thể nhanh nhẹn như linh miêu, vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kìm hãm của hắn.
Nhưng hành động của người đàn ông áo đen còn nhanh hơn cô, cánh tay dài vươn ra, không biết bằng cách nào mà hai ngón tay đã móc vào đai lưng của cô, chỉ trong nháy mắt đã kéo cô lại vào lòng: “Thế nào, bản lĩnh của bản vương có khiến cô hài lòng?”
Hơi thở nóng hổi phả vào vành tai cô, cánh tay phải giấu châm bị hắn giữ chặt phía sau lưng, còn cơ thể lại bị khóa chặt cứng, ép sát vào lồng ngực cường tráng của hắn, không cách nào có thể cựa quậy.
Hột Khê tức đỏ mặt, cất giọng vừa lạnh lùng vừa giận dữ: “Thả ta ra!”
Nhưng nỗ lực vùng vẫy của cô chỉ càng khiến sự tiếp xúc giữa hai người họ thêm phần thân mật, ám muội. Người đàn ông vốn chỉ có ý trêu chọc, nhưng ánh mắt cũng tối sầm đi do sức nóng từ sự cọ sát.
Hắn cúi người xuống, phả ra hơi thở nóng bỏng, nửa cười nửa không nói: “Cô nhóc này, cô còn cựa quậy nữa, ta sẽ xem như cô đang quyến rũ ta đấy…”
Còn chưa dứt lời, gương mặt anh tuấn tà mị bỗng sa sầm.
Hắn buông lơi vòng tay trống không, ngoái đầu nhìn bả vai mình. Ở đó vừa bị cắm một cây châm không dễ thấy, đầu châm xuyên qua lớp áo cắm vào máu thịt, thứ chất lỏng đỏ tươi chảy ra thấm vào chiếc áo đen tuyền.
Chàng trai chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người thiếu nữ cách đó không xa. Cô đang nở một nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt trong veo híp lại đầy nguy hiểm.
Không ngờ cô nhóc này lại có thể làm hắn bị thương!
Cho dù không dùng đến tu vi mà chỉ dựa vào kĩ thuật võ công thông thường, thì khắp nước Kim Lăng kẻ có thể đả thương hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Huống chi hắn lại bị một thiếu nữ phàm tục không có tu vi đả thương.
Hột Khê đạp chân trần trên thành giường, ống tay không có gió vẫn tự tung bay, gương mặt nhỏ vàng vọt vô cùng cương nghị: “Dựa vào ngươi sao? Muốn làm ta hài lòng à, chờ kiếp sau đi!”
Thế nhưng chỉ một giây sau, sắc mặt Hột Khê bỗng đột ngột thay đổi. Một áp lực rất lớn ập đến như cuồng phong lũ cuốn, lục phủ ngũ tạng của cô như bị một bàn tay to lớn đảo lộn nghiền nát, đau đớn không chịu đựng nổi.
Khuôn mặt cô tái mét, thân thể bất giác run lẩy bẩy, cuối cùng vì không thể chịu đựng được thêm, cô kêu lên thất thanh rồi phun ra máu tươi.
Đây chính là uy lực của võ công cao cấp. Đứng trước uy lực này, Hột Khê thấy mình chỉ như một con kiến hết sức nhỏ nhoi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát thành tro.