Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 42: Bảo bối



Bảo bối? Lý Quả lập tức đen mặt.

Người đàn ông này không chỉ mặt dày mà còn luôn tự cho mình là đúng. Những chữ ám muội như vậy, anh ta lại có thể tùy tiện nói ra, người luôn nho nhã đây sao?

“Đừng gọi tôi bảo bối”. Lý Quả vẫy vẫy nắm tay trước mặt Mặc Nhật Tỳ, giương nanh múa vuốt, gầm nhẹ.

Nếu không phải xe đang chạy, thì cô đã sớm rời đi rồi, tuyệt đối không muốn ở cùng với anh ta.

Mặc Nhật Tỳ cười cười, không hề tức giận đối với dáng vẻ hung ác của cô. Nếu không phải đã biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, có lẽ hắn vẫn cho rằng cô đang giả vờ.

“Có nghe không đó?” Cô rất bất mãn với dáng vẻ này của anh ta, nhưng lại hết cách, bất đắc dĩ đành phải thấp giọng quát.

“Được rồi, em đã suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi chưa?” Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại. Dù sao thì mọi thứ vẫn nằm trong tay hắn, cô có mọc cánh cũng chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Lý Quả lập tức im lặng, thực ra cô cũng không phải kẻ hay gây sự, sao cô lại không biết, Mặc Nhật Tỳ hoàn toàn vô tội, anh ta càng không có liên quan đến chuyện này. Anh ta chưa từng quyến rũ bọn họ, cũng không hề đùa giỡn bọn họ. Chuyện tình cảm không ai có thể nói trước được, tất cả chỉ là do bọn họ nghĩ không thông mà thôi.

“Em cứ nghĩ kỹ đi”. Hắn không bắt ép Lý Quả, bởi vì hắn biết chỉ là sớm hay muộn mà thôi, hắn không vội.

Lý Quả không nói lời nào, thật sự quá khó xử. Đúng là cô muốn ra ngoài tìm phòng trọ, nếu có thể miễn phí thì càng tốt, cô là sinh viên nghèo, làm sao có nhiều tiền để thuê phòng, huống hồ vẫn còn phải tìm việc nữa.

Một lúc lâu sau, cô chợt nhớ đến tiểu hắc xà trong túi xách, không biết nó sao rồi? Lý Quả vội vàng mở túi xách, lấy nó ra.

Chỉ thấy tiểu hắc xà cuộn tròn thân mình, không nhúc nhích. Bình thường còn có thể lười nhác hé mắt, hôm nay lại chẳng hề động đậy, đầu nhỏ gục xuống.

“Rắn con, dậy, dậy”. Lý Quả hơi hoảng hốt.

Tiểu hắc xà vẫn nằm trong túi cô suốt, không biết có phải vì thiếu không khí mà ngạt thở không? Lý Quả gấp đến nỗi cứ lấy tay chọc chọc thân nó.

Song, chỉ vì quá sốt ruột mà Lý Quả đã không biết, ngay tại lúc tiểu hắc xà bị lấy ra, vẻ mặt Mặc Nhật Tỳ liền thay đổi, hai mắt lấp lánh, sau đó mỉm cười thần bí, trong lòng đã có kế sách.

“Rắn nhỏ.”

Dọa chết cô, sao lại có thể quên nó chứ? Lý Quả vô cùng hối hận, liên tục gọi nó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.