Nguyễn Anh Minh nghe thấy có người kêu chú liền nhìn qua theo bản năng, nhìn thấy người đang vẫy gọi mình chính là một cô bé đáng yêu thì hơi giật mình một chút, anh cảm thấy vô cùng quen mắt.
Ngây người một lúc, Nguyễn Lập Huy đã tránh thoát khỏi tay của anh ra bên ngoài.
Anh đành phải đuổi theo.
Thịnh Tâm Lan đang che mặt mình lại, cảm giác bắp chân đột nhiên bị siết chặt, cúi đầu nhìn thấy một đôi mắt to lúng liếng của bé trai đáng yêu đang ôm một cái chân của cô, dáng vẻ hết sức mừng rỡ.
“Chú ơi, chúng ta đã từng gặp nhau rồi đó ạ.”
Cô bé đáng yêu đứng ở bên cạnh bàn, đôi mắt to giống như là trân châu đen chớp chớp nhìn về phía Nguyễn Anh Minh.
Nguyễn Anh Minh hồi tưởng lại một lát, lúc này mới nhớ đến cô bé đáng yêu vô ý đụng mình ở sân bay vào hôm trước cùng với cô bé trước mắt giống nhau như đúc, biểu cảm liền dịu dàng hơn mấy phần.
“Sao hai người lại quen biết nhau vậy?” Thịnh Tâm Lan vẫn mang bộ dạng đầu óc mơ hồ như cũ.
“Là cái chú này nè mẹ, ngày hôm đó chú đã cho con sôcôla ở sân bay á!”
Thịnh Ái Linh quay đầu lại giải thích với Thịnh Tâm Lan, trong đôi mắt che kín ánh sáng: “Thật là trùng hợp quá đi thôi, vậy mà lại có thể gặp được chú ở chỗ này. mẹ với chú này cũng quen biết với nhau nữa ạ?”
Nghe vậy, sắc mặt của Thịnh Tâm Lan liền cứng ngắc tại chỗ: “Đây là… cấp trên trong công ty của mẹ đó.”
Nguyễn Anh Minh đứng ở bên cạnh bàn, rất có ý vị nhìn từ trên cao xuống dưới: “Đây là con gái của cô hả?”
“Vâng.”
Nghe thấy đáp án, trong lòng của Nguyễn Anh Minh có cảm giác nói không nên lời, cô ấy đã kết hôn và có con luôn rồi? Lập tức thuận miệng đổi chủ đề nói.
“Tay đã hồi phục chưa?”
Sợ cái gì thì gặp cái đó, Thịnh Tâm Lan kiên trì vừa lôi Nguyễn Lập Huy ở phía dưới ra làm lá chắn, vừa ngượng ngùng nói.
“Vẫn vẫn chưa phục hồi tốt, còn hơi không được tự nhiên.”
“Vậy thì cứ nghỉ ngơi nhiều thêm một đoạn thời gian nữa đi, không cần phải gấp gáp trở về làm việc đâu.”
Lời nói của Nguyễn Anh Minh đã làm cho Thịnh Tâm Lan sửng sốt.
Từ lúc nào anh lại trở thành người dễ nói chuyện như vậy thế?
“Tay của mẹ cháu đã tốt rồi ạ, ngày mai có thể trở về đi làm được rồi.”
Thịnh Ái Linh bỗng nhiên lại xen vào.
“Ái Linh!” Thịnh Tâm Lan trừng mắt nhìn cô bé một chút, chưa có thấy ai phá đám giống như là cô bé.
Nguyễn Anh Minh làm như là không phát hiện ra chuyện gì, chỉ coi đây là lời nói của con nít mà thôi, anh đổi đề tài.
“Chuyện của Lập Huy, cảm ơn cô nha. Lúc trước vẫn luôn không có thời gian đến bệnh viện để thăm cô, sau này có thời gian rồi nhưng mà nghe nói cô cũng đã xuất viện, tôi còn nghĩ nếu như có thời gian rảnh thì dẫn Lập Huy đến nhà của cô nói lời cảm ơn.”
“Không cần, không cần đâu.” Thịnh Tâm Lan vội vàng lắc đầu nói: “Dù sao thì anh cũng đã cho tôi nghỉ phép rồi, coi như là đã cảm ơn, hơn nữa đảm bảo sự an toàn cá nhân của hành khách cũng là trách nhiệm của nhân viên trong công ty.”
“Về chuyện nghỉ phép.” Khóe mắt của Nguyễn Anh Minh quét nhìn Thịnh Ái Linh một chút, vẻ mặt bỗng nhiên sâu hơn mấy phần: “Nhưng mà cô cũng đừng có quên lời hẹn trong vòng ba tháng, tôi sẽ không trì hoãn nó đâu.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan biến sắc.
Cái gì gọi là ba tháng không có ý định trì hoãn? Vậy thì khoảng thời gian nghỉ phép của cô không phải là cô đang tiêu pha thời gian phung phí hả, lúc nãy có ba phần hảo cảm đối với Nguyễn Anh Minh, bây giờ tất cả đều đã tan thành mây khói.
Người đàn ông này quả nhiên chính là một cao thủ làm cho người ta phải ngột ngạt.
Không đợi Thịnh Tâm Lan lấy lại tinh thần, Nguyễn Anh Minh vẫy tay với Nguyễn Lập Huy
“Lập Huy, đi thôi nào, đừng làm phiền người khác ăn cơm.”
Nguyễn Lập Huy như là đang đối diện với kẻ thù lớn, ôm chặt lấy cánh tay của Thịnh Tâm Lan, nghiễm nhiên là bộ dạng đang ở mặt trận đối kháng.
“Lập Huy!” Chân mày của Nguyễn Anh Minh nhíu lại.
Nhìn thấy gương mặt cố chấp của thằng nhóc, nó gần giống với khuôn mặt của Nguyễn Anh Minh đang đứng ở đối diện, giằng co không xong, Thịnh Tâm Lan liền vội vàng hòa giải.
“Nếu như không ngại thì cứ ngồi ở đây luôn đi, dù sao thì chỗ này cũng là chỗ dành cho bốn người.”
Ở trong quán thưa thớt, nhân viên cửa hàng trực tiếp sắp xếp cho cô một vị trí rộng rãi, không ngờ đến lúc này đã phát huy tác dụng.
Nhìn thấy Nguyễn Lập Huy ngay cả một nửa ý tứ muốn đi cũng không có, Nguyễn Anh Minh đành phải ngồi xuống, chỉ là đôi mắt đang nheo lại có chút buồn bực rơi vào trong mắt của Thịnh Tâm Lan, hết sức buồn cười.
Nguyễn Anh Minh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Đường, vậy mà cũng bị uy hiếp.
Thịnh Ái Linh thừa dịp Nguyễn Anh Minh ở chỗ này, lập tức ân cần kéo ghế ra: “Chú Minh ngồi ở đây đi ạ, để cháu đi lấy trái cây.”
Đang muốn chạy đi thì lại nhìn Nguyễn Lập Huy một chút, chân thành mời mọc.
“Anh trai nhỏ ơi, anh có muốn đi cùng với em không?”
Nhìn dáng vẻ sáng sủa xinh đẹp của Thịnh Ái Linh làm cho người ta yêu thích, Nguyễn Lập Huy do dự một lát, buông lỏng tay đang lôi kéo Thịnh Tâm Lan ra bước theo, cậu bé rất muốn hòa thuận ở chung với con gái của dì Lan.
Nguyễn Anh Minh thì lại rất kinh ngạc.
Lập Huy vậy mà lại đồng ý ở cùng với cô gái nhỏ này.
Đứa con trai cưng của mình từ trước đến nay tính tình rất lớn, ngay cả một đứa bạn cùng tuổi cũng không có, anh đã từng thử để những đứa nhỏ của mấy người bạn làm ăn chung chơi cùng với cậu bé, nhưng mà cậu bé lại không chịu phản ứng một chút nào, bệnh tự kỷ nhẹ luôn là một tâm bệnh tích tụ ở trong lòng của cậu bé.
“Con gái của cô rất hoạt bát.”
“Ái Linh ấy hả?” Thịnh Tâm Lan cười cười nói: “Cái con bé này chính là nhóc lém lỉnh, có đôi khi tôi cũng không biết là trong đầu của con bé chứa bao nhiêu ý đồ xấu xa, chơi đùa với bạn cùng trang lứa cũng không tệ, chắc là hai đứa bọn nó chơi chung được với nhau mà. Tổng giám đốc Nguyễn, anh không cần phải lo lắng đâu.”
Vốn dĩ Nguyễn Anh Minh muốn giải thích mình cũng không lo lắng vấn đề này, nhưng mà lời nói đến khóe miệng vẫn là quên đi.
“Không cần phải gọi khách sáo như vậy đâu, Lập Huy rất thích cô, nếu như cô gọi thằng bé là cậu chủ, chỉ sợ là thằng bé sẽ dở chứng ồn ào.”
Nói xong thì lại cúi đầu gọi thêm một vài món ăn rồi lại đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Hai đứa bé mang theo trái cây chạy về, nhìn thấy đồ ăn vẫn còn chưa được mang lên liền chạy qua khu trò chơi cho trẻ em chơi cầu trượt, tầm nhìn ở bên đây cũng thông thoáng, trên cơ bản đều có thể nhìn thấy được khu vực hai đứa bé đang chơi nên cũng yên tâm.
Bầu không khí hiếm khi nhẹ nhõm, sau khi nói chuyện vài câu, Thịnh Tâm Lan cảm thấy Nguyễn Anh Minh cũng không phải là một người khó gần như là ở trong công ty, nói chuyện cũng rất tùy ý. Nghĩ đến chuyện lúc trước Lập Huy phát cáu, cô thuận miệng hỏi.
“À đúng rồi, chuyện Lập Huy không biết nói chuyện, cái này là do lúc sinh ra rồi à? Là thân thể của mẹ thằng bé không tốt hả?”
Nghe nói như vậy, biểu cảm bình thản của Nguyễn Anh Minh bỗng nhiên lại chìm đi mấy phần, ánh mắt đột nhiên di chuyển từ khu vui chơi dành cho trẻ em đến người của Thịnh Tâm Lan, trong cảnh giác lại có mấy phần ý lạnh.
“Tôi xin lỗi.” Thịnh Tâm Lan thấy anh nhìn chằm chằm thì liền lập tức ý thức được mình quá đáng, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không hề có ý gì khác đâu.”
Nguyễn Anh Minh lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, cũng không khách khí mà nói.
“Cô hỏi nhiều quá đó, không có chuyện gì thì ít can thiệp vào một chút mới tốt hơn.”
Nghe vậy, Thịnh Tâm Lan lúng túng nắm chặt bàn tay ở dưới gầm bàn, sắc mặt xấu hổ, so với xấu hổ thì càng ảo não, trong lúc nhất thời mình nói năng lộn xộn mà hỏi quá nhiều. Chuyện con trai ruột nhà mình có tật không phải là chuyện mà người khác có thể tùy tiện hỏi, huống hồ gì Nguyễn Anh Minh lại là người kiêu ngạo như vậy.
Bầu không khí nhất thời lắng xuống.
Nguyễn Anh Minh bởi vì câu nói này mà có chút thất thần nhìn về phía khu trẻ em ở phía xa.
Chuyện mà Lập Huy không biết nói chuyện cũng không phải là bệnh tật do trời sinh, lúc hai tuổi thì cậu bé nói rất nhiều câu hoàn chỉnh, còn thông minh hơn so với nhiều trẻ em, nếu như không phải là lúc đó anh lơ là không chăm sóc dẫn đến việc cậu bé sốt cao một trận thiếu chút nữa đã không còn mạng, vậy thì cũng sẽ không có tình huống vào ngày hôm nay.
Mấy năm gần đây không biết đã khám hết bao nhiêu bác sĩ rồi, ai cũng đều đưa ra một kết luận: dây thanh quản của bé không có bị thương ở chỗ nào hết, chỉ là cậu bé không muốn mở miệng nói chuyện mà thôi.