Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 47: Kiểm tra linh thể



Hai tháng trôi qua…

“Không nghĩ tới những người muốn bái nhập Đại Nhật Cung năm nay lại nhiều như vậy.”

Một vị thiếu niên nhìn quảng trường đông đúc trước mặt nói.

“Cũng phải thôi. Năm nay Bạch tiểu thư sẽ tiến vào Đại Nhật Cung tu luyện. Những người theo đuổi nàng đương nhiên cũng sẽ chọn tiến vào Đại Nhật Cung rồi.” Một người trông có vẻ hiểu biết phân tích.

“Ta cũng nghe kể rất nhiều về Bạch tiểu thư, nhưng đáng tiếc vẫn chưa có cơ hội gặp mặt. Nghe nói nàng ta rất xinh đẹp.”

Tên kia nghe thế thì xì mũi coi thường:

“Ngươi có biết tại sao Bạch tiểu thư lại được nhiều người theo đuổi như vậy không? Ta nói cho ngươi biết, trong số họ có không ít những con cháu thế gia, thiếu niên thiên tài gì đó cũng không hề ít. Những loại người này nếu muốn nữ nhân xinh đẹp thì chỉ cần tùy tiện nói một câu là lập tức có cả chục người muốn được họ sủng hạnh. Tuy có thể không xinh đẹp bằng Bạch tiểu thư nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều.”

Hắng giọng một chút, hắn nói tiếp:

“Sở dĩ Bạch tiểu thư được nhiều người theo đuổi như vậy là bởi vì nàng không những có dung mạo xinh đẹp mà còn có được thiên tư tu luyện cực cao. Nghe đồn thể chất của nàng là Cực phẩm linh thể vô cùng hiếm gặp.”

Những lời bàn tán về vị Bạch tiểu thư nào đó dường như trở thành chủ đề chính của rất nhiều người ở đây.

Thỉnh thoảng ba chữ Bạch tiểu thư lại vang lên bên tai của Giang Lưu Nhi.

Nhưng hắn cũng không lưu tâm lắm.

Xinh đẹp sao?

Hắn đã từng gặp rất nhiều nữ nhân xinh đẹp. Tử Lâm Nhi, Tâm Mị Hồ, Giang Nghinh Từ… hay là… Lâm Thải Tuyết. Trong số họ, không ai không phải là bậc khuynh thành khuynh quốc. Thậm chí dù là khuynh thành khuynh quốc cũng không đủ để diễn tả được.

Còn Cực phẩm linh thể sao?

Bản thân hắn chính là Cực phẩm thánh thể!

“Ồ!… Các ngươi xem! Kia có phải Bạch thiếu không?”

Mọi người khác nhìn theo hướng tên kia chỉ. Ở đó, có một thiếu niên thân mặc cẩm y hoa lệ, trên tay cầm một chiếc quạt ngọc đang đi vào.

“Không sai. Là Bạch thiếu.” Một tên khác xác nhận.

“Ta nghe kể Bạch thiếu cũng là một thiên tài tu luyện hiếm thấy…”

Thế là những lời bàn tán về vị Bạch thiếu kia bắt đầu…

Không biết qua bao lâu, một giọng nói to rõ cất lên:

“Các vị! Như mọi người đã biết, hôm nay là ngày Đại Nhật Cung tuyển nhận đệ tử. Để không làm mất thời gian, ta sẽ đọc tiêu chuẩn tuyển nhận đệ tử cho mọi người cùng biết.”

Ngừng một lúc, vị trung niên kia nói tiếp:

“Trước tiên, những ai đã ngoài bốn mươi tuổi xin hãy lập tức rời khỏi đây. Ta khuyên các ngươi đừng có ý định gian lận, bởi vì sẽ không thể nào qua mắt được các vị trưởng lão đâu. Hơn nữa, một khi bị phát hiện thì Đại Nhật Cung chúng ta tuyệt đối sẽ không nương tay, mặc kệ các ngươi có thân phận gì.”

Với những lời cảnh báo và cái nhìn uy nghiêm của vị trung niên kia, trong đám đông bên dưới, lần lượt có những người rời khỏi hàng ngũ.

Sau đó, những người còn lại tất cả đều phải đi lên kiểm tra cốt linh để xác định số tuổi của mình.

Không biết qua bao lâu, vị trung niên đảo mắt một hồi, thấy không còn ai nữa mới nói tiếp:

“Những người có Linh thể sẽ được trực tiếp thu nhận vào Đại Nhật Cung. Còn lại toàn bộ những người khác có tư chất từ Phàm thể trung phẩm đến Phàm thể cực phẩm, sẽ trãi qua một cuộc luận võ khảo nghiệm. Nếu như biểu hiện của các ngươi có thể làm các vị trưởng lão và các vị viện chủ vừa ý thì họ sẽ tuyển nhận các ngươi vào.”

Lời của vị trung niên còn chưa dứt, những lời xì xào đã nổi lên.

“Ta nhớ những lần trước chỉ cần có được Cực phẩm phàm thể trở lên là có thể được trực tiếp thu nhận. Tại sao năm nay lại yêu cầu cao như vậy…”

“Đúng vậy. Linh thể chứ đâu phải rau cải nói có là có chứ.” Một đại hán có chút bất mãn tiếp lời.

“Vốn nghĩ với Cực phẩm phàm thể của mình, ta sẽ dễ dàng bái nhập vào Đại Nhật Cung, nhưng không ngờ bây giờ còn phải qua khảo nghiệm.”

Một vị tiểu thư có chút thất vọng lẩm bẩm.

Nhìn đám đông xôn xao bên dưới, trung niên nhân kia hắng giọng một chút.

Khi tất cả đã trật tự lại, ông mới nói tiếp:

“Các ngươi không cần phải thắc mắc hay khó hiểu. Bởi vì… đó không phải là việc các ngươi nên bận tâm. Điều các ngươi nên làm bây giờ là làm sao để biểu hiện tốt nhất trước mặt các vị trưởng lão và các vị viện chủ… Được rồi, những ai có Linh thể thì đến đứng phía sau ta, còn những người còn lại hãy đến chỗ của các chấp sự phía bên kia để ghi danh khảo nghiệm.”

Sau khi thấy mọi người đã làm theo những gì mình nói, vị trung niên quay sang nhìn những người vừa mới đến phía sau mình, lấy ra một chiếc la bàn rồi nói:

“Chắc các ngươi cũng không lạ gì thứ này. Bây giờ từng người một tiến tới, sau khi báo danh tính của mình thì đặt tay lên rồi truyền chân khí vào… Được rồi, bắt đầu đi.”

“Triển Hạo.”

Một thiếu niên bước lên, đưa tay đặt vào la bàn.

Tức thì, vạch thứ năm của la bàn sáng lên.

“Hạ phẩm linh thể.”

Giọng vị trung niên đều đều đều nói. Bên cạnh ông, một tên đệ tử ghi chép lại kết quả.

“Trần Sơn.”

“Trung phẩm linh thể.”

“Triệu Yến.”

“Trung phẩm linh thể.”

Kiểm tra được hơn phân nửa, lúc này, một vị thiếu niên mặc cẩm y hoa lệ bước lên. Sau khi báo danh, hắn đặt tay vào la bàn.

Lập tức vạch thứ bảy trên la bàn phát sáng rực rỡ.

“Thượng phẩm linh thể… Không! Là cực hạn Thượng phẩm linh thể. Chỉ kém Cực phẩm linh thể một chút.”

Vị trung niên kia có chút kích động nói.

Hắn quay sang mỉm cười nhìn tên thiếu niên kia, có chút tán dương:

“Quả nhiên là con trai của Tây viện chủ, rất tốt!”

“Bạch thiếu đúng là Bạch thiếu. Tư chất chúng ta không thể bì kịp a.” Một kẻ chợt lên tiếng nói.

Vài tên bên cạnh cũng gật đầu a dua theo.

“Hừ.”

Giữa lúc mọi người đều tỏ vẻ tươi cười khen ngợi thì một tiếng hừ nhẹ vang lên phá vỡ bầu không khí.

Bạch Ngọc Đô đang phe phẩy chiếc quạt hưởng thụ cũng khẽ cau mày lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh vừa rồi.

Nơi đó, một thiếu nữ đang đứng.

Nàng mặc một bộ lam y, tuy khuôn mặt bị che khuất bởi một tấm mạn sa nhưng chỉ với dáng người thon thả và những khu vực nở nang kia thì hơn tám phần hẳn là một mỹ nhân.

Khi nhìn thấy thiếu nữ kia, nét mặt Bạch Ngọc Đô lập tức chuyển biến, chẳng những không hề tỏ ra khó chịu chút nào mà còn có chút tươi cười lấy lòng.

“Nhị tỷ. Tỷ đến từ lúc nào sao không báo với đệ một tiếng.”

Bạch Ngọc Đô vừa đi tới chỗ thiếu nữ che mặt vừa cười nói.

Thiếu nữ kia thấy hắn đi đến chỗ mình thì hơi cau mày, khó chịu nói:

“Ngươi cách xa ta một chút!”

Một tia âm lãnh xẹt qua trong mắt Bạch Ngọc Đô, nhưng bề ngoài hắn vẫn tỏ ra nho nhã:

“Nhị tỷ. Chúng ta tuy không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng dù sao cũng có cùng một phụ thân chứ nào phải người dưng gì, sao tỷ lại có thành kiến với đệ như vậy?”

Thiếu nữ che mặt khẽ “hừ” một tiếng, sau đó cũng không để ý đến hắn nữa.

Bạch Ngọc Đô có chút mất tự nhiên, cười giả lả rồi quay lại chỗ lúc nãy.

“Này! Cô gái kia có phải là…” Một tên trong đám người đang đứng có chút không dám xác định nhỏ giọng hỏi.

“Người được Bạch thiếu gọi là nhị tỷ ngoài nàng thì còn có thể là ai được. Nàng chắc chắc là Bạch tiểu thư mà mọi người thường nhắc tới.”Tên bên cạnh trả lời.

“Thật không ngờ hôm nay ta có thể trông thấy nàng… Đáng tiếc lại không được tận mắt chứng kiến dung nhan sau tấm mạn che kia…”

“Thôi ngươi đừng có nằm mơ nữa. Trước giờ chưa có nam nhân nào có thể nhìn thấy dung mạo của nàng đâu.”

“Vậy tại sao mọi người đều đồn đãi rằng nàng rất xinh đẹp?”

Một thiếu niên nghi hoặc hỏi.

“Ta nói là chưa có nam nhân nào nhìn thấy dung mạo của nàng chứ đâu có nói không có nữ nhân nào từng chứng kiến. Đầu của ngươi sao lại chậm chạp như vậy. Hơn nữa, chính vì nàng có chút thần bí nên càng làm người ta tò mò. Mà nơi nào càng thần bí thì nam nhân lại càng muốn biết…”

Tên nào đó có chút hiểu biết phân tích, càng nói về sau mặt càng có chút đê tiện.

Thiếu niên lúc nãy hỏi cũng tỏ ý hiểu được gật gật đầu.

Qua một lúc lâu, tới phiên thiếu nữ bước lên.

Vị trung niên mỉm cười nhìn nàng khẽ gật đầu.

Thiếu nữ cũng gật đầu đáp lại.

“Bạch Ngọc Kinh.”

Nàng báo ra danh tự rồi cũng không chần chừ, lập tức đưa tay lên la bàn nghiệm thể.

Tức thì, một ánh sáng chói mắt phát ra. So với Bạch Ngọc Đô lúc nãy còn muốn gấp ba lần.

“Cực phẩm linh thể cực hạn! Rất tốt! Ta chỉ nghe nói ngươi có Cực phẩm linh thể, không nghĩ tới lại còn là cực hạn, chỉ thiếu một chút nữa là đạt tới Thánh thể trong truyền thuyết.”

Thiếu nữ cũng không tỏ vẻ gì vui mừng lắm. Nàng khẽ gật đầu với trung niên nhân rồi lui xuống.

Cuộc kiểm tra lại tiếp tục.

Sau một hồi lâu, khi tất cả mọi người đã kiểm tra xong, Giang Lưu Nhi mới chậm rãi bước lên. Hắn hướng vị trung niên kia báo danh:

“Niệm Từ.”

Vị trung niên gật nhẹ đầu ý bảo hắn nghiệm thể.

Giang Lưu Nhi từ từ đưa tay lên la bàn, hắn có chút lưỡng lự không biết nên điều chỉnh thể chất của mình như thế nào. Cuối cùng, la bàn bắt đầu sáng lên.

“Vạch thứ sáu, Trung phẩm linh thể.” Vị trung niên khẽ đọc lên.

Bạch Ngọc Đô cũng có chút ngoài ý. Hắn đương nhiên nhận ra tên thiếu niên ở Túy Tiên lâu hai tháng trước này. Lúc đó nếu không phải tứ cô cô can thiệp thì hắn đã dạy cho tên này một bài học. Chỉ là hắn không nghĩ tên thiếu niên bẩn thiểu này lại có được linh thể, hơn nữa còn là trung phẩm, chỉ thua hắn một phẩm.

Tuy có chút khó chịu nhưng hắn cũng không nói gì. Chỉ cần một khi vào Đại Nhật Cung, với quyền thế của mẫu thân và gia gia hắn thì đan dược, linh thạch sẽ tùy ý hắn dùng. Một tên Trung phẩm linh thể thấp kém Bạch Ngọc Đô hắn còn chưa để vào mắt.

Giang Lưu Nhi bước xuống trở về chỗ cũ. Chợt cảm giác như bị ai đó theo dõi, hắn xoay người lại thì thấy phía sau, một đôi mắt đẹp đang chằm chằm nhìn mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.