Vương Quốc Màu Xám

Chương 46



Quét mạng nhện nào. Lâu không về nhà, vắng tanh lạnh te thế này.

_________________________

CHƯƠNG 46

Tần Thái quay trở lại, âm thanh đột nhiên im bặt, trước mắt cô xuất hiện một cánh cửa, cô đẩy mạnh cánh cửa ra, bỗng cô hét lớn: Người ở bên trong sao lại là Bạch Lộ!

Sao có thể là Bạch Lộ?!

Tần Thái kinh hãi tỉnh lại, ngồi bật dậy. Là mơ, Thông gia không đến, cô ngủ mất.

Nhưng sao lại nằm mơ như thế, Bạch Lộ rõ ràng đã chết rồi, ngay cả hồn chủ cũng đã bị cô tiêu diệt rồi.

Lẽ nào thông gia sẽ tới tìm cô? Hay do cô quá lo lắng vì chuyện ấy, nghĩ quá nhiều?

Cô nghi hoặc, tối hôm đó bình yên vô sự, Thông gia không đến.

Ngày hôm sau vẫn phải đi làm nhiệm vụ như bình thường, tâm trạng Tần Thái vẫn chưa ổn định, Sa Ưng phát hiện ra ngay. Lúc về mới hỏi cô: “Sao thế?”

Tần Thái thấp thỏm không yên, “Sa Ưng, anh nói xem Bạch Lộ liệu còn tồn tại nữa không?”

Sa Ưng chau mày, “Không thể, chẳng phải cô đã diệt trừ cô ta rồi à?”

Tần Thái nghĩ mãi không thông: “Không thể gặp lại cô ấy nữa, đúng không?”

Sa Ưng trầm ngâm, “Cũng chưa chắc, người có ba hồn bảy vía, mười mảnh vỡ hồn phách mỗi một mảnh nhìn đều là cô ta, cô hủy hồn chủ của Bạch Lộ, cũng có thể thi hồn, lạc địa hồn vẫn còn ở nơi nào đó. Nhìn thấy cô ta cũng không có gì là lạ.”

Vừa nghe Sa Ưng giải thích xong, cuối cùng Tần Thái cũng hiểu ra: Cô vốn tương đối tự tin về âm nhãn của mình, đột nhiên nhận được những chỉ thị hỗn loạn, bỗng thấy có chút bối rối không biết phải làm thế nào.

Nhưng Thông gia mãi vẫn không đến, vậy giấc mơ ngày hôm ấy, rút cuộc là có ý gì?

Mấy ngày hôm nay Tần Thái luôn nằm mơ thấy những giấc mơ kì quái, toàn mơ thấy Thông gia tới tìm mình. Tần Thái đã không biết đâu là thực nữa rồi. Cuối cùng cô cũng bắt đầu cho rằng: Có người đang làm lẫn lộn âm nhãn của cô sao?

Những chuyện mà âm nhãn nhìn thấy, sẽ xảy ra không lâu sau đó. Trước khi những chuyện đó chưa xảy ra, có thể thay đổi. Thông gia luôn không ngừng đưa ra những ám hiệu sẽ tới để đón cô, đồng thời còn sắp xếp ổn thỏa sau đó đi đâu, làm gì. Những ám hiệu đó sẽ phản hồi cho âm nhãn của cô trước.

Nhưng sau khi cô nhận được tín hiệu, Thông gia lại tự ý thay đổi kế hoạch.

Tần Thái biết, bởi chính cô đã dùng cách này để qua được màn nhìn lén của Bạch Chỉ: Cô nói cho Thanh mù biết trước, một vạn tệ mua một mạng người, tiện thể ông giúp tôi tìm một người. Nhưng không nói rõ khi nào, và mạng của ai.

Bạch Chỉ luôn đề phòng cô quá mức, chỉ nghe thấy câu nói quan trọng ấy thôi. Còn Tần Thái đợi khi tin tức này phản hồi về chỗ mình, lại hủy bỏ toàn bộ kế hoạch sau đó. Điều đó không có nghĩa âm nhãn không linh, mà là do con người tự ý thay đổi mà thôi.

Mấy ngày nay, thái độ của chị Hồng đối với Tần Thái dần có chút khác lạ. Chị ta lạnh nhạt hơn, Tần Thái không hiểu vì sao, mấy lần muốn tìm chị Hồng để nói chuyện thẳng thắn, nhưng đều bị chị Hồng lấy cớ đang bận, từ chối.

Tần Thái giống như bị giam vào lãnh cung, mỗi khi cô tới Thông Dương quán họp, chị Hồng đều không thèm quan tâm tới cô nữa. Cô đành đi hỏi Sa Ưng.

Hôm đó tiểu tổ vừa làm xong nhiệm vụ, Tần Thái bèn sang phòng Sa Ưng, “Anh cho tôi biết, gần đây rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Sa Ưng rõ ràng không định nói với cô, “Cái gì mà xảy ra chuyện gì?”

Tần Thái túm chặt lấy anh ta không chịu buông, “Chị Hồng, chị Hồng tại sao lại lạnh nhạt với tôi?”

Sa Ưng ngập ngừng định nói mấy lần lại thôi, cuối cùng không kìm được nữa, hỏi: “Cô không biết thật à?”

Tần Thái cảm thấy oan uổng, “Tôi biết cái gì chứ!”

Lúc này Sa Ưng mới trả lời, “Tối nào Thông gia cũng cho người về dọn dẹp căn biệt thự của ông ta, còn đưa xe tới dưới lầu đón cô, thậm chí có hôm còn đích thân đến đón.”

Tần Thái thấy khó hiểu, “Nhưng ông ta có đến đâu.”

Sa Ưng nhìn cô: “Nhưng mỗi lần đến dưới kí túc xá ông ta đều cho rằng mình chưa chuẩn bị xong, nên lại quay về.”

cuối cùng Tần Thái hiểu ra, “Sa Ưng, chị Hồng sẽ không nghĩ ông ấy yêu tôi đấy chứ?”

Sa Ưng không đáp, Tần Thái chỉ còn thiếu nước dùng cái chết để minh oan: “Sa Ưng, ông ta đang muốn làm nhiễu loạn âm nhãn của tôi! Anh thật sự cho rằng ông ta đến đến rồi về về là vì ngượng ngùng bối rối như một thiếu niên mới biết yêu sao? Các người đừng có đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá được không hả?”

Sa Ưng vẫn không nói, lúc này Tần Thái mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc: Cho dù Thông Dương Tử làm vậy với mục đích gì, chị Hồng cũng không thể chấp nhận được cô nữa.

Đột nhiên cô bình tĩnh trở lại, hỏi Sa Ưng: “Không thể cứu vớt được nữa phải không?”

Sa Ưng rất hiểu tính chị Hồng, chị ta không thể chấp nhận được bất kì người con gái nào dám uy hiếp vị trí của mình. Ngay cả một người mới có triệu chứng lập lờ như Bạch Chỉ chị ta cũng tìm cách trừ khử, huống hồ kiểu đã nổi lềnh phềnh nên mặt nước nhưu Tần Thái?

Tần Thái lẳng lặng quay về phòng mình, làm thế nào đây?

Sa Ưng là người của chị Hồng, đám tổ viên trong tổ không thể giúp đỡ gì cho cô. Nếu chị Hồng muốn trừ khử cô, đúng là dễ như trở bàn tay.

Không thể ngồi đợi chết được, hiện tại, cô chỉ còn một con đường duy nhất có thể lựa chọn: Thông gia.

Tần Thái ngồi trước gương trang điểm, khuôn mặt trong gương vừa thân thuộc vừa xa lạ, nhìn lâu khiến người ta thấy sợ. Cô trang điểm xong bèn ra ngoài, Sa Ưng nhìn thấy, muốn nói gì đó, cuối cùng lại im lặng.

Khi đó Thông gia đang cung ăn cơm với mấy tuyến trưởng của các tuyến, Đàm Tiếu và chị Hồng cũng có mặt. Khi Tần Thái xuất hiện, sắc mặt chị Hồng vô cùng khó coi.

Thông gia lại vô cùng vui vẻ: “Lam Trù, tới đây.”

Tần Thái đi đến, bữa tiệc ngày hôm đó mặc dù rất bình thường, nhưng khách khứa có mặt đều vô cùng lịch sự nho nhã. Tần Thái chỉ mặc áo sơ trắng, quần bò, chất phác tới không phù hợp.

Tuyến trưởng của các tuyến có mặt trong bữa cơm Tần Thái đều không quen, lúc này đều nói đầy ẩn ý, “Lão Thông lại thay đổi khẩu vị rồi, ha ha ha ha.”

Thông Dương Tử một tay ôm eo Tần Thái, cả người Tần Thái cứng đờ, nhưng không từ chối.

Thông Dương Tử đích thân gắp thức ăn vào bát Tần Thái, sau đó giới thiệu mọi người với cô: “Đây là tuyến trưởng tuyến một Đại San, tuyến trưởng tuyến hai Vân Ca, tuyến trưởng tuyến bốn Thu Dung.”

Ông ta giới thiệu từng người một, Tần Thái chỉ mỉm cười gật đầu, mấy tuyến trưởng này đều vô cùng xinh đẹp, người con gái tên Đại San có nhan sắc chim sa cá lặn. Lúc này chị ta đang nhìn Tần Thái cười gắp vào bát cô một đũa thức ăn, “Anh Thông thật có diễm phúc, bên cạnh chưa bao giờ thiếu người đẹp.”

Thông Dương Tử không chịu nhận, “Nếu nói tới diễm phúc thì chị San cũng đâu thiếu. Lam Trù, nào đến đây, thay tôi mời các tuyến trưởng một ly.”

chị Hồng ngồi đó luôn nở nụ cười trên môi, vì cười lâu quá, nên trên khuôn mặt được trang điểm kĩ càng tinh tế, bắt đầu xuất hiện vài nếp gấp.

Lần đầu tiên Tần Thái nhìn thẳng chị ta, “Chị Hồng, cảm ơn chị đã đề bạt, em xin kính chị một ly.”

chị Hồng đứng dậy, hai người nhìn nhau hồi lâu, mỉm cười cụng ly, giống như những người bạn thân thiết, “Đừng khách sáo, cô vốn là một cô bé có năng lực.”

Chị ta đặc biệt nhấn mạnh hai từ ‘năng lực’, Tần Thái mặt không biến sắc, “Đấy đều là nhờ công dạy dỗ của chị Hồng.”

Hai người uống cạn ly rượu, từ nay về sau, họ thành đối thủ.

Buổi tối, Tần Thái ngồi xe Thông gia về, người lái xe là Đàm Tiếu, chị Hồng ngồi bên trái Thông gia. Thông gia hình như uống hơi nhiều, lúc này đã ngà ngà say. Ông ta khoác vai Tần Thái, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, người đầy hơi rượu, “Cuối cùng em cũng đến, ha ha.”

Tần Thái ngồi ngay ngắn, “Đến nơi rồi, tôi về trước, Thông gia.”

Thông gia không biết rút cuộc là say hay không say, cũng có thể ông ta chỉ giả vờ say thôi, “Ừm, tối nay..em rất tuyệt.”

Tần Thái xuống xe, chạy thẳng lên lầu, ánh mắt chị Hồng như cây kim đâm vào lưng cô, cô không quay lại lần nào.

Về phòng, thấy Sa Ưng đang đợi, “Cô đi tìm Thông gia à?”

Tần Thái thấy hơi đau đầu, tửu lượng của cô có hạn, “Liên quan tới anh không?”

Thái độ của Sa Ưng lạnh nhạt, “Không phải việc của tôi, có điều nếu cô không đến, Thông gia vẫn e ngại Bạch tiên, chắc chắn cũng chẳng gây khó dễ gì cho cô đâu. Nhưng một khi cô tới, ông ta sẽ tiên lượng được tình hình, nếu tôi đoán không lầm thì, tối nay ông ta sẽ gọi điện nhờ người xác minh quan hệ giữa cô và Bạch tiên sinh.”

Tần Thái kinh hãi toát mồ hôi, “Ông ta không ngừng thăm dò tôi, không phải vì muốn làm rối loạn âm nhãn của tôi, mà muốn xem tôi có cầu cứu Bạch Cập hay không?”

Sa Ưng thở dài, “Lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc không nên thông minh thì lại tự cho mình là thông minh.”

Tần Thái vốn đang say rượu, lúc này hơi rượu bốc lên, cô bỗng thấy tức giận, “Cái gì mà bảo tôi tự cho mình là thông minh? Anh vốn bị chị Hồng làm cho thất điên bát đảo, chị Hồng chỉ cần hạ lệnh, liệu anh có do dự khi ra tay giết chết tôi không?”

Sa Ưng ngẩn người, nhưng giọng cô nghẹn ngào như sắp khóc, “Anh tưởng tôi muốn thế à, tôi chỉ hận không thể tránh xa ông ta mười tám vạn dặm ấy chứ. Nhưng giờ tất cả những thứ tôi có đều do chị Hồng ban, nếu chị ấy không cho nữa, tôi còn biết làm thế nào?”

Sa Ưng không nói gì, anh ta cũng không biết. Nếu chị Hồng cố chấp muốn trừ khử trướng ngại là Tần Thái, anh ta sẽ làm thế nào? còn có thể làm thế nào?

Quan hệ giữa anh ta và Tần Thái là quan hệ gì chứ? Miễn cưỡng được coi là đồng nghiệp, thỉnh thoảng còn gây hấn cãi cọ. Đương nhiên anh ta sẽ làm theo ý của chị Hồng rồi.

Nhưng.nghe cô nói thẳng ra như thế, tại sao lại cảm thấy khó chịu nhỉ?

“Đừng cãi cọ ở đây, để tổ viên nghe thấy không hay.” Sa Ưng đành nói vậy. Tần Thái không nói không rằng, quay về phòng, ngã vật xuống giường, không dậy nổi nữa. Sa Ưng kéo mấy lần, cuối cùng không kìm được đành nói, “Đây là phòng tôi.”

Tần Thái lăn qua lộn lại bắt đầu nằm mơ, ban đầu mơ thấy Bất Ki Các ở Trật Tự, sau lại mơ về quê, ngày ngày đi chăn trâu cắt cỏ, lòng đột nhiên thấy bình an, cô ôm cổ con trâu, bỗng thấy có gì đó không đúng, “Sừng của mày đâu?”

Trên giường, Sa Ưng túm lấy bàn tay đang vò loạn tóc mình lên, vô cùng bất lực, “Xin cô đấy hãy bỏ tay ra đã được không hả, tôi có phải ngưu ma vương đâu, làm gì có sừng”

Tư thế ngủ của người này quá tệ, sau này tuyệt đối không bao giờ ngủ cùng cô ta nữa.

Tần Thái mở mắt, bên cạnh vẫn là Sa Ưng, hình như cô đang ôm đầu anh ta, cô kinh hãi buông tay. Sa Ưng lật người ngủ tiếp. Tần Thái nhìn lưng anh ta ngẩn ngơ, một lúc sau Sa Ưng quay người lại, mặt đối mặt với cô: “Sao cô còn chưa đi?”

Tần Thái thẫn thờ nhìn Sa Ưng: “Sa Ưng, tôi làm chuyện đó với anh, anh đưa tôi đi khỏi đây được không?”

Sa Ưng ngẩn người, lần đầu tiên Tần Thái chủ động ôm lấy cổ anh ta: “Được không?”

Một lúc lâu sau, Sa Ưng mới chầm chậm gỡ tay cô ra, ánh mắt quét qua ngực cô một cái, “Cô đừng mơ.”

Tần Thái lật người nằm sấp trên giường, không nói nữa. Cuối cùng Sa Ưng thở dài, “Nếu cô thật sự muốn đi, tôi sẽ tìm chị Hồng nói chuyện. nhưng, không chắc đã được đâu.”

Tần Thái mắt long lanh nước, “Thật không?”

Sa Ưng gật đầu, “Đương nhiên.”

Tần Thái vùi đầu vào lòng anh ta, Sa Ưng sững lại, nhưng chỉ vỗ vỗ vai cô. Không biết tại sao, trước mặt Tần Thái anh ta luôn rất mềm lòng, cũng có thể bởi vì cô luôn toàn tâm toàn ý dựa vào anh ta một cách vô thức như thế.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.