“Anh Phong.” Sau khi thu hồi lá chắn, Yuta liền xoay đầu vui vẻ gọi, nhưng thấy cậu gục đầu không trả lời cậu nhóc cứ tưởng đang suy nghỉ cách đối phó với quái thú liền không làm phiền.
Ở đây không ai có thể phát hiện sự bất thường của cậu, điều này khiến Trần Vũ Phong thở phào một hơi.
Con sư tư Gun thấy đòn tấn công của nó bị chặn lại liền tức giận rống lớn một tiếng rồi chạy về phía kẻ dám phá đòn tấn công của nó, nhưng nữa đường đã bị Mạnh Kỳ cùng Như Yến ngăn lại, hò nhào vào con quái thú sau đó dùng vũ khí vào chân nó, nó bị tấn công bất ngờ liền lùi về sau đó dung đuôi quét về phía hai người.
Mạnh Kỳ cùng Như Yến dung vũ khí đỡ sau đó lùi về sau, rồi tiếp tục chạy lên tấn công, những người còn lại cũng bắt đầu chạy lên giúp đỡ, đòn tấn công bằng nguyên tố vừa rồi khiến bọn họ sợ, nếu để nó tích tụ được sức mạnh nguyên tố them lần nữa thì chắc chắn họ sẽ bị đốt rụi.
Lần này nhiều người cùng vây công khiến con quái thú không có thời gian ngưng tụ nguyên tố, nó dùng đuôi cùng hàm răng sắc nhọn tấn công những nhân loại đang vây quanh nó.
“Các cậu tốt đấy.” Một người đứng gần Mạnh Kỳ nói, từ đầu đánh giết đám thú hắn đã quan sát cách đánh của cậu ta, bởi vì cùng sử dụng kiếm nên hắn khá thích thú với cách đánh này.
“Cảm ơn.” Mạnh Kỳ gật đầu cảm tạ rồi tiếp tục lao vào con quái thú.
Nhưng dù họ tấn công thế nào thì vẫn chỉ để lại vài vết xước trên người con quái thú, nó bị chọc giận mà điên cuồng tấn công, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“A” Như Yến cùng vài người do không bắt kịp được tốc độ của quái thú mà bị đuôi nó quật trúng văng ra xa.
Trần Vũ Phong nghe tiếng hét liền hoàng sợ ngước mặt lên nhìn, chỉ mới vài phút mà những người đang chiến đấu đều trở nên tơi tả, bọn họ đã kiệt sức khi ngăn chặn thú triều, nên hiện tại ai náy đề không còn đủ thể lực.
Cảm thấy cơ thể mình đã tốt hơn, Trần Vũ Phong liền đứng thẳng dậy đi về phía trước vài bước, cậu đếm số người hiện tại vẫn còn chiến đấ được, trừ Như Yến cùng bốn người bị thương vẩn đang nằm ở một bên cùng cô gái dược sư thì còn hai mươi ba người vẫn còn khả năng chiến đấu.
“Nghe đây, chúng ta sẽ dùng sức mạnh nguyên tố để đánh bại nó.”
“Cậu giỡn à, nếu dùng sức mạnh nguyên tố chúng ta rất nhanh sẽ hoàn toàn không thể động đậy.” Một người đứng phía sau cậu phản đối.
“Vì vậy tôi mới kêu mấy người làm theo tôi, không muốn chết thì im lặng mà làm theo đi.” Nhìn tình hình càng không lạc quan Trần Vũ Phong tức giận quát.
Hai người pháp sư đứng phía sau cậu tức giận, vài người đang chiến đấu nghe một đứa vô dụng như cậu dung giọng sai khiến cũng tức điên nhưng trước khi họ mở miệng nói thì một người đã lên tiếng trước.
“Làm theo cậu ta đi, nếu như ai có cách thì chúng ta làm theo cách của người đó, còn không thì ngậm miện mà làm đi.”
Trần Vũ Phong thấy không còn ai phản đối nữa liền nói, tuy cậu biết họ không muốn nhưng cứ kệ họ trước vậy.
“Những ai có nguyên tố hệ thủy hoặc băng thì cứ phóng vào người nó, chúng ta cần giảm nhiệt trên người nó trước, như vậy sẽ dễ tiếp cận cơ thể của nó, sư tử Gun không thể thích ứng với nhiệt độ quá thấp, ví dụ như nước hoặc băng.”
Trần Vũ Phong nói xong liền xoay đầu nhìn vào một trong hai pháp sư, ánh mắt đầy nghiêm túc khiếng người đó nhanh chóng tập trung sức mạnh nguyên tố băng của mình rồi niệm chú, cây huyền trượng trong tay hắn sáng lên sau đó những phiến băng lao nhanh về phía con quái thú, trong nhóm người tấn công gần cũng có ba người dung sức mạnh nguyên tố thủy tấn công.
“Trưởng thôn, Mạnh Nari, cùng mười người các người, chia nhau đứng xung quanh nó, cứ tấn công vào chân nó, nhiệm vụ của các người là đánh lạc hướng nó.” Trần Vũ Phong chỉ từng người.
Cậu vừa nói xong bọn họ liền theo chỉ định mà vừa tấn công quái thú vừa đi đến vị trí của mình, quái thú mặc dù cấp cao nhưng nó lại không thể hiểu được tiếng của con người, nên dù Trần Vũ Phong có nói lớn thế nào thì cũng chẳng sợ bại lộ kế hoạch.
Nhìn mọi người theo kế hoạch của mình Trần Vũ Phong liền tiếp tục phân phó cho nhữn người còn lại “Sáu người còn lại hãy tấn công vào phần cổ của nó, cứ cắt bờm nó nếu bó thể.”
Mạnh Kỳ nghe cậu phân phó vậy liền biết mình sẽ là người tấn công chính, sau khi mọi người đề đúng vị trí của mình, cậu ta liền dừng lại rồi chạy đến cạnh Trần Vũ Phong.
“Mạnh Kỳ nghe đây.” Trần Vũ Phong nhỏ giọng lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước “Tập trung sức mạnh nguyên tố trong người, bởi vì cậu là người mang hệ hỏa duy nhất ở đây nên sẽ rất phiền phức nếu để nó hấp thụ nguyên tố của cậu.”
“Tớ cần làm gì.” Mạnh Kỳ nghiêm túc hỏi.
“Chuyển hóa, tôi cũng không biết phải nói sao, nhưng hãy dùng sự tưởng tượng vậy, ngoại trừ những ngọn lửa đỏ gây sức nóng thì có những ngọn lửa có màu khác và công dụng cũng sẽ khác nhau.” Trần Vũ Phong không chắc chắn nói sau đó vỗ vai Mạnh Kỳ “Điều này phụ thuộc vào cậu cả đấy.”
Mạnh Kỳ nghe cậu nói mà thở dài một tiếng, mặc dù cậu ta rất tin tưởng Trần Vũ Phong nhưng cậu không ngờ dù không nắm chắc nhưng trong tình huống này cậu vẫn muốn thử chuyển hóa sức mạnh mà trước nay chưa từng có người nghỉ đến.
“Cậu nghỉ sao.” Trần Vũ Phong thấy cậu ta không trả lời liền xoay dầu sang hỏi.
Nhìn ánh mắt đầy tự tin của cậu Mạnh Kỳ liền không thể từ chối được “Tôi sẽ thử.”
“Bắt đầu đi, tôi sẽ hỗ trợ những người kia.” Trần Vũ Phong hài lòng gật đầu.
Mạnh Kỳ không thể làm gì khác hơn, nhắm mắt lại bất đầu cảm ứng sức mạnh nguyên tố trong cơ thể, cậu ta thử làm theo lời Trần Vũ Phong bắt đầu hình dung màu sắc cùng công dụng khác của từng màu, càng suy nghĩ cơ thể càng cảm nhận được sự giao động lớn cùng sự biến đổi bên trong.
Nhìn luồn sức mạnh bao quanh cơ thể Mạnh Kỳ, Trần Vũ Phong liền hiếp mắt cười sau đó sờ nhẹ đầu Đại Bạch nói “Lên đi, nhớ kéo dài một chút thời gian nhé, đừng để những người khác gục ngã trước khi Mạnh Kỳ thành công nhé.”
“Meo.” Đại Bạch gật đầu sau đó phóng về phía cong quái thú, nó không nhắm vào tấn công, mà bắt đầu vòng quanh con quái thú để hỗ trợ cho những người khác, có sự giúp đỡ của nó những người khác cũng nhẹ nhàng hơn.
Sau khi sư tử Gun nhìn thấy Đại Bạch nó như nổi điên mà tấn công Đại Bạch, cũng vì vậy mà sự chú ý của quái thú trên những người khác giảm bớt khiến họ có rất nhiều thời gian tấn công.
Vết thương nhỏ trên người con quái thú càng lúc càng nhiều, nó rống lên đầy tức giận, nó giơ chân giẫm mạnh xuống đất khiến mặt đất lắc lư, nơi nó giẫm xuống bị lún sau rồi lang rộng ra xung quanh, những người khác không thể làm gì khác đành lùi về sau, tạo một khoảng cách với quái thú.
Nhưng cũng vì vậy mà quái thú có một khoảng trống để ngưng tụ nguyên tố, nó há to miệng bên trong bắt đầu ngưng tụ nguyên tố, nhưng bởi vì sức nóng trong cơ thể của nó đã bị giảm xuống một chút nên khi sức mạnh nguyên tố được ngưng tụ cũng không gây nên sức nóng đối với những người cách nó không xa, điều này khiến cho những người xung quanh cũng tin tưởng Trần Vũ Phong thêm một chút, cái cảm giác nóng bức lúc đầu dù đứng xa vẫn có thể cảm nhận được.
“Yuta chuẩn bị lá chắn.” Trần Vũ Phong chăm chú nhìn hành động của quái thú, chỉ cần nó quay đầu về hướng nào cậu liền có thể nhanh chóng xách theo cậu nhóc chạy đến hướng đó.
“Meo.” Đại Bạch lo lắng kêu một tiếng, nó chạy về phía cậu.
“Đứng yên, tao không sao đâu.” Trần Vũ Phong tuy không nhìn nhưng vẫn biết được suy nghỉ cả Đại Bạch, liền hét lớn.
Đại Bạch không an tâm nhưng nó vẫn nghe lời mà dừng lại, ánh mắt nhìn cậu, chỉ cần có một chút nguy hiểm nó liền sẽ nhào qua.