“Vũ Phong.”
Sau lúc đàm phán thất bại với Đại Bạch Trấn Vũ Phong nghe thấy giộng nói quen thuộc gọi mình liền xoay đầu lại nhìn.
Từ đằng xa Mạnh Kỳ, Như Yến cùng Yuta đang chạy lại, khuôn mặt ai náy đều mang theo sự lo lắng.
“Không sao chứ.” Mạnh Kỳ chạy đến đầu tiên đôi mắt không ngừng đảo quanh người cậu để xem xét.
“Không sao.” Trần Vũ Phong mỉm cười đáp lại.
Như Yến chạy đến gần tuy không nó lời nào nhưng cứ đi xung quanh cậu xem xét, sau khi xác định không bị thương mới dừng lại rồi chạy đến Đại Bạch xem.
“A, mất một nhúm lông rồi.” Như Yến nhìn phần hông bị mất một nhúm lông liền la lớn.
“Ừ, bị cắt mất rồi.” Trần Vũ Phong cong cong đôi mắt cười nói.
Như Yến nghe vậy liền trợn mắt hùng hùng hổ hổ chạy đến người đang ngất xỉu trên mặt đất mà giơ chân lên, không chút lưu tình nào mà đạp xuống bản mặt đẹp trai của người ta.
“Hừ.” Mặc dù bất tỉnh nhưng cơn đau bỗng nhiên ụp đến cũng khiến người nằm dưới đất rên lên một tiếng đau đớn.
“Hừ, hả giận.” Như Yến đạp một cú rồi thôi say đó lại chạy đến chỗ Đại Bạch mà vuốt ve lông nó trong ánh mắt đầy ghét bỏ.
“Hắn là ai.” Mạnh Kỳ nhìn chàng trai trên đất khẽ nhíu mày.
“Không biết, không phải người ở nội thành.” Trần Vũ Phong lắc đầu.
“Nếu vậy, mục đích của hắn là gì.” Nếu không phải người trong nội thành thì tại sao bám theo bọn họ.
“Không phải bám theo bọn mình, mà mục tiêu chỉ có tôi mà thôi.” Biết được suy nghỉ của Mạnh Kỳ, Trần Vũ Phong liền thản nhiên nói ra chân tướng.
“Có người phái hắn đến đây giết tôi.” Trần Vũ Phong lại quăng ra một câu khiến Mạnh Kỳ cùng Như Yến kinh hãi, nhưng cậu không nói tiếp chị xoay đầu nhìn Yuta hỏi “Em có dây trói không, sợi dây chắc chắn một chút.”
“Có đợi em đi lấy.” Yuta gật đầu sau đó nhanh chóng chạy đi.
“Đại Bạch lấy gia vị lại đi, chúng ta sẽ nấu ngoài đây luôn, nhớ dập bếp lửa.” Trần Vũ Phong nói với Đại Bạch vừa thoát được ma trảo của Như Yến.
“Meo.” Đại Bạch đáp lại rồi chạy đi.
“Ủa Vũ Phong sao cậu lại bảo Đại Bạch đi, nó làm sao mà lấy đồ được.” Như Yến đang trong sự kinh hãi thì nghe cậu kêu Đại Bạch đi liền không nhịn được hỏi, nó chỉ là một con thú có bốn cái chân to thì sao mà lấy đồ mang đến đây được.
“Không cần lo lắng, nó có túi không gian.” Trần Vũ Phong cười nói, trong lòng lại nhịn không được mà trợn trắng mắt.
Chuyện này phải nói ra cách đây một năm, lúc ấy sau khi làm nhiệm vụ với Mạnh Kỳ cùng Như Yến trở về, liền theo hai người đến nội thành bán đồ, lúc ấy ông Long Qua vừa được bạn cho hai cái túi không gian dưới dạn chiếc nhẫn, đây là sản phẩm mới nhất vừa được chế tạo thành công, khi thấy cậu đến bán đồ liền đưa cho cậu một cái nhờ cậu chuyển cho ông Maga.
Nhưng khi trở về đưa ông, ông lại không lấy còn cho lại cậu, ông cảm thấy cậu dùng nó sẽ có ích hơn ông, cậu nhận lấy rồi trở lại lều của mình, trong lúc thử tác dụng của nó thì cái đầu to của Đại Bạch sáp đến ngậm cái nhẫn vào miệng khi cậu không đề phòng rồi xoay người chạy đi.
Lúc đầu cậu khá kinh ngạc mà đuổi đánh Đại Bạch khắp nơi nhưng nó vẫn không trả, cuối cùng cậu thấy nó muốn có liền thôi không đòi nữa.
Sau khi biết cậu cho Đại Bạch liền vui vẻ nhã chiếc nhẫn ra rồi dùng chân bự đeo vào rất hiển nhiên chiếc nhẫn làm sao chọt vào nỗi cái chân khổng lồ đó của nó, Đại Bạch ủ rủ một chút sau đó giống như thương lượng chuyện gì đó với Tiểu Pi trên đầu nó, rồi Tiểu Pi cầm lấy chiếc nhẫn đội lên đầu mình rồi lại chui vào lớp lông trên đầu Đại Bạch.
“Đại Bạch tốc độ rất nhanh, thời gian cũng trễ rồi như vậy sẽ được ăn nhanh hơn.” Nhìn sự hoang mang của Như Yến, Trần Vũ Phong cũng không giải thích nhiều.
“Tên này làm sao đây.” Mạnh Kỳ sau khi biết được mục đích của người này liền rất không vui mà liên tục đạp lên mặt hắn, sau khi cảm thấy tốt hơi mới dừng lại hỏi.
“Cột hắn lại rồi hỏi cung.” Trần Vũ Phong cũng không muốn trở thành kẻ ác, nhưng người này muốn giết cậu, cậu không thể cứ như vậy mà để hắn đi.
“Em về rồi đây.” Yuta cùng Đại Bạch cùng nhau chạy đến, điều khiến người khác không ngờ chính là đôi giày có gắn chế độ gia tốc vậy mà bắt kịp tốc độ bình thường của Đại Bạch.
“Sản phẩm tốt đấy.” Như Yến cảm thán không thôi, đúng là thiên tài không được trọng dụng.
“Đây là dây do em chế tạo rất chắc chắn.”
Trần Vũ Phong cầm sợi dây khá dầy mà Yuta đưa sau đó đi đến chỗ chàng trai đang nằm trên đất định ngồi xuống trói nhưng Mạnh Kỳ đã ngăn lại.
“Cậu đi nấu đồ ăn đi, tên này để tôi.”
Trần Vũ Phong không dị nghị gì mà đưa dây cho Mạnh Kỳ rồi xoay người đi đến chỗ Đại Bạch, cậu lấy củi trong túi không gian ra rồi dựng một cái bếp đơn giản, lấy thịt đã được cắt sẵn ra sau đó để tay lên đầu Đại Bạch nhẹ nhành xoa hai cái, ý bảo Tiểu Pi đưa gia vị cho cậu.
Bên này Trần Vũ Phong bắt tay vào nấu nướng, bên kia Mạnh Kỳ đã lôi chàng trai đến cạnh bờ suối cách nơi cậu một khoản rồi trói hắn lại.
Sau khi xong Mạnh Kỳ liền ra suối múc lên một xô nước rồi tát vào mặt chàng trai, hắn ta bị sự lạnh lẽo làm cho giật mình tỉnh dậy, mắt từ từ mở ra nhìn thấy người trước mặt liền biết tình cảnh của bản thân.
“Ai sai ngươi giết Vũ Phong.” Mạnh Kỳ nhìn người đã tỉnh cũng không vòng vèo mà hỏi thẳng.
“Ha, ngươi nghỉ ta sẽ nói.” Chàng trai cắn răng nói, mặt mũi sưng phù khiến gã nó chuyện rất khó khăn.
“Ngươi không nói cũng chẳng sao, dù gì chúng ta cũng đoán được.” Mạnh Kỳ thản nhiên nói, sau khi thấy vẻ mặt khinh thường của chàng trai liền nói tiểp “Chính thành nhiều người mạnh hơn nhưng lại phái ngươi đi, khinh thường chúng ta một cách rõ ràng như thể, quý tộc đúng là ngu xuẩn.”
“Ngươi.” Chàng trai nghe vậy liền chuyển khinh thường sang kinh ngạc không thể tin, hắn cảm thấy nếu người này mà nói nữa chắc sẽ nói ra cả tên họ của người phái hắn đi.
Nhưng Mạnh Kỳ không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm chàng trai rồi đứng dậy.
Chàng trai thấy vậy liền thở ra một hơi nhưng say đó trở nên kinh hãi khi thấy Mạnh Kỳ đến gần rồi nắm cổ áo hắn lôi đi.
“Chúng ta sẽ không giết ngươi, nhưng cũng không nhân từ để ngươi thoải mái mà rời đi.” Mạnh Kỳ vừa nó vừa lấy dây thừng bình thường ra trói chàng trai còn sợi đây của Yuta thì thu vào túi không gian.
Sau khi kéo ra xa khỏi nhóm của mình Mạnh Kỳ liền thẳng chân đạp chàng trai xuống suối, dù sao nước suối trong rừng cũng sẽ được lọc theo mùa, Trần Vũ Phong cũng mang theo nước dự phòng để nấu nướng.
Mạnh Kỳ đạp xong cũng không ở lại xem sự sống chết của chàng trai, xoay người đi thẳng, lúc cậu ta đi đến thì mùi thơm của đồ ăn đã toả ra.
Mạnh Kỳ nhìn Trần Vũ Phong đang dùng miếng thịt trên đũa đùa giỡn Yuta liền bật cười chạy về phía họ.
Trong đêm tối đầy tiếng kêu của côn trùng bốn nguời vui vẻ đùa giỡn với nhau trước một chảo thịt xào lớn cùng vời mùi thơm cay ngọt lan toả trong rừng.