Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 36: Nước láng giềng tiến cống



Diệp Tống mặc kệ, dù thế nào cũng không thể để Tô Thần lấy lại ngọc bội kỳ lân, bằng không về sau nàng sẽ tiếp tục bị giam cầm trong Vương phủ mất. Một khi đã biết thế giới bên ngoài như thế nào, nàng sao có thể cam tâm ở một chỗ được.

Cho nên khi Tô Thần định lấy ngọc bội, Diệp Tống liên tiếp tránh né. Khi tay nàng giữ chặt tay Tô Thần, xúc cảm mềm mại kia khiến Tô Thần không tự chủ được mà chậm lại động tác, hai người cứ như mèo vờn chuột.

Diệp Tống bực bội mặt đỏ lên, trực tiếp hỏi: “Đây là ngươi đang nhân cơ hội ôm ta đúng không?”

Tô Thần sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Tống sẽ hỏi trực tiếp như vậy. Trong lòng bộc phát một cỗ hỏa khí, vậy mà hắn lại cảm thấy kích thích. Hắn cúi người xuống, cánh tay dài ôm lấy vòng eo Diệp Tống, ôm chặt nàng vào ngực, thanh âm không mang theo chút cảm tình nói: “Ngươi là nữ nhân của bổn vương, bổn vương muốn ngươi liền ôm, đâu phải là việc gì kinh thiên động địa.”

Diệp Tống đột nhiên cắn lên tay hắn, Tô Thần đau đớn liền buông ra, sau đó Diệp Tống không chút khách khí vung quyền hướng lên mặt hắn, thuận tiễn dẫm chân hắn một cái, phi một câu: “Mẹ nó ngươi đúng là một tên lưu manh!” Thừa dịp Tô Thần còn đang kinh ngạc, nàng dốc sức chạy nhanh về phía trước.

“Diệp, Tống,” Tô Thần nhìn chằm chằm bóng dáng hoảng loạn mà chạy kia, bụm mặt: “Ngươi dám đánh bổn vương.”

Diệp Tống chạy liền một mạch về Bích Hoa uyển, lớn tiếng kêu: “Mau! Mau! Đóng cửa lại! Một con ruồi bọ cũng không cho lọt vào!”

Phái Thanh vừa chuẩn bị xong nước tắm, nghe tiếng kêu vẻ mặt kinh nghi chạy ra, kéo Diệp Tống lại nhìn, lo lắng nói: “Tiểu thư, tiểu thư người không sao chứ?”

“Xì! May mắn lão tử trốn nhanh.” Diệp Tống chống nạnh thở dốc, “Bằng không thật sự sẽ bị chó cắn.”

Lần này thiếu chút nữa bị Tô Thần thu mất ngọc bội, Diệp Tống cẩn thận đề phòng từng chút một, nhìn thấy Tô Thần liền trốn, cũng không tùy tiện ra phủ, coi như an phận một thời gian. Nhưng là Diệp Tống nếu ba ngày không ra phủ đều sẽ nghẹn đến phát điên, lần này nghẹn đến nửa tháng, vậy mà lại không thấy nàng đề cập đến việc dạo phố, thật sự quá kỳ quái.

Phái Thanh đắn đo chọn thời cơ, ở bên tai Diệp Tống nói bóng gió. Lúc đó Diệp Tống đang chỉ huy nha hoàn chỉnh đốn Bích Hoa uyển, hoa cỏ nào đẹp mà không dùng được đều dọn đi, đổi thành giàn nho, cây sơn trà cùng dâu tây. Trong viện có hai cây đại thụ đã lâu thì được giữ lại.

Phái Thanh nghi hoặc, hỏi Diệp Tống: “Tiểu thư, người nửa tháng rồi chưa ra khỏi chưa, không thấy nhàm chán sao?”

Diệp Tống không đáp hỏi lại: “Người buồn chán?”

Phái Thanh nói: “Nô tỳ không có, chẳng qua thấy tiểu thư thật sự kỳ quái, chẳng qua chỉ cần tiểu thư vui vẻ là được. Nô tỳ cảm thấy, nếu thời gian không gặp, tình bạn của tiểu thư và Tô công tử có phải sẽ phai nhạt hay không, nhưng nếu Tô công tử đối với tiểu thư là ý tứ kia…Tiểu thư tránh hắn một chút mới là chính xác.”

Diệp Tống cười cười, nhắm mắt dưỡng thần nói: “Nếu thật sự là bạn, giống như rượu vậy, càng nhưỡng càng ngon, nào có đạo lý càng nhưỡng càng nhạt. Nếu trời càng ngày càng nóng, đầu óc con người cũng sẽ nóng theo, nên cần một thời gian để bình ổn lại.”

Phái Thanh chỉ cảm thấy Tô Nhược Thanh đối với tiểu thư nhà mình vô cùng săn sóc, trực giác của nữ nhân cho nàng biết Tô Nhược Thanh có ý tứ kia. Không nghĩ tới, Tô Nhược Thanh có, Diệp Tống cũng chưa chắc không có.

Còn Tô Nhược Thanh khi nhàn rỗi, vẫn sẽ đến cờ quán thanh tịnh kia đánh cờ, suy nghĩ một chút sự tình. Cũng không biết hắn có đang đợi Diệp Tống hay không, chỉ là không thấy hắn nhắc nửa chữ đến Diệp Tống, phảng phất như chưa từng có người tên như vậy xuất hiện.

Trước nay, tâm tư của hắn đều sẽ không để người ngoài biết. Che giấu nhiều thành quen, thật thật giả giả đến chính mình còn không phân biệt được.

Người hầu đầu gỗ vẫn canh giữ bên cạnh chủ tử. Tô Nhược Thanh hạ mấy thế cờ, nói với thị vệ: “Ngươi tới bồi ta hạ hai quân cờ.”

Người hầu nói: “Công tử, thuộc hạ chỉ biết dùng kiếm, cờ kĩ thực sự ti tiện.”

“Không ngại, như vậy vừa hay.” Tô Nhược Thanh nhặt quân cờ chết vào hộp, bất chợt nói ra như vậy.

Suốt hai tháng, Diệp Tống không xuất hiện trước mặt Tô Nhược Thanh một lần. Dần dần, có lẽ là do Tô Nhược Thanh bận rộn nên số lần tới cờ quán cũng ít đi. Diệp Tống uể oải vô thần vượt qua hai tháng mùa hè nóng bức nhất trong vương phủ.

Mẹ nó nàng ghét nhất thời tiết nóng bức.

Nam Xu cũng tới Bích Hoa uyển vài lần, Diệp Tống thật sự không có tinh lực chọc phiền toái, chỉ đơn giản đóng cửa không tiếp. Kết quả thời điểm Nam Xu trở về bị cảm nắng. Tô Thần lại không thể đi tìm Diệp Tống, chính hắn cũng không nghĩ Nam Xu đi tìm Diệp Tống, Diệp Tống không thấy Nam Xu thì không thể trêu chọc nàng ta được, vì thế cũng không thể đổ lỗi lên đầu Diệp Tống.

Được vài lần, Nam Xu tự thấy mất mặt, không tới Bích Hoa uyển nữa.

Mùa hè qua đi, đến mùa thu mát mẻ. Thời tiết này rất thích hợp ra ngoài. Nghe nói sứ thần Nam Thiến quốc muốn tới Bắc Hạ vào dịp trung thu. Trung thu vào tháng tám nên còn hơn hai tháng nữa, Nam Thiến quốc tới rất tích cực.

Nam Thiến là quốc gia tiến cống cho Bắc Hạ, mỗi năm sứ thần sẽ qua triều bái. Quy củ này được định ra vào bốn năm trước.

Bắc Hạ và Nam Thiến là hai quốc gia mạnh nhất lục địa Thần Châu, bốn năm trước, Bắc Hạ cùng Nam Thiến đại chiến, Nam Thiến bại, ký kết thư đầu hàng, nguyện ý cúi đầu trước Bắc Hạ xưng thần, hàng năm tiến cống.

Năm nay Tô Thần đảm nhận nhiệm vụ nghênh đón sứ thần Nam Thiến, liền bắt đầu bố trí sớm mấy ngày.

Đương nhiên, việc bố trí này không phải chỉ là dọn dẹp đường phố, che đậy chướng ngại vật bất nhã giống như thế vận hội Olympic Bắc Kinh, mà là bố trí thị vệ, ám vệ, đảm bảo an toàn cho thần dân hai nước.

Hội kiến ngoại quốc bạn bè a, đây là một sự kiện vô cùng trọng đại. Sự kiện náo nhiệt như vậy, Diệp Tống là Ninh Vương phi không thể quang minh chính đại ra xem, nếu vậy nàng đi đường phố nhìn náo nhiệt một chút chắc không sao.

Vì thế hôm nay Diệp Tống trang điểm vô cùng phong lưu phóng khoáng, phe phẩy cây quạt mang theo Phái Thanh lên phố xem náo nhiệt.

Hôm nay trên đường không có mấy quán hàng rong, so với hai ba tháng trước ít hơn rất nhiều, bá tánh ra đường cũng không phải đi dạo phố, ước chừng đều cùng mục đích với Diệp Tống.

Gần chính ngọ, thái dương sắp lên giữa đỉnh, Diệp Tống không nghĩ sẽ phơi nắng cùng bá tánh, nàng cùng Phái Thanh tìm một mái che ăn hai chén bánh trôi lạnh, trong lòng mát mẻ hơn một ít, sau đó mới phe phẩy cây quạt tiếp tục ra đường.

Bá tánh tự giác tách ra đứng ở hai bên đường.

Lúc này, từ hoàng thành một đội nhân mã chậm rãi đi ra, quân lính trên người đều mặc áo giáp, đi đầu là một người mặc hắc y, tay áo mạ vàng văn hoa triều phục đang cưỡi ngựa, dưới ánh dương phong thái vô cùng tuấn lãng lại trầm tĩnh.

Đây đương nhiên là Ninh Vương đại danh đỉnh đỉnh. Bên ngoài anh tuấn, khí chất băng sơn cao quý, khiến các cô nương hai bên đường cuồng nhiệt hét ầm ĩ, nhìn đến si mê, hận không thể đem hai mắt dán trên người Tô Thần.

Phái Thanh nhìn một lúc, khinh thường bĩu môi nói: “Chẳng qua là dựa vào y phục thôi. Mặt ngoài thì trông anh tuấn lắm, nhưng nếu mà biết tính cách thật của hắn, chỉ sợ sẽ không còn si mê như vậy nữa đâu.”

Mọi người chỉ biết Ninh Vương vô cùng sủng ái Nam thị, cùng Nam thị phu thê tình thâm, bọn họ rất ít khi nghe được bát quái về Ninh Vương phi, chỉ nghe nói Ninh Vương là người thâm tình, dù không yêu Ninh Vương phi nhưng vẫn đối với Ninh Vương phi tôn trọng như khách, Ninh Vương phi thật là có phúc khí. Nhưng trên thực tế, Tô Thần đối xử với Ninh Vương phi một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì.

Diệp Tống bình tĩnh, cười tủm tỉm nói: “Đúng là cầm thú đội lốt soái ca.”

Khi nàng nói lời này, đội ngũ nghênh đón của Tô Thần đi qua trước mắt. Lỗ tai Tô Thần tương đối thính, có thể nghe rõ lời nói châm chọc nhục mạ hắn giữa một rừng thanh âm, mí mắt giật giật, dùng ánh mắt u trầm nhìn qua.

Mới liếc mắt một cái, Tô Thần liền ngơ ngẩn. Diệp Tống đưng ở giữa đám người, một thân áo choàng xanh biếc, vóc dáng thanh mảnh, cười đến vô cùng vui vẻ. Thấy ánh mắt của hắn, còn chậm rãi huýt sáo một tiếng, ngả ngớn đến cực điểm, ý tứ phảng phất như đang nói: “Như thế nào, là ta đang mắng ngươi đấy, ngươi có giỏi thì xuống đánh ta a.”

Ninh Vương liền muốn phát cuồng. Nữ nhân đáng chết, cái gì náo nhiệt cũng góp mặt. Tô Thần áp xuống phẫn hận không thể đánh nàng cho hết hỏa khí.

Từ cửa thành bên kia, đội ngũ sứ thần Nam Thiến cũng đang vào thành. Kia trận trượng làm các bá tánh vây xem ồ lên.

Ở phía trước dẫn đường là một đội vũ cơ y phục diễm lễ đang nhảy múa vô cùng quyến rũ, dáng người nóng bỏng, thần thái mị nhiên, dáng múa càng là liêu nhân, nam nhân đều vây đến xem, đôi mắt gắt gao dán trên người vũ cơ. Phái Thanh khinh thường, không thèm quay đầu nhìn, Diệp Tống thì quên cả phẩy quạt, xem đến vô cùng hứng thú.

Phái Thanh không phục, kéo ống tay áo Diệp Tống: “Công tử, mấy vũ nữ ấy có gì đẹp!”

Diệp Tống nhìn quanh bốn phía, nói: “Muội không phát hiện sao, phải phong tao một chút nam nhân mới thích. Có nam nhân nào mà không xem không?”

Có chăng chỉ có duy nhất một người không xem, chính là người đang cùng sứ thần hàn huyên, Ninh Vương, Tô Thần. Các bá tánh chỉ cho rằng hắn có thể ở vị trí này thì sẽ không hiếm lạ, tự nhiên mà khinh thường mấy vũ cơ kia.

Lúc này một vũ cơ lớn mật đem thủy tụ nhẹ nhàng đảo qua mặt Diệp Tống, mang theo một cỗ hương diễm, Diệp Tống cong môi, duỗi tay cầm thủy tụ kia, đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi, xung quanh ồ lên, vũ cơ kia mị nhiên cười, sau đó linh hoạt thu hồi thủy tụ.

Thủy tụ lướt qua lòng bàn tay Diệp Tống, Diệp Tống thu tay lại, làm bộ vô cùng tiếc hận, rất giống mấy công tử phong lưu vì bỏ lỡ giai nhân mà tiếc nuối.

Phái Thanh đen mặt, kéo ống tay áo Diệp Tống, ý bảo nàng thu liễm một chút. Trên đường còn chưa có ai dám cong khai đùa giỡn đội ngũ sứ thần Nam Thiến đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.