Đường phố vẫn náo nhiệt như trước. Lần này chiêu mua địa phương tự nhiên không chỉ định trong nhỏ ngõ cửa hiệu Kim Hiền, ông chủ căn bản cũng là con bộ lang, nên đã dùng số tiền lớn bao hạ Tố Hương lâu cùng các cô nương để cử hành đấu giá.
Tố Hương lâu vốn dĩ sinh ý rất tốt, cứ như vậy càng thêm náo nhiệt. Không ít kẻ có tiền đang ngồi trên nhã gian lầu hai Tố Hương lâu, trong đó có không ít là các công tử đang thân mật cùng các cô nương Tố Hương lâu, một bên có mỹ nhân làm bạn, một bên có bảo bối để thưởng thức, nghe nói ông chủ Kim Hiền sẽ đưa ra không ít trang sức châu báu thượng thừa, thiết kế tinh xảo đẹp đẽ, nếu là để lấy lòng mỹ nhân mà mình coi trọng, liền mua tặng coi như đổi lấy tiếng cười của giai nhân cũng chưa chắc không thể.
Diệp Tống lại không phải tới mua bảo bối, liền không lên lầu hai xem náo nhiệt, nàng cùng Phái Thanh ngồi ngay ở lầu một. Diệp Tống lấy quạt xếp hờ che mặt, ngứa đầu hướng lên lầu trên quan sát một chút.
Phái Thanh nhỏ giọng nói: “Tiểu thư tìm Vương gia?” Đầu óc nàng ngày càng linh hoạt, cũng đoán được đại khái, “Vương gia hắn…sẽ đến sao?”
Diệp Tống cười tủm tỉm: “Không biết, để xem hắn có bao nhiêu sủng ái Nam thị.”
Đấu giá bắt đầu, mới đầu là một ít đồ vật không có giá trị lắm, nên đấu giá được cũng không cao. Càng về sau, ông chủ mang ra càng nhiều bảo bối lóa mắt.
Nhưng Diệp Tống trước sau đều không thấy bóng dáng Tô Thần, nàng không khỏi cảm thấy đáng tiếc.
Thời điểm nàng sắp từ bỏ, tại cổng lớn Tố Hương lâu, lục tục tiến vào mấy nam tử. Nam tử phía sau là Tô Thần một thân y phục màu xám bạc, áo dài thập phần điệu thấp mà nâng bước đi vào tới. Mặc dù hắn vận quần áo đơn giản, nhưng trên người vẫn tản ra khí quý phái. Bên cạnh hắn còn có một người, so với hắn có vẻ khoa trương hơn nhiều, người này một thân áo choàng màu đào hồng nhạt, mặt mày thon dài so với nữ nhân còn mỹ diễm hơn ba phần, kia môi mỏng, đôi mắt nghiền ngẫm ý cười khiến người xem tâm thần nhộn nhạo, hắn tuy thoạt nhìn phù hoa, bước đi lười nhác bừa bãi, nhưng có thể sánh vai cùng Tô Thần, hẳn không phải người bình thường.
Diệp Tống nhàn nhạt liếc mắt một cái, đôi mắt tức khắc sáng như sao.
Nam tử đào hoa kia có vẻ là khách quen của Tố Hương lâu, tú bà thấy hai người đi vào liền tự mình nghênh đón. Nam tử đào hoa cười đến phong tình vạn chủng nói vài câu, tú bà liễn dẫn hai người lên lầu, ngồi vào phòng riêng.
Phái Thanh nhịn không được ở bên tai Diệp Tống thổn thức: “Đúng là hắn tới thật nha.”
Vừa lúc một cô nương lớn lên thanh tú tới thêm trà, Diệp Tống hảo tâm tình mà chạm vào tay nàng, ngón tay hướng mu bàn tay sờ một phen, cảm giác mềm nhẵn vô cùng tốt. Cô nương kia thấy Diệp Tống tuấn mỹ, tức khắc thẹn thùng, làm bộ giận mà liếc mắt nàng một cái. Diệp Tống thèm thuồng nhìn cô nương xoay người thướt tha mà đi, nói: “Này mẹ nó thật là địa phương tốt, khó trách nhiều người thích tới như vậy.”
Phái Thanh khụ một tiếng, nhắc nhở nói: “Công tử, xin chú ý thân phận!”
Lầu hai phía trên, Tô Thần cùng Tô Tĩnh vừa ngồi xuống, liền có hai cô nương mỹ mạo thanh thuần tiến đến hầu hạ. Thanh lâu không biết lấy đâu ra các cô nương mỹ mạo thanh thuần như vậy, nếu đặt ở hiện đại hẳn là lục trà kỹ nữ trong truyền thuyết. Tú bà Tố Hương lâu hẳn là đã phải phí tâm tư mới tìm được các cô nương nhiều màu sắc, hương vị như thế, có nhiều đại gia, công tử chính là thích kiểu lục trà kỹ nữ như vậy.
Trước mắt không phải có đào hoa nam tử Tô Tĩnh kia là ví dụ sống. Vừa thấy thao tác thành thạo như vậy liền biết hắn là một tay chơi lão làng.
Tô Tĩnh cùng cô nương tán tỉnh một phen, chòng ghẹo làm cô nương kia mặt đầy xấu hổ. Mà Tô Thần, lại thực thu liễm, mặc cô nương kia dùng đủ thủ đoạn cũng không làm hắn dao động, cô nương kia lớn mật lấy tay xoa xoa ngực hắn, hắn nhíu mày phản cảm, lạnh lùng nói: “Cút!”
Cô nương ủy khuất không thôi, lã chã chực khóc.
Tô Tĩnh đau lòng, chạy nhanh đem cô nương kéo qua, nói: “Mỹ nhân đừng khóc, hắn chính là tảng đá, không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng ta tiếc.”
Còn không đợi Tô Tĩnh tán tỉnh xong, Tô Thần chán ghét mà ghét bỏ nhìn hắn một cái, hạ mệnh lệnh: “Đều đi xuống, nơi này không cần các ngươi hầu hạ.”
Hai vị cô nương được tú bà dặn dò đây là hai vị khách quý, không thể đắc tội được. Nghe mệnh lệnh của Tô Thần, các nàng không dám phản kháng, thuận theo mà lui xuống.
Tô Tĩnh cảm thấy không thú vị, lười nhác dựa vào lưng ghế, một tay thưởng thức chung trà, cười như không cười: “Quả nhiên không giống nhau a, sau khi cưới mỹ nhân về, trong mắt tam ca liền không chứa được người khác.”
Tô Thần nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng già đầu rồi, cả ngày rong chơi lêu lổng còn ra thể thống gì. Ngươi nên cưới một vị Vương phi, để hảo hảo quản ngươi đi. Ngươi nhìn xem hiện tại ngươi giống bộ dáng gì.”
Tô Tĩnh nghe hai chữ “Vương phi”, sắc mặt ngay lập tức biến đổi, nhưng thực mau khôi phục lại thái độ bình thường, vô sỉ nói: “Ta cũng muốn cưới a, nhưng tìm không được, từ khi Nam Xu bị tam ca cướp mất, ta thấy nhân sinh thật vô vị a, vô vị a.”
“Ngươi cứ việc bậy bạ.” Tô Thần cũng không tức giận, nói.
Tô Tĩnh thấy dưới đài ông chủ đã bắt đầu đưa các trang sức thượng hạng ra bán đấu giá, quay trở lại chủ đề chính, nói: “Tam ca ngươi cùng tẩu tử ân ái như vậy, ta nghe nói lần này cửa hiệu Kim Hiền tìm được một số bảo vật, nếu hình thức không tệ ngươi cũng mua về cho tẩu tử đi, hẳn là nàng sẽ thích.”
Tô Thần khinh miệt cười cười, hắn hiển nhiên là bị Tô Tĩnh kéo tới, ngoài mặt nói là đến vì hội đấu giá, kì thật là kéo hắn cùng nhau dạo hoa lâu đi. Tô Thần nói: “Chẳng lẽ có thể tốt hơn so với phương thoa cùng huyết ngọc của đặc cung Nam Thiến.”
Tô Tĩnh cười nói: “Ánh mắt của tam ca trước nay đều cao, cứ xem thử, nói không chừng lại có đồ tốt.”
Khi thấy mấy trang sức bảo bối được đưa lên, dưới đài liền vang lên cảm thán kinh ngạc, tấm tắc khen ngợi. Tô Thần đang cầm chén trà, giương mắt nhìn thấy mấy cái trang sức đấy, ngón tay bỗng dùng sức khiến chén trà vỡ vụn, nước trà văng khắp nơi.
Tô Tĩnh kinh ngạc một chút: “Kia chẳng phải vàng bạc trang sức của Nam Thiến đặc cung hay sao. Ta nhớ rõ…” Hắn nhớ rõ Hoàng Thượng đã ban thưởng mấy thứ này cho Tô Thần về tặng cho Nam Xu, không nghĩ tới lại thấy ở chỗ này. Chẳng qua câu nói kế tiếp hắn cũng thức thời mà không nói ra.
Diệp Tống bình tĩnh phe phẩy cây quạt, Phái Thanh không chế không được trộm nhìn Tô Thần bên kia, đẩy đẩy khuỷu tay Diệp Tống, trong thanh âm khó nên được hưng phấn: “Công tử, hắn bóp nát cái ly, bị trà đổ đầy tay a.”
“Công tử công tử, sắc mặt hắn không tốt lắm, cùng biểu cảm ăn phân giống nhau.”
“Công tử công tử…”
Phái Thanh liên tiếp ngẩng đầu quan sát, ánh mắt Tô Thần gắt gao khóa chặt vào trang sức trên đài kia, bốn phía bắt đầu đấu giá. Tô Tĩnh lại có vẻ thực nhàn, liếc qua một cái liền chú ý tới ánh mắt Phái Thanh, hỡi hơi rũ mắt đi xuống, thấy là một cái tiểu thị tử dường như không kìm nén được mà đẩy nhẹ công tử áo lam bên cạnh. Công tử áo lam kia dáng người vô cùng mảnh khảnh, bóng dáng cùng cốt cách thập phần tinh tế, có hai phần giống nữ nhân, thật là một cái âm nhu công tử a.
Diệp Tống lấy quạt gõ gõ đầu Phái Thanh, nói: “Muội có thể an tĩnh không, ngó liên tục như vậy, không sợ bị hắn phát hiện sao.”
Phái Thanh sờ sờ đầu, nói: “Công tử giống như một chút cũng không quan tâm.”
Diệp Tống tiếp tục phe phẩy cây quạt, còn không quen đối mỹ nữ thêm trà huýt huýt sao, ý bảo mỹ nữ lại đây thêm trà, nàng lại hảo hảo mà lau một phen, trong miệng dường như không có việc gì nói: “Quan tâm làm cái gì, hắn không cao hứng muội cứ như vậy thiếu kiên nhẫn, nếu là hắn cao hứng không lẽ muội lại sướng đến phát khóc? Tóm lại là người tới liền hảo, khác đều không sao.”
Giá khởi điểm của đống trang sức là năm ngàn lượng, đã đấu giá lên tới 7000 lần thứ hai. Tô Tĩnh nhìn cổ tay Tô Thần bị dính vệt lớn nước trà, hỏi: “Tam cao không sao chứ?”
Tô Thần thối lui ghế dựa, biểu tình thanh lãnh mà đứng lên, nói: “Ngươi cứ ở lại xem, ta không bồi nữa.” Không nể tình chút nào mà xoay người rời đi.
Tô Tĩnh bật cười mà thở dài, nói: “Không nghĩ tới xem đấu giá bảo bối, lại thật đúng là bảo bối hiếm có a.” Nam Xu thế mà lại đem trang sức Tô Thần tặng tới hiệu cầm đồ bán? Tuy rằng không phải Vương phi nhưng tốt xấu gì cũng là phu nhân, cả kinh thành đều biết Tô Thần sủng ái nàng thế nào, chẳng lẽ lại thiếu tiền tới vậy?
Tô Tĩnh ngoắc gã sai vặt đi cùng hắn tới thì thầm vài câu, nói: “Đi thôi.”
Gã sai vặt vội vàng xuống lâu, đi lên đài tìm ông chủ Kim Hiền. Ông chủ nghe xong hai mắt tinh quang, chỉ vào trên lầu lớn tiếng nói: “Vị công tử kia nguyện ý ra giá một vạn lượng, còn chư vị nào ra giá cao hơn không?”
Diệp Tống nhàn nhạt liếc mắt nhìn trên lầu một cái, quay đầu lại cong môi đại khái hiểu rõ mà cười. Lúc Tô Thần rời đi, Diệp Tống cũng biết, mà vị công tử đi theo Tô Thần kia lại nguyện ý ra giá mua đống trang sức, mặc kệ có phải mưu kế của Tô Thần hay không, coi như đã đạt mục đích.
Diệp Tống nhấp ngụm trà, chậm rì rì nói: “Một vạn năm ngàn lượng.”
Thanh âm khí phách, không dung phản bác. Chỉ là lời vừa nói ra lại đem Phái Thanh dọa mất mật, nàng nơi nào có một vạn năm ngàn lượng a, ngân phiếu trên người thêm chút tiền linh tinh vụn vặt cũng chỉ có một ngàn năm trăm lượng a.
Phái Thanh chân có chút mềm. May mắn là đang ngồi nên không nhìn ra sơ hở.
Tô Tĩnh mị mị con ngươi, không khỏi nhìn bóng dáng kia nhiều thêm một chút, ngón tay hướng lên nhẹ khấu, nói: “Một vạn năm ngàn lượng.”
Diệp Tống không tiếp tục chào giá, cười tủm tỉm mà phe phẩy cây quạt. Cuối cùng đống trang sức kia về tay Tô Tĩnh, chốt giá một vạn năm ngàn lượng. Tô Tĩnh có chút nhức nhức, nhưng hắn không có biện pháp nào, chẳng lẽ lại nhìn bảo vật cung Nam Thiến lưu lạc nhân gian. Huống hồ còn phải đưa về Ninh Vương phủ, chính là không biết một vạn năm ngàn lượng kia có thể móc từ túi của Ninh Vương ra hay đền bù hay không…
Ông chủ hiệu cầm đồ không nghĩ mở hội đấu giá lại hiệu quả như vậy, đặc biệt là đống trang sức kia, hắn kiếm được tới hơn một vạn lượng, mặt liền tươi cười như hoa.
Tố Hương lâu ban ngày náo nhiệt, chậm rãi yên tĩnh lại. Ông chủ thu thập đồ vật, cấp tú bà một túi tiền thù lao, trước khi đi lại bị Tô Tĩnh gọi lại.
Lúc ấy hơn phẩn nửa người đã rời khỏi, Diệp Tống không chút hoang mang, uống thêm vài chén trà. Nàng biết Tô Tĩnh hẳn là muốn hỏi lai lịch đống trang sức.
Ông chủ cười hắc hắc nói: “Xin hỏi công tử có gì phân phó?”
Tô Tĩnh khảy khảy bộ diêu hoa tai, biểu tình trên mặt thoạt nhìn tương đối hài lòng, nói: “Bảo bối của ông chú đúng là hàng thật giá thật, chẳng qua đây không phải đồ nơi đây. Ta muốn hỏi ông chủ một chút, mấy cái này từ nơi nào mà có?”
Hết chương 26
– ————————————————-
Hơi thắc mắc một chút là hai người cùng đưa giá giống nhau là sao nhỉ? Không lẽ bản convert bị nhầm???