“Nhiêu đây thôi, tính tiền.”
Chưởng quầy cầm bàn tính tính “Tổng cộng là… hai trăm bảy mươi hai văn, xét thấy tiểu huynh đệ chiếu cố bổn tiệm như vậy nên xoá đi hai văn lẻ, còn lại hai trăm bảy mươi văn.”
Tần Miễn cười nói: “Chưởng quầy cũng nói chúng tôi chiếu cố tiệm ngài, ngài xem chúng tôi mua một lần nhiều như vậy, không bằng tính chẵn hai trăm năm mươi văn tiền, đến khi chúng tôi ăn hết dầu muối gạo nhất định sẽ quay lại ủng hộ nữa. Ngài nói có đúng không?”
Ánh mắt Lôi Thiết dừng trên người Tần Miễn, thiếu niên càng ngày càng khiến y ngạc nhiên.
Chưởng quầy sửng sốt, bất đắc dĩ cười cười, “Tiểu huynh đệ thật khéo ăn nói. Nhưng chúng ta làm ăn nhỏ, ngươi trả giá như vậy cũng quá nhiều rồi. Vầy đi, ta giảm cho các ngươi thêm năm văn tiền, giảm hơn nữa thì ta lỗ vốn mất.” <!– 300×250 3 –> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Sao có thể chứ?” Tần Miễn nhanh nhẹn nói “Ngài xem tiệm ngài đầy đủ hàng hoá như vầy, khách hàng biết đều sẽ chọn đến quý tiệm mua hàng, đủ thấy làm ăn thịnh vượng cỡ nào. Chờ sau khi ta về thôn lại giúp ngài tuyên truyền, tiền tài càng thêm cuồn cuộn. Bớt đi vài văn tiền liền có thêm nhiều khách quen, là việc có lợi!”
Chưởng quầy nhịn không được cười rộ lên, trong mắt lại bất đắc dĩ “Được rồi, được rồi, ngươi trả hai trăm năm mươi văn tiền là được.”
“Đa tạ chưởng quầy.” Lúc này Tần Miễn mới vừa lòng, hào sảng ôm quyền với ông ta, ra hiệu Lôi Thiết trả tiền.
Một đống lớn vật dụng, bát đĩa, trà cụ và chén sứ dễ vỡ nên hắn đặt chúng lên gạo và bột, không dễ bị đè bể. Chưởng quầy đứng bên cạnh âm thầm gật đầu, tiểu huynh đệ này thật thông minh.
May mắn là sọt đủ lớn, có thể chứa được gần như các thứ. Bình mỡ và bình muối thì dùng sợi dây cột quanh miệng bình, Lôi Thiết trực tiếp cầm trong tay.
Khi hai người rời khỏi tiệm, chưởng quầy còn tiễn họ vài bước.
Tần Miễn vươn tay “Ta cầm mỡ và muối cho.”
“Không cần.” Lôi Thiết tránh đi tay hắn “Về sau ta nhất định sẽ nhiều kiếm tiền, để ngươi muốn mua thứ gì thì mua.”
“Khụ khụ khụ!” Tần Miễn giả như không nghe được “Đồ chúng ta cần mua còn nhiều lắm, có cần mướn một chiếc xe hay không? Mướn xe có đắt không?”
“Không biết.”
“Mặc kệ. Nên xài thì xài, tiền không phải tiết kiệm mới sinh lời.” Tần Miễn có mục tiêu, đi tới tiệm vải. Trước đó đã dạo qua một vòng nên hắn nhớ đường.
Lôi Thiết đi ở phía ngoài hắn, tránh cho hắn vì hết nhìn đông tới nhìn tây bị người va vào.
Đến tiệm vải, sau khi hỏi qua giá các loại vải, Tần Miễn thẳng thắn chọn loại vải giá lợi nhất. Hỏi Lôi Thiết thích màu gì, nhận được hai chữ ‘tuỳ tiện’, bèn chọn cho mình màu lam và xanh, chọn cho Lôi Thiết màu chàm và đen. Mỗi màu làm một bộ quần áo, vài ngày nữa sẽ đến lấy. Sau đó lại bảo tiệm cắt thêm hai khúc vải màu xám làm màn cửa. Bốn bộ quần áo, hai khúc vải, thêm phí may đồ, tổng cộng hai trăm tám mươi lăm văn tiền.
Tần Miễn gặp người nói tiếng người gặp ma nói tiếng ma, gọi bà chủ tiệm đã ngoài bốn mươi vài tiếng tỷ tỷ, dễ dàng bớt đi mười lăm văn, cũng hơi ngoài ý muốn của hắn.
Lôi Thiết lại không thấy bất ngờ. Tức phụ y nay đã không còn là thiếu niên khúm núm đen đúa gầy teo lúc trước, mấy ngày nghỉ ngơi điều dưỡng có hiệu quả, hơn nữa vẫn luôn rèn luyện thân thể, chẳng những nước da trắng hơn, người khoẻ mạnh hơn, đôi mắt còn sáng ngời có thần, thậm chí mang vài phần linh khí, lại khéo ăn khéo nói, rất khó khiến người không thích.
Trong tiệm vải có bán giày, Tần Miễn mua cho mỗi người hai đôi giày vải, lại hỏi bà chủ mua thêm chút vải vụn, tính về nhà tự may mấy đôi vớ để mang. Nghèo mà.
Rời khỏi tiệm vải, hai người chạy tới chợ rau, rau củ không cần mua, vườn rau của Lôi gia có. Tần Miễn chủ yếu là mua thịt, một vì chiêu đãi khách, hai là vì hắn thèm.
Ánh mắt ông chủ tiệm thịt lợi hại, vừa thấy bộ dáng Tần Miễn và Lôi Thiết liền biết trong hai người Tần Miễn mới là người làm chủ, chủ động tiếp đón “Tiểu huynh đệ, mẻ thịt heo toàn là mới lấy về đấy, cần thứ gì vậy?”
Mắt Tần Miễn lướt qua từng thứ, gan heo, sườn non, thịt ba chỉ, xương heo, thịt nạc và thịt mỡ “Giá cả từng món thế nào vậy ạ?”
“Xương hai văn tiền một cân, gan heo ba văn, thịt nạc mười văn, sườn non mười hai, thịt ba chỉ mười bốn, thịt mỡ mười sáu.”
Tần Miễn xét đến cơ thể mình đang trong quá trình phát triển, uống canh xương rất tốt “Hai cân xương heo, một cân thịt nạc, hai cân gan heo, một cân thịt ba chỉ, một cân thịt mỡ.”
Lôi Thiết: “Có thể mua nhiều thịt mỡ hơn một chút.”
Tần Miễn sửng sốt “Huynh thích ăn thịt mỡ?”
Lôi Thiết lắc đầu.
Tần Miễn khó hiểu, qua một lát mới phản ứng được, không phải Lôi Thiết cho rằng thứ càng đắt thì càng bổ chứ? Hắn cười cười nhìn Lôi Thiết, nói với ông chủ quầy thịt: “Thêm hai cân thịt mỡ.”
“Không thành vấn đề!” Lão bản cầm dao thuần thục chặt thịt, lần lượt để lên cân.
“Tiểu huynh đệ nhìn chuẩn đó. Xương heo, hai cân mốt, tính ngươi hai cân Thịt nạc một cân đúng Gan heo hai cân hai, cũng coi như hai cân Thịt ba chỉ một cân, chuẩn boong Thịt mỡ, ba cân mốt, tính ba cân. Tổng cộng tám mươi hai văn tiền, tính ngươi tám mươi.” Chủ tiệm dùng cỏ rơm buộc xương và thịt lại với nhau đưa cho Tần Miễn.
“Ông chủ thật hào phóng.” Tần Miễn khen một câu, chờ Lôi Thiết trả tiền.
Lôi Thiết giơ hai tay đều đang bận xách đồ, ra hiệu tiền ở trước ngực.
Tần Miễn im lặng nhấc mí mắt liếc y, cầm lấy lọ muối bên tay phải, như cười như không nhìn y, học y không nói một lời.
Lôi Thiết giống như không có việc gì lấy tiền túi ra đưa cho hắn.
Tần Miễn đếm tám mươi văn tiền đưa cho ông chủ, trả lọ muối lại cho Lôi Thiết.
Kế đó đi mua hai thứ thể tích lớn — lu nước và chăn bông. Chăn bông mất một trăm hai mươi văn tiền, không trả giá được đồng nào. Nhưng chăn bông này nặng mười cân, dày vô cùng, tiêu tiền cũng đáng giá.
Đầu trấn có một mảnh đất trống, đủ loại xe, xe bò, xe lừa và xe ngựa đang đậu. Đây là nơi cho thuê xe.
Lúc hai người đến đây, trời đã không còn sớm.
Tần Miễn hỏi đi thôn Thanh Sơn bao nhiêu tiền, ông cụ đánh xe bò nói một người hai văn tiền, nếu mang theo đồ vật chiếm nhiều diện tích phải trả thêm tiền của một chỗ.
Lần này Tần Miễn không mặc cả với ông, hai người lên xe, dẹp đường hồi phủ.
Trên đường từ trấn Lưu Thuỷ đến thôn Thanh Sơn, hai phụ nhân ước chừng ba mươi tuổi vừa vội đi vừa tán chuyện. Hai người này, một tên Chu Thúy Hoa, một tên Phương Hồng Liễu, hôm nay kết bạn lên trấn trên để bán đế lót giày và dây cát tường họ có, tình cờ gặp được tửu lâu khai trương biểu diễn múa lân, đứng xem náo nhiệt nên mới về trễ.
Nghe tiếng bánh xe vang lên đằng sau, hai người nhanh chóng vẫy tay.
“Đánh xe, thuận đường chở với!” Chu Thúy Hoa nói xong mới nhìn rõ người ngồi trên xe là Tần Miễn và Lôi Thiết, động tác ngoắc tay chậm lại.
Phương Hồng Liễu không để ý, vẫn phất tay “Dừng dừng.”
Ông cụ nói: “Đi thôn Thanh Sơn? Một người hai văn tiền.”
“Hai văn?” Chu Thúy Hoa khẽ nhướng mày, “Từ trấn trên đến thôn chúng ta là hai văn tiền, đến đây đã đi nửa đường mà cũng hai văn?”
Phương Hồng Liễu phối hợp “Phải, kiếm tiền muốn điên rồi sao?”
Ông cụ vung roi điều khiển xe bò đi tiếp, nhàn nhạt nói: “Chưa được nửa đường. Có ngồi hay không?”
Chu Thúy Hoa và Phương Hồng Liễu bất đắc dĩ.
“Ngồi ngồi.”
Nếu không phải hôm nay bán trứng gà được chút tiền, lại đứng lâu xem náo nhiệt nên trễ giờ, hai người sẽ không nỡ bỏ số tiền này.
Lúc này ông cụ mới dừng xe lại để hai người đi lên.
“Ngồi vững.” Ông cụ thét to một tiếng, con bò vàng không nhanh không chậm cất bước.
Chu Thúy Hoa chọc chọc cánh tay Phương Hồng Liễu, ý bảo nàng nhìn ra sau, nhỏ giọng nói: “Xem họ mua nhiều đồ như vậy là thật tính chung sống với nhau à? Việc này thấy thế nào cũng không hợp lễ.”
Phương Hồng Liễu kề sát vào nàng “Ngươi nói nhỏ chút. Ta thấy Tần Miễn kia là người tâm kế, hắn là do Lôi gia nhặt về, trên người chẳng có xu nào, không có chỗ dựa, không bám Lôi Thiết chẳng lẽ chịu chết đói?”
Nhờ uống nước linh tuyền nên năm giác quan của Tần Miễn rất nhạy bén, vốn đang nhìn phong cảnh, nghe vậy quay đầu lại. Tại Lôi gia, hắn không tranh luận với Đỗ thị ngoài không muốn rước phiền, còn có một nguyên nhân là hắn không thích so đo với nữ nhân, nhưng giờ hắn không tính im lặng mãi. Nếu không, người khác còn không coi hắn là quả hồng mềm à?
“Vị đại thẩm này, ngươi quan tâm chuyện nhà hai chúng ta như vậy không tốt lắm đâu? Cũng là chúng tôi biết lễ nghĩa, nếu như bị người không biết cấp bậc lễ nghĩa nghe được, không chừng sẽ nghĩ ngươi có ý đồ đen tối gì đó.” Tần Miễn ra vẻ khuyên giải với giọng điệu quan tâm.
Phương Hồng Liễu sửng sốt, lập tức giận dữ quay đầu “Tiểu tử thối, nói cái gì?”
“Ta đâu có thối, nhưng hình như ngửi được một mùi hôi miệng thì phải.” Ngón tay Tần Miễn như có như không chỉ vào miệng nàng.
“Ngươi!” Phương Hồng Liễu xoay người, nâng tay lên.
Một thanh dao phay bóng loáng bỗng xen giữa hai người.
“Tức phụ, dao phay này có vẻ không bén mấy.” Lôi Thiết.
Tần Miễn suýt nữa cười ra tiếng, Lôi Thiết rất có năng lực nha “Nói bậy. Dao mới sao không bén được? Cắt đầu khẳng định ngọt như xắt đậu hủ.”
Phương Hồng Liễu giật mình, tay như bị điện giật buông xuống, người cũng xoay về, lưng cứng còng.
Chu Thúy Hoa cũng giật mình nhìn Tần Miễn, thấy hắn thản nhiên nhìn lại, vội vàng xoay người, tim đập thình thịch.
Dọa chết các người. Tần Miễn cười thầm, lười biếng dựa lưng vào cái sọt phía sau. Tối nay sẽ được ăn thịt, tâm tình hắn tốt lắm, khúc nhạc đệm này không gây chút ảnh hưởng nào.
Ông cụ đánh xe dường như không nghe thấy gì, xe bò không nhanh không chậm đi về phía trước, bỏ hai bên dãy Thanh Sơn lại phía sau.
Phương Hồng Liễu, Chu Thúy Hoa không nói chuyện với nhau nữa. Xe bò vừa đến cửa thôn, hai người liền khẩn cấp nhảy xuống, bỏ lại bốn văn tiền, đi nhanh như bỏ trốn.
Tần Miễn khách khí mở miệng: “Lão bá, đồ đạc của chúng ta không ít, có thể phiền người đưa chúng ta đến cửa nhà không? Nhà chúng ta ở phía trước không xa.”
“Có thể.”
Xe bò rẽ vào con đường, chạy thẳng đến cửa nhà.
Hai người chuyển đồ đạc xuống, trả tiền, nói cảm tạ.
Ông cụ đánh xe rời đi.
-Hết chương 18-
[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]