Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 42: Phó bản – Merry Christmas (Part 5)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
—————–
Phía bên kia bức tường, Phó Văn Đoạt đứng một mình một ô, ba người “đồng đội” của hắn đứng trong cùng một ô khác, ở ngay cạnh hắn. Bức tường trắng một lần nữa được kéo lên.
Phó Văn Đoạt tập trung nhìn sang bên đối diện, ngạc nhiên là chàng trai trẻ tuổi khoác áo nhạt màu mang diện mạo tuấn tú kia thế mà lại tiếp tục đứng ngay trước mặt hắn. Sau khi tường trắng dâng lên, hai người cứ thế đứng nhìn nhau, Phó Văn Đoạt khẽ nhấc lên khóe môi, mỉm cười với đối phương.
Trong khi đó, người kia mặt không đổi sắc, một mình đứng một ô giống Phó Văn Đoạt, hai người đồng đội còn lại đứng ở một ô khác.
Pinocchio từ trêи tường nhảy xuống rồi hớn hở dịch chuyển tức thời tới chỗ Đường Mạch, tò mò hỏi: “Các ngươi ra Hoàng hậu thật à?”
Đường Mạch: “Nếu ta nói dối thì mũi có dài ra không?”
Pinocchio cười ha ha: “Tất nhiên là không! Chỉ Pinocchio thông minh mới có mũi dài… Rồi rồi, ta không thông minh được chưa!!!”
Đợi cái mũi ngắn lại như cũ, con rối gỗ buồn bực, vừa sờ mũi vừa nhìn Đường Mạch: “Tuy ngươi nói dối sẽ không bị dài mũi, nhưng ta vẫn phát hiện ra ngươi có nói dối hay không đấy. Lời nói dối của bọn người các ngươi có khác nào đá quý rơi vào kênh mương, liếc mắt một cái là phát hiện ra ngay.”
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Đá quý rơi xuống kênh mương, ta đố ngươi liếc mắt mà tìm được.”
Pinocchio bực mình: “Dù sao thì ngươi nói đi, lần này ngươi có ra lá Hoàng hậu hay không hả?!”
Hai bên đều đã xuất bài, lá bài của đội Đường Mạch đang nằm úp dưới đất, lá bài của đối phương cũng vậy. Lúc này mà nói đáp án cho Pinocchio cũng chẳng sợ ảnh hưởng tới kết quả, thế nhưng Đường Mạch lại nói: “Quy tắc thứ năm của Tháp Đen – Pinocchio cũng không biết hai bên ra lá nào. Nếu ta nói đáp án cho ngươi biết thì liệu Tháp Đen sẽ giải quyết việc này thế nào?”
Pinocchio liền ngây ra.
Đường Mạch: “Lần này ta ra lá…”
“Ta không nghe! Ta không nghe!” Pinocchio vội vàng bịt tai lại. Nó sợ tới mức quên cả dịch chuyển tức thời, xoắn xít chạy về khu vực trung tâm rồi lập tức vỗ tay khiến hai lá bài được chọn trượt lại gần nhau, sau đó lớn tiếng nói với Đường Mạch: “Ngươi đừng mơ tiết lộ nội dung lá bài cho ta nhá, ta không nghe là ta không nghe!”
Đường Mạch sâu xa nhìn con rối gỗ, lúc rời tầm mắt lại bắt gặp ngay ánh mắt của nam nhân áo đen đứng đối diện. Đối phương vẫn luôn nhìn Đường Mạch, hiển nhiên còn tỏ ra thưởng thức tương tác qua lại vừa rồi giữa cậu và Pinocchio.
Đường Mạch gật đầu với đối phương, tuy mặt không biểu lộ cảm xúc nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ thận trọng, quan sát nam nhân kia từ đầu đến chân mấy lần liền. Cậu nhìn từ cọng tóc xuống hai chân, cuối cùng lại lướt lên mặt, cứ thế trắng trợn mà nhìn.
Người khác có thể sẽ thấy mất tự nhiên, thế nhưng nam nhân áo đen lại chẳng có phản ứng gì, mặc kệ cho người nọ muốn nhìn thế nào thì nhìn, hắn cũng thuận tiện quan sát người nọ.
Lúc nãy suýt thì vi phạm quy tắc của Tháp Đen, hiện tại Pinocchio thế mà lại biết sợ, nó không dám nói nhảm nữa, ngay cả hát cũng không dám hát, đứng một bên hô: “Được rồi, bài cũng ra rồi, vậy bắt đầu đi!”
[Đing Đoong! Lượt thứ hai, người chơi xuất bài.]
Ánh sáng trắng lấp loé trêи mặt bài rồi chiếu thẳng vào mắt người chơi khiến chẳng ai mở được mắt, duy chỉ có hai mắt con rối gỗ là vẫn mở thao láo, nó tò mò nhìn chằm chằm hai lá bài được chọn.
“Rắc rắc —”
“Á!” Pinocchio ngạc nhiên thốt lên.
Tiếng vỡ vụn của lá bài vang lên vô cùng rõ ràng khiến ai nấy đều nín thở, nóng lòng muốn nhìn xem lá bài bị vỡ là của đội nào. Đến khi ánh sáng trắng tiêu tán hết, Đường Mạch mới cúi đầu nhìn về phía hai lá bài nằm trêи mặt đất. Trong hai lá, có một lá bị nứt vỡ chằng chịt, rắc rắc thêm mấy tiếng rồi biến mất trong không khí.
Gã trung niên bên đội Đường Mạch run rẩy hô lên: “Thắng rồi! Lần này thắng rồi!”
Cô gái trẻ bên đội đối phương mặt mày trắng bệch, thế nhưng có vẻ cô ta đã sớm biết kết cục sẽ là như vậy nên nhanh chóng ổn định tâm trạng rồi bước lên khu vực trung tâm. Cô gái nhìn con Pinocchio: “Quy tắc trò chơi có nói, nếu hai lá bài không giống nhau thì sẽ kϊƈɦ phát [Trận quyết đấu], hai người đại diện cho hai lá lên quyết đấu với nhau, người thắng ở lại người thua rời đi, tiến vào một trò chơi khác.” Dừng một chút, cô gái nói tiếp: “Hiện tại lá bài của tôi biến mất, nhưng nếu tôi thắng… vậy tôi được ở lại, phải không?”
Pinocchio vuốt mũi: “Đương nhiên rồi, ai thắng thì người đó ở lại.”
Gã trung niên cứng cả người, quát to: “Ý cô là gì, ai nói cô nhất định sẽ thắng?!”
Ngay sau đó, một tia sáng bắn ra từ lá bài bên đội Đường Mạch, chiếu thẳng lên ấn đường của gã trung niên.
Cô gái trẻ móc ra một khẩu súng trong ba lô: “Hoá ra là ông à, vậy đến đây đi!”
Gã trung niên đột nhiên lại không dám động, niềm hân hoan thắng lợi vừa rồi cũng mất hết. Gã khϊế͙p͙ đảm nhìn Đường Mạch, Đường Mạch lại chẳng để ý tới gã, chỉ tập trung nhìn nam nhân áo đen trước mặt. Người kia cũng vậy, vẫn luôn nhàn nhã nhìn mỗi mình Đường Mạch. Ánh mắt hai người giao nhau trêи không trung, rõ ràng không nói lời nào, thế nhưng lại giống như đang âm thầm trao đổi điều gì đó.
Lá bài mà người đàn ông trung niên đại diện ở lượt này là lá Hoàng hậu.
Năm phút trước, Đường Mạch dùng vũ lực ép buộc hai người kia đứng vào ô có lá Hoàng hậu. Lần xào bài vừa rồi, Đường Mạch “biến thành” Nô ɭệ, Triệu Văn Bân là Kỵ sĩ, gã trung niên là Hoàng hậu.
Gã trung niên mới đầu vô cùng lo lắng, nếu bên kia ra lá Nô ɭệ thì lá Hoàng hậu sẽ bị đào thải, còn nếu bên kia không ra Quốc Vương thì [Trận quyết đấu] kiểu gì cũng bị kϊƈɦ hoạt.
Gã vốn muốn nói với Đường Mạch, nếu cậu lợi hại như vậy thì sao không tự đi mà quyết đấu, lại để bọn gã lên chịu chết?! Nhưng cuối cùng gã lại chẳng dám, cun cút đứng ở ô Hoàng hậu cùng Triệu Văn Bân. Điều may mắn duy nhất lúc này của gã chính là, người đứng ở phía đối diện không phải nam nhân áo đen khủng bố mà là cô gái trẻ.
“Chỉ là một đứa con gái mà thôi…” Gã trung niên tự an ủi chính mình, bước vào sân quyết đấu.
Cô gái trẻ có súng trêи tay, gã trung niên cũng đã chuẩn bị tốt. Cô gái cũng không định bắn lén như nữ sinh khi nãy, tay phải cầm súng giơ lên ngang bằng với tầm mắt, bàn tay trái đưa lên che mắt, ngón trỏ tách ra khỏi ngón giữa tạo thành một góc để lộ mắt phải.
Gã trung niên cảnh giác nhìn đối phương.
Đường Mạch cũng nhíu mày nhìn động tác của cô gái.
Giây tiếp theo, cô gái nhẹ nhàng thả một tiếng: “Checkmate!” (Chiếu tướng)
“Đoàng —”
Một viên đạn đột ngột bắn ra từ họng súng.
Gã trung niên tuy là quân dự bị nhưng tố chất thân thể rõ ràng có tốt lên, gã phản ứng cực nhanh, tránh được phát đạn vừa rồi. Gã rút dao găm ra, hét lên một tiếng rồi lao về phía cô gái. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, viên đạn vừa rồi lại rẽ ngoặt một đường trêи không trung, bắn thủng đầu gã trung niên từ phía sau.
Đường đạn từ gáy xuyên thẳng lên ấn đường, máu bắn ra tung toé.
Gã đàn ông trợn trừng hai mắt, ngay cả mình chết thế nào cũng không rõ. Đối phương khẳng định chỉ bắn mỗi một phát súng, vậy viên đạn này từ đâu mà ra?! Cơ thể cao lớn của gã đổ “rầm” xuống mặt đất, máu từ lỗ đạn trêи ấn đường chảy ra lênh láng.
Pinocchio cười ha hả, ánh mắt hớn hở xem trò vui của nó muốn giấu cũng không nổi.
Vài giây sau, một hố đen thật lớn xuất hiện ngay dưới thi thể gã trung niên, hút cả người gã vào đó. Gã là người chơi đầu tiên trong tám người được xác định đã tử vong.
Triệu Văn Bân ngã sạp xuống, dường như bị cái chết của đồng đội doạ cho sợ vỡ mật.
Khi nãy là dị năng!
Đường Mạch bình tĩnh nhìn một màn vừa rồi, lại nhìn cô gái trẻ xoay người quay về đội của mình.
Tâm trạng con Pinocchio lúc này vô cùng tốt, nó ư ử hát, tung tăng nhảy vào khu trung tâm.
Sau trận quyết đấu, lá Hoàng hậu trở về với đội của Đường Mạch. Phía Đường Mạch tuy còn ba lá bài nhưng lại chỉ còn mỗi hai thành viên.
“Là Kỵ sĩ!” Đường Mạch nhìn nam nhân áo đen.
Người kia nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
“Khi tôi cố tình nói lượt sau sẽ ra lá Hoàng hậu, anh đã bị dao động rồi. Lượt trước anh chiếm ưu thế, lượt này chỉ cần loại bỏ Kỵ sĩ của tôi, lượt sau nữa ra Nô ɭệ chắc chắn sẽ thắng.” Đường Mạch mặt không cảm xúc, “Ra Đại thần hay Kỵ sĩ đều như nhau, cho nên dù anh định ra Quốc Vương, Nô ɭệ hoặc một trong hai lá còn lại, tôi cũng chỉ có một phần ba khả năng không bị bài của anh khắc chế.”
Không phải “chúng tôi” mà là “tôi”!
Từ nãy tới giờ, trò chơi này chỉ có mình Đường Mạch đấu với nam nhân áo đen.
Người kia yên lặng nhìn cậu: “Tôi không ngờ là cậu lại khống chế quyền ra bài nhanh như vậy. Nếu sớm biết cậu có thể phát hiện ra tầm quan trọng của việc này chỉ sau một lượt, hơn nữa còn đoạt lấy vô cùng quyết đoán, vậy lượt vừa rồi tôi sẽ ra Quốc vương.”
Theo như đối phương phân tích, nếu như vừa rồi Đường Mạch không dùng vũ lực trấn áp hai người “đồng đội”, khả năng cao đội Đường Mạch sẽ ra lá Hoàng hậu, tuyệt không ra Nô ɭệ. Dù Đường Mạch có nói câu kia hay không thì mấy người trong đội cũng không muốn ra Nô ɭệ, bởi vậy nam nhân áo đen chỉ cần ra Quốc vương là có thể an tâm, không khắc chế được đối thủ thì cũng ngang cơ.
Có điều, câu nói của Đường Mạch lại có khả năng khiến hai người cùng đội lo lắng việc ra Hoàng hậu sẽ bị khắc chế, tám chín phần sẽ chọn ra Kỵ sĩ. Đường Mạch là thiểu số, không thuyết phục được đồng đội đồng nghĩa với việc không quyết định được lá bài muốn ra.
Nhưng vừa rồi, chàng trai này thế mà lại cướp quyền ra bài!
Nam nhân áo đen khẽ mỉm cười: “Vì sao là Kỵ sĩ mà không phải là Đại thần?”
Nam nhân áo đen không ra Quốc vương hay Nô ɭệ nhưng hắn có hai lựa chọn là Đại thần và Kỵ sĩ, vậy vì sao lại là Kỵ sĩ?
Đường Mạch nhìn hắn, thật lâu không trả lời. Cậu đút tay vào túi, cầm lấy quả Trứng Gà Tây rồi nhẹ nhàng gõ hai nhịp, đến nhịp thứ ba cậu lại bất chợt dừng tay, ngẩng đầu nhìn nam nhân áo đen đứng phía xa.
Cậu lên tiếng, giọng điệu dù bình thản nhưng nếu nghe kỹ, dường như còn ẩn ẩn một chút bất đắc dĩ trong đó: “Bởi vì anh nghĩ đội tôi sẽ ra Kỵ sĩ! Nếu anh ra Đại thần, [Trận quyết đấu] kϊƈɦ phát sẽ khiến một người bị kéo đi công tháp. Vậy nên, anh mới ra Kỵ sĩ để hai lá bài cùng mất đi hiệu lực, [Trận quyết đấu] không được kϊƈɦ phát đồng nghĩa với việc không có ai phải rơi vào tình huống nguy hiểm cả.”
Dừng một chút, Đường Mạch tiếp tục nói: “Cũng coi như quen biết đã lâu, tuy rằng không biết vì sao anh lại mang thân phận kia, thế nhưng… Phó tiên sinh, anh nhìn qua không giống người tàn nhẫn máu lạnh. Nếu có thể, anh sẽ không bức đối phương vào đường cùng phải đi công tháp.”
Phó Văn Đoạt cười: “Cậu cũng có thể lựa chọn ra Kỵ sĩ mà, như vậy người đàn ông vừa rồi cũng sẽ không phải lên quyết đấu.”
“Nếu suy xét dưới góc độ của một mình gã, như vậy đúng là tốt nhất vì không ai phải đi công tháp.” Đường Mạch nhàn nhạt nói, “Thế nhưng nếu bên tôi mất thêm một lá Kỵ sĩ nữa thì chỉ còn đường chết. Gã chỉ là một cá nhân, chúng tôi còn hai người.” Đường Mạch chỉ Triệu Văn Bân đứng bên cạnh.
Triệu Văn Bân bị Đường Mạch nhắc tên, có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Đường Mạch.
(Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ, vừa mừng vừa lo)
Đường Mạch chả buồn liếc Triệu Văn Bân lấy một cái, cậu vẫn luôn nhìn Phó Văn Đoạt đứng trước mặt: “Hơn nữa Phó tiên sinh, tôi cũng không có vĩ đại như vậy, giữa tôi và người khác, tất nhiên tôi sẽ chọn đường sống cho mình.”
Phó Văn Đoạt cười một tiếng.
Pinocchio nhìn hai người mắt qua mày lại, nó sờ mũi: “Ai da, hoá ra hai người các ngươi quen nhau à. Là bạn bè sao? Nếu là bạn, vậy thì tốt rồi. Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio rất hoan nghênh bạn bè chơi với nhau, nếu đạt được tình hữu nghị nồng thắm, nghe nói tình cảm sẽ càng khăng khít nha.”
Đường Mạch bỗng nhiên nhấc chân bước tới khu vực trung tâm.
“Phó tiên sinh, hiện tại tôi muốn sử dụng đặc quyền của Hoàng hậu để hỏi anh một vấn đề.”
Một tia sáng chói mắt loé lên từ ngôi sao vàng, một bên chiếu xuống người Đường Mạch, một bên kéo dài tới trước mặt Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch bắt lấy tia sáng nọ, Phó Văn Đoạt cũng thu lại nét cười trêи mặt, bước lên bắt lấy tia sáng rồi từng bước tiến về phía Đường Mạch.
[Đing Đoong! Kϊƈɦ phát “Về nhà quỳ ván giặt đồ”, Hoàng hậu được quyền hỏi một vấn đề suy nhất. Nhắc nhở: Nội dung câu hỏi không được liên quan tới lá bài, người được hỏi chỉ được trả lời Có hoặc Không, nếu nói dối lập tức thua cuộc.]
Sau khi nam nhân tới gần, Đường Mạch phát hiện ra người này thế mà lại cao hơn mình.
Cậu ngước lên nhìn đối phương, vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: “Phó tiên sinh, anh có thấy Đồng Vàng Của Quốc Vương quan trọng hơn Mạch Mạch không?”
Phó Văn Đoạt trầm mặc nhìn Đường Mạch, thật lâu sau mới hỏi lại: “Mạch Mạch này…là Mạch Mạch nào đây?”
Đường Mạch lúc này mới nhớ ra việc nửa tháng trước tên mình bị đổi thành Mạch Mạch, cậu ho khan một tiếng: “Trứng gà tây!”
Vừa rồi khi Phó Văn Đoạt hỏi câu kia cũng không hề có ý đùa cợt, hắn vô cùng nghiêm túc muốn hỏi như vậy. Sau khi nhận được đáp án của Đường Mạch, hắn cũng không vội trả lời mà lại lâm vào trầm tư.
Hắn muốn hỏi cho rõ, một phần cũng là do một khi bị Tháp Đen phán định nói dối, hắn sẽ ngay lập tức thua cuộc.
Đường Mạch hiểu điều này, ngay khi Phó Văn Đoạt hỏi ngược lại như vậy, tâm trạng bình tĩnh của cậu khẽ dao động.
Đồng Vàng Của Quốc Vương – một cơ hội bỏ qua một trò chơi của Tháp Đen.
Mạch Mạch – đạo cụ lưu trữ, lưu trữ trò chơi trong một giờ, bảy ngày có thể dùng một lần.
Nếu Đường Mạch thất bại trong trò chơi này sau đó bị kéo đi công tháp tầng thứ hai, có giữ được mạng hay không chẳng ai nói trước được. Nếu cậu chết, Mạch Mạch sẽ mất hiệu lực, Phó Văn Đoạt cũng mất đi một đạo cụ hiếm có khó tìm.
Cho nên Đường Mạch mới hỏi, giữa Đồng Vàng Của Quốc Vương và Mạch Mạch, cái nào quan trọng hơn. Cậu muốn rõ ràng thái độ của Phó Văn Đoạt bởi việc này đối với nước đi tiếp theo vô cùng quan trọng.
Phó Văn Đoạt suy nghĩ một hồi, mãi vẫn không đưa ra câu trả lời. Thế nhưng, Đường Mạch lại rất kiên nhẫn chờ hắn.
Một lúc sau, Phó Văn Đoạt đáp: “Không!”
Đồng Vàng Của Quốc Vương quan trọng hơn Mạch Mạch?
Không!
Một cái dùng một lần, một cái là vĩnh viễn.
Tất nhiên, cái sau quan trọng hơn.
Đường Mạch nhận được câu trả lời, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Lúc này, giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt lại vang lên, kèm theo ý cười không dễ gì phát hiện: “Thế nhưng Đường Mạch, Mạch Mạch quan trọng hơn không có nghĩa là tôi sẽ vì Mạch Mạch mà từ bỏ Đồng Vàng Của Quốc Vương.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt vô cùng bình tĩnh mà vạch trần một sự thật: “Nếu tôi thắng trong trò chơi này, tôi sẽ có Đồng Vàng Của Quốc Vương còn cậu thì bị kéo vào công tháp. Thế nhưng, cậu sẽ không chết. Nếu điều đó xảy ra…” Hắn khẽ cong khóe môi, “Đường Mạch, cậu sẽ sử dụng nó!”
Đường Mạch sững sờ.
Hắn đã biết!
Hắn đã biết cậu vốn có một Đồng Vàng Của Quốc Vương!
—————
Meo Meo: Hai người kia mắt qua mày lại, nhìn nhau đã muốn lé mắt chưa hả, nhìn gì mà nhìn suốt thế ???