Tôi giật mình, rút đũa phép ra trong trạng thái phòng thủ trước bất kỳ sự đột kích nào. Giọng nói đó quá đỗi quen thuộc, cao lanh và rõ ràng. Không thể biết rõ được nó từ đâu vang tới, bởi có vẻ như nó phát ra từ chính những bức tường, như thể là nó đã nằm ngủ trong đó nhiều thế kỉ, giống như con quái vật mà nó từng điều khiển. Tiếng gào khóc vang lên trong đám học viên. Một số đứa bấu chặt lấy nhau, khiếp sợ nhìn quanh quất tìm nguồn âm đó.
– Cố gắng của bọn bay chỉ vô ích. Bọn bay không thể chống nổi ta. Ta không muốn giết bọn bay. Ta có lòng kính trọng lớn lao đối với các thầy cô trường Hogwarts. Ta không muốn làm đổ máu pháp thuật.
Đại sảnh đường lúc này im phăng phắc, một kiểu im lặng căng thẳng ép vào mang tai, dường như quá lớn với sức chứa của những bức tường.
– Trao Daisy Williams và Harry Potter cho ta. – Câu nói ấy làm tôi giật mình. – Trao bọn chúng cho ta và bọn học sinh sẽ vô sự. Trao bọn chúng cho ta và ta sẽ để cho ngôi trường bình yên. Trao bọn chúng cho ta và bọn bay sẽ được trọng thưởng. Hạn cho bọn bay đến nửa đêm.
– NHƯNG ÔNG CẦN CÁI GÌ Ở TÔI CHỨ? – Tôi đột ngột hét lên.
– Ồ, ngươi biết mà. – Voldemort rít lên tiếng Xà Ngữ, dường như không muốn cho quá nhiều người nghe thấy. – Để trả giá cho những việc ngu xuẩn ngươi đã làm.
Sự im lặng lại nuốt chửng mọi người.
– Kìa! Daisy Williams kìa! Chỉ cần tìm thêm thằng Pot-
Parnsy Parkinson chưa kịp dứt câu thì đồng loạt học viên các Nhà đều đứng dậy chĩa đũa phép thẳng vào cô ta, mà trong số đó, học viên Nhà Slytherin cũng không phải là ít, cả nam lẫn nữ.
– Cám ơn. Tôi tự biết nộp mạng.
Tôi cay đắng nói. Nhiều tiếng phản đối vang lên rõ rệt.
– Nhưng 2 cậu cũng là chỉ huy quân kháng chiến mà!
– Không thể! Chị không thể đi được, chị Daisy!
– 2 đứa còn phải ở với tụi này nữa chứ! Ai cho mà đi?
Mím chặt môi, tôi đáp lại:
– Thật ra y bắt tôi đến cũng không hẳn là giết tôi đâu, mọi người đừng lo.
– Cậu nói hay thật! Thế Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó bắt cậu tới làm gì?
Ron nắm chặt cổ áo tôi, như quát thẳng vào mặt tôi. Cậu và mọi người đã đến bên tôi từ khi nào vậy?
– Thì… – Tôi gỡ 2 bàn tay của Ron ra, có chút khó chịu với cái ý nghĩ đó. – Cho tớ sống không bằng chết… Là… người của y… theo bất kỳ nghĩa nào đi chăng nữa… Chà… Dù gì tớ cũng quen rồi…
– Cậu có còn nhớ cậu là người của ai rồi không, Daisy Helen Williams?
Một cánh tay quàng lên vai tôi. Giọng nói này? Tôi quay lại, đỏ mặt khi thấy Eric.
– C-Cậu nói cái quái gì vậy chứ? Tớ… Tớ…
Nhưng tôi lại chú ý đến ánh mắt của Eric. Cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào Tom đứng ở đằng sau nãy giờ chưa nói câu nào. Dường như, ở giữa họ có những tia lửa điện đáng sợ.
– Thì ra đây là lý do?
Tôi giật mình, lại mím chặt môi. Chậc… Quá yếu đuối. Tại sao tôi lại không thể làm vậy với họ chứ? Tôi biết là mình phải xây bức tường, vì vậy, tốt nhất là nên rời khỏi.
Nghĩ rồi tôi lại gỡ cánh tay của Eric. Cậu ấy hơi nhăn mặt vì điều đó.
– Không. Không có gì. Tớ nên đi…
– Rời đi mà không cho mọi người một chút ý kiến sao?
– Có cậu là đủ rồi. Tớ chỉ lo…
Hướng mắt về phía Tom, tôi có chút lo lắng. Liệu có thành công được không nhỉ? Tôi sợ rằng cho dù tôi có làm vậy thì cũng không thay đổi được cục diện. Cơ mà, không thử làm sao biết chứ?
– Chị Daisy, chị không sao chứ?
– À ừ, không sao. Cảm ơn em đã quan tâm.
Tôi xoa đầu Luna và bảo Ron:
– Gọi hai anh Fred và George tới đây.
– Ừ. Tớ đi ngay đây. Đợi một chút.
Khi Ron chạy biến vào đám đông đằng trước, tôi lại chỉ định:
– Draco, trong trận chiến, cậu phải bảo vệ Mione bằng mọi giá cho tớ. Mione tất nhiên sẽ không bị nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tớ cần cậu giảm thiểu tổn hại lên cậu ấy đến mức tối đa.
– Rõ rồi. Không cần nhắc tớ cũng biết.
– Chà… Đã tỏ tình rồi sao? – Tôi nhếch miệng cười trêu chọc. Mọi người cũng hùa theo.
– Này này! Hai người có thôi đi không hả? Giờ này đâu phải lúc nói về chuyện đó! Hơn nữa, tớ đủ khả năng bảo vệ bản thân.
– Đừng quên, tớ nói là giảm thiểu tổn hại lên cậu, Mione. Tớ biết cậu có thể bảo vệ mọi người.
Lại quay sang Eric và Tom, tôi có hơi khó mở lời.
– Và cho dù em có chuyện gì cũng không được xen vào, đặc biệt là hai người.
– Cái gì? Em nói sao mà vô lý quá vậy?
– Lần này tớ đồng tình với Tom. Cho tớ một lí do chính đáng.
– Tớ tự lo liệu được. Đây là kế hoạch của riêng tớ, không thể tiết lộ.
– Cậu sợ tụi tớ sẽ làm vướng tay vướng chân hay sao?
– Thành thật mà nói là như vậy. Kế hoạch này chỉ dành cho một người, và người đó là tớ. Hứa với tớ, dù xảy ra chuyện gì cũng phải đặt an toàn của mọi phù thủy lên trên hết, không phải của tớ.
– Nếu tụi này không hứa thì em tính sao hả?
– Lúc đó em đành chạy tới đỡ đòn cho mọi người thôi. – Tôi nhún vai.
– Em có phải phù thủy không vậy? Đũa phép đâu?
– Kiểu gì Voldemort chả tịch thu nó lại chứ? Em nói sai à?
Không biết phản bác thế nào, cả hai đành chọn cách im lặng.
– Tính sao? Hai người có hứa hay không?
– Được rồi, được rồi. – Eric gãi gãi đầu, bất lực. – Tụi này hứa, chịu chưa?
Tôi mỉm cười, lòng bớt đi một gánh nặng. Vừa lúc đó, Ron chạy về với hai anh em sinh đôi.
– Tớ tìm thấy họ rồi! Có trễ quá không?
– Không đâu. Cậu làm tốt lắm. Cảm ơn.
– Thế giờ em muốn tụi anh làm gì đây, Daisy-bé-nhỏ-và-phi-thường?
Đôi mày tôi khẽ nhíu lại. Bé nhỏ? Quả thực tôi khá nhỏ con, chiều cao cũng khiêm tốn, dáng vóc cũng chỉ như một đứa trẻ nhưng đâu thể gọi tôi như thế được chứ! Cơ mà, cũng phải cảm ơn họ vì đã gọi tôi là phi thường. Tôi thích nó. Trước giờ vẫn không thể bỏ cái máu tự luyến được mà.
– Vâng. Daisy-bé-nhỏ-và-phi-thường muốn nhắc nhở các anh đây. – Tôi cố tình nhấn mạnh. – Hồi trước là do em biết mọi người sẽ không đồng tình khi cả 2 đi với nhau trong khi đánh lạc hướng với nhiều Potter khác nhau, nhưng bây giờ, dù có ra sao đi nữa, 2 anh nhất quyết phải đi với nhau.
– Đương nhiên rồi! Tụi anh là cặp anh em sinh đôi bất bại mà, phải không Fred?
– Phải rồi đấy George! Nhưng đúng hơn là cặp anh em sinh đôi siêu quậy bất bại!
– Chí lí! Chí lí! Nói hay lắm Fred! Tuy nhiên, vẫn còn thua George này.
Cả hai choàng vai và nhe răng cười với nhau. Thật là! Đến lúc này cũng còn cười được, tôi chịu với hai anh em nhà này luôn.
– Điều cuối cùng, hãy nhớ nguyên tắc cơ bản để chiến thắng một trận chiến sống còn là phải luôn đoàn kết và hỗ trợ lẫn nhau mọi lúc mọi nơi có thể, mọi người hẳn đều làm được chứ?
– Gì chứ chuyện đó thì nhỏ thôi!
– À mà Ron, Neville đâu rồi?
– Đang củng cố tinh thần mọi người. Tớ sẽ nhắn những lời nói của cậu với cậu ấy sau.
– Vậy thì tốt quá. Mọi người giải thích lại với tất cả nhé… rồi… À ừm…
Tự nhiên im lặng như vậy khiến mọi người cảm thấy lo lắng. Harry còn đang toan mở miệng hỏi thì tôi đã bảo:
– Cũng đã đến lúc rồi… Harry à… Tớ…
– Cậu sẽ không đâm đầu vào chỗ chết chứ?
Mione lo lắng.
– Cậu định đưa Harry đi cùng cậu sao?
– Lo cho Harry Potter hả Draco Malfoy?
Tôi cố tình giả vờ trêu chọc để lấn át cái cảm giác căng thẳng này. Tuy nhiên, cậu ta vẫn bình tĩnh:
– Một sự quan tâm tối thiểu của một người bạn. Nếu thật như cậu nói, cậu có thể thoát. Còn Harry…
– Tớ không cần cậu ấy phải đưa đi. Tớ cũng có thể tự mình đi đến đó.
– Hơn nữa, cậu ấy còn phải tiêu diệt cái Trường Sinh Linh Giá thứ bảy nữa mà.
Harry đặt một bàn tay lên vai tôi.
– Cái gì? Có cái thứ bảy sao? Nhưng… Nhưng cậu chưa từng đề cập đến trước đây…
– Rồi cậu sẽ hiểu mọi chuyện, Harry.
Lưỡng lự mất một lúc, Harry gật đầu đáp lại. Chúng tôi từ biệt mọi người rồi nhanh chóng rời đi. Eric và Tom cố tình xem như không có chuyện gì xảy ra vì lúng túng không biết xử sự làm sao. Họ bắt đầu làm theo lời và ngừng tỏ ra quan tâm tôi rồi. Thật lòng cảm tạ ông trời vì họ đã hiểu.