Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 51: Sử Cát Cát



Mang chuyện buổi tối ngày hôm trước quên sạch, Tiêu Dật buổi sáng vui vẻ cùng nhóm bạn cùng phòng đi đến Trình thị, lúc bước đến cửa lớn của Trình thị Bạch Dịch chợt đi chậm lại một chút, ánh mắt có vẻ như là đang muốn tìm kiếm ai đó, Tiêu Dật khó hiểu hỏi Bạch Dịch:

“Bạch Dịch, cậu quên cái gì sao?”

Bạch Dịch hả một tiếng, Trác Trí Văn ở bên cạnh trả lời thay Bạch Dịch:

“Cậu ta đang muốn câu rùa vàng”

Tiêu Dật nghe thấy hai từ rùa vàng kia liền ngay lập tức hiểu ra vấn đề, vẫn tưởng lần đó chỉ là nói đùa mà thôi ai ngờ Bạch Dịch thế nhưng lại thật sự có ý định đó thật. Tiêu Dật im lặng không nói, ánh mắt cũng theo não bộ điều khiển nhìn xung quanh một hồi, trong lòng vừa có vui vẻ vừa có thất vọng lẫn lộn cùng với nhau. Tiêu Dật vui vẻ vì Bạch Dịch không có khả năng gặp được Trình Kiệt ngày hôm nay, lại thất vọng một chút vì cậu không được nhìn thấy Trình Kiệt. Khi nhóm bốn người bước vào trong thang máy rồi thì Tống Ngộ Phàm cũng đúng lúc bước tới, Tiêu Dật đã lâu không gặp Tống Ngộ Phàm nhìn thấy hắn tránh không được có chút bất ngờ vui vẻ. Tiêu Dật vốn định lên tiếng chào hỏi trước thì Tống Ngộ Phàm đã nhanh hơn một bước chào cậu rồi:

“Tiểu Dật, lâu lắm rồi mới gặp cậu”

Tiêu Dật cười cười đáp lại:

“Tôi cũng vậy”

Tống Ngộ Phàm là người lúc nào cũng luôn niềm nở cho nên nụ cười không bao giờ thiếu được ở trên gương mặt cậu ta:

“Đã thích nghi được với công việc hay chưa?”

Tiêu Dật gật đầu mỉm cười, lúc này mới nhớ ra ở bên cạnh mình còn có người cho nên theo phép giới thiệu một chút: “Đây là bạn cùng phòng của tôi… đây là…”Tiêu Dật nói đến đây liền ngừng lại một chút, Tống Ngộ Phàm dù sao cũng ở trong Trình thị đảm nhận một chức vị không nhỏ, cậu lại không muốn để cho người ta biết mình cùng một người chức vị lớn có quen biết tránh cho bọn họ dị nghị nói ra nói vào, thế cho nên lúc này Tiêu Dật mới chỉ nói tên của Tống Ngộ Phàm: “Người này gọi là Tống Ngộ Phàm”

Tống Ngộ Phàm không phải là người thích khoe mẽ, Tiêu Dật đã không nói thì cậu cũng sẽ không tự nhiên nói mình là gì ở trong công ty:

“Xin chào, tôi là Tống Ngộ Phàm”

Ba người còn lại tuy không biết Tống Ngộ Phàm là ai nhưng xem cách ăn mặc kia nếu như không phải là nghệ sĩ của Trình thị thì cũng là nhân viên lớn nào đó, chính vì vậy mọi người đối với Tống Ngộ Phàm phá lệ cười thân thiện:

“Xin chào, tôi là Bạch Dịch… tôi là Trác Trí Văn… tôi là Bùi Khâm”

Thang máy vừa vặn dừng lại ở tầng thứ 17, nhóm người Tiêu Dật phải bước ra ngoài, Tống Ngộ Phàm đứng ở bên trong mỉm cười nhìn bọn họ, ánh mắt kia có chút để ý tới bóng dáng của Tiêu Dật một lúc, sau khi cánh cửa phòng đóng lại rồi cậu ta liền lấy điện thoại của mình ra làm một vài thao tác.

Buổi sáng ngày hôm ấy xuất hiện một cô gái, cô gái này trên dưới đều mang khí chất cao sang quyền quý không thể chối bỏ. Váy liền màu đen bó sát thân hình thon thả, cổ mang một sợi dây màu bạc lấp lánh rất lớn, một bàn tay thì đến ba ngon đều mang nhẫn, giày cao gót bóng loáng chống đỡ thân hình mảnh khảnh kia. Cô gái này nhìn qua cũng khoảng 24 25, một mái tóc thẳng tắp màu đen truyền thống, khi bước đi tóc ở phía sau còn khẽ đung đưa. Không rõ đại nhân vật này rốt cuộc là ai mà khiến cho giám sát Khương La trong phút chốc cũng phải khẩn trương nhanh chóng chạy ra ngoài tiếp đón, khi trợ lý Khương La định lên tiếng nói cái gì đó thì đã bị cô gái kia đưa tay nhanh chóng cản lại.

Tiêu Dật đứng ở hàng thứ ba, tuy rằng chiều cao không phải thuộc dạng đặc biệt nhưng ở vị trí này vẫn có thể nhìn thấy được sự quyến rũ toát ra từ phong cách ăn mặc cho đến thần thái kia, cái này cũng không thể nào trách cậu được nhưng sự thật thứ đầu tiên cậu nhìn đến chính là ngực của cô ấy.

“Xin chào, tôi là Sử Linh, là giám đốc của hãng trang sức Sử Cát Cát, chắc mọi người ở đây cũng đã nghe qua hãng trang sức này rồi có phải không?”

Mọi người ở bên dưới lại bắt đầu bàn tán xôn xao, ngày hôm qua Trình Kiệt mang cậu tới Sử Cát Cát chọn khuyên tai, ngày hôm nay giám đốc của hãng trang sức này lại đích thân tới đây, cái này thật đúng là trùng hợp. Sử Linh tháo kính râm xuống để lộ ra đôi mắt lớn xinh đẹp:

“Tôi ngày hôm nay đến đây là muốn tìm người đại diện để chụp ảnh cho bộ trang sức sắp ra mắt của công ty”

Nhạc Tư Noãn ở phía dưới lên tiếng:

“Xin hỏi lần này quý công ty sẽ chọn bao nhiêu người?”

Sử Linh mỉm cười nhìn một lượt nhóm người thực tập nhàn nhã đáp:

“3 người, lần này phía bên chúng tôi sẽ ra bộ sưu tập cho nam giới cho nên đặc cách muốn chọn 2 nam cùng 1 nữ”

Tiêu Dật đương nhiên là muốn được chụp hình, làm tốt biết đâu còn có một chút người hâm mộ. Lúc Tiêu Dật đang định lên tiếng hỏi thì Bạch Dịch ở phía bên cạnh cậu đã nhanh hơn một bước:

“Xin hỏi có yêu cầu gì đặc biệt hay không?”

Sử Linh nghĩ nghĩ một hồi liền đáp: “Cũng không có yêu cầu gì đặc biệt cả, bộ sưu tập lần này…” Sử Linh nói đến đây liền dừng lại, đế giày cao gót phát ra âm thanh cộp cộp bước về phía trước: “Khuyên tai này, là mua ở Sử Cát Cát chỗ chúng tôi có phải không?”

Người được hỏi là Phó Hạo, trang sức của Sử Cát Cát đều là những hàng giá trên trời, lấy điều kiện kinh tế khá giả nhà Phó Hạo thì việc mua được một đôi khuyên tai từ chỗ Sử Cát Cát cũng không có gì là lạ.

Phó Hạo gật đầu:

“Tôi đặc biệt thích trang sức của Sử Cát Cát, ở nhà vẫn còn ba bốn món đồ nữa của quý công ty”

Sử Linh mỉm cười bước về phía giám sát Khương La nói nhỏ cái gì đó, người bên dưới không có khả năng nghe lọt ra một chữ nào cả. Sau khi giám sát Khương La khẽ đáp lại lời của Sử Linh, cô ấy liền quay mặt nhìn về phía trước một hồi, ánh mắt vừa vặn dừng lại ở chỗ Tiêu Dật, vẫn là một câu hỏi quen thuộc lúc trước cô ấy hỏi Phó Hạo:

“Khuyên tai này cũng là mua ở Sử Cát Cát chỗ chúng tôi có phải hay không?”

Tiêu Dật ngày hôm nay mang khuyên tai nhỏ, chiếc khuyên tai này tuy rằng sáng bóng lấp lánh nhưng lại rất giản dị không có bất cứ điểm nhấn nào, nếu như không phải là người của Sử Cát Cát nhận ra trang sức của công ty thì người khác sẽ không bao giờ biết tới được. Tiêu Dật không muốn để cho mọi người phải dị nghị nữa, lần trước vì chuyện điểm số đã có một số người ở sau lưng cậu nói này nọ, lần này một đôi khuyên tai đắt tiền như thế lại ở trên người cậu, khẳng định sẽ khiến cho mọi người càng thêm chắc chắn khẳng định ở phía sau cậu có người chống lưng:

“Cái này… là do một người bạn tặng, tôi cũng không biết có phải là trang sức của quý công ty hay không”

Sử Linh xoay người bước lên phía trước dõng dạc nói thế này:

“Tôi muốn một người am hiểu về Sử Cát Cát làm người chụp mẫu cho bộ sưu tập chuẩn bị ra mắt sắp tới của chúng tôi, khuyên tai cậu mang trên người chính là một trong mẫu của bộ sưu tập chuẩn bị ra mắt lần này, Sử Cát Cát ngày hôm qua chỉ mang ra 5 bộ, 2 bộ được bán, 3 bộ ngày hôm nay đã chính thức cất vào rồi”

Tiêu Dật chấn động, cái này không phải là càng nói càng muốn hại chết cậu hay sao. Tuy rằng giá của chiếc khuyên tai này cực kỳ lớn, nhưng mà nếu như không có câu nói kia của Sử Linh thì sẽ không ai biết được giá của nó cao đến vậy. Mọi người xung quanh lại bắt đầu được dịp xì xào bàn tán, Tiêu Dật cả một quá trình ngoài im lặng thì cũng chỉ biết giữ im lặng.

Sử Linh có vẻ như đã nhìn trúng được Ân Tố Di, ngay trong buổi sáng ngày hôm đó liền nói khí chất của cô ấy rất hợp với lần chụp hình này, cho nên Ân Tố Di cứ như vậy được chọn, còn có hai người nam còn lại vẫn phải trong quá trình chụp hình thử mà chọn ra. Nếu như được chọn vào làm người mẫu chụp hình cho Sử Cát Cát nhất định sẽ có lợi thế trong tương lai, nói gì thì nói Sử Cát Cát cũng là thương hiệu trang sức nổi tiếng ở Bắc Kinh này, làm tốt có khi còn thu về được một số người hâm mộ. Tiêu Dật đương nhiên mong muốn mình sẽ là người chụp hình cho bộ sưu tập trang sức lần này của Sử Cát Cát, nhưng vừa mới rồi Sử Linh có nói muốn một người có kiến thức hiểu biết về Sử Cát Cát, cậu lại nói rằng đôi khuyên tai mình đang mang không biết có phải là trang sức của Sử Cát Cát hay không, cái này e rằng chỉ có thể cố gắng nhiều hơn nữa vào buổi chụp hình ngày mai mà thôi.

Sau khi giám sát Khương La đích thân tiễn Sử Linh ra ngoài, nhóm người thực tập lại bắt đầu ồn ào bàn tán, ai ai cũng đều muốn trao đổi kinh nghiệm chụp hình, nhưng lại không có bất cứ ai có ý định chia sẻ, chỉ đều là đi hỏi người khác mà thôi.

Bạch Dịch nhìn tới chiếc khuyên tai của Tiêu Dật, nhìn vừa chăm chú vừa lâu đến mức khiến cho Tiêu Dật cũng phải có một chút chột dạ:

“Tiêu Dật, đây có thật sự là khuyên tai mà vừa rồi Sử Linh nói hay không thế?”

Tiêu Dật đương nhiên là phủ nhận:

“Không thể nào đâu, trang sức của Sử Linh giá trị cao bao nhiêu chứ…”

Tiêu Dật vừa nói đến đây thì Phó Hạo không biết từ chỗ nào đi tới nói chen vào:

“Có lẽ cậu ta mua được đồ giả tinh xảo mà thôi, người như cậu ta sao có thể đeo trang sức của Sử Cát Cát chứ?” Nói rồi Phó Hạo còn cố tình sờ lên khuyên tai của mình một chút.

Tiêu Dật trong lòng tuy cảm thấy vô cùng đáng ghét nhưng mà dù sao cũng coi như Phó Hạo nói giúp mình một câu, chính vì vậy Tiêu Dật cũng không hơi đâu trách móc cậu ta nữa, chỉ im lặng đứng ở một chỗ nghe mọi người nói chuyện.

Trước khi buổi tập luyện ngày hôm nay kết thúc, giám sát Khương La mang tới bảng danh sách đánh giá đọc lại trước mặt mọi người một lượt, về cơ bản điểm số của mọi người đều được giữ nguyên, chỉ có duy nhất Phó Hạo và Tiêu Dật bị sửa. Tiêu Dật đối với kết quả này cũng không có gì bất ngờ cả, ngược lại thì Phó Hạo chính là người bất ngờ mười phần.

“Giám sát Khương, tôi vì sao lại bị trừ 5 điểm?” Phó Hạo nâng giọng ở phía dưới hỏi

Giám sát Khương La chiếu theo ghi chú nhỏ ở mục bên cạnh liền đáp:

“Trình tổng xét thấy cậu tuy rằng đều tham gia đầy đủ mọi hoạt động, nhưng trong buổi tập không có tiến bộ ngược lại còn bị nhắc nhở rất nhiều, yếu kém có thể rèn luyện cho nên sẽ trừ của cậu 5 điểm để cậu lấy đà đó tiếp tục cố gắng hơn nữa. Không còn việc gì nữa thì mọi người trở về đi, buổi sáng ngày mai sẽ có xe đưa mọi người đến khu chụp hình của Sử Cát Cát”

Người hả hê nhất lúc này không ai khác ngoài Tiêu Dật, lúc trở về còn cố tình hướng Phó Hạo nhếch mép một cái, cái gọi là đắc tội với người lòng dạ hẹp hòi chính là sẽ có kết cục như vậy, con đường sau này của Phó Hạo vẫn còn gian nan dài dài.

Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó giữa Tiêu Dật và Trình Kiệt không có bất cứ một trao đổi nào cả. Tiêu Dật trong đầu nghĩ kết cục như thế này cũng thật là tốt, không có bị Trình Kiệt gây khó dễ đến sống dở chết dở, cũng không có bị hắn một đao lưỡng tuyệt trực tiếp đuổi ra khỏi Trình thị. Có điều trong lòng của Tiêu Dật không hiểu sao lại có chút buồn bực chán nản không thể lý giải nổi, chỉ biết rằng cậu sẽ thường xuyên bất giác liếc về phía điện thoại của mình, bất giác mang màn hình điện thoại mở sáng lên rồi lại thở dài ai oán. Trác Trí Văn ngồi bên cạnh nhìn thấy Tiêu Dật có hành động kỳ lạ như vậy thì hỏi:

“Tiêu Dật, cậu làm sao thế?”

Tiêu Dật lắc đầu:

“Không sao, tôi cảm thấy có chút đói”

Hôm nay rõ ràng đã là thứ 4 nhưng mà Tiêu Dật không được ăn thịt, tất cả mọi người đều được ăn thịt chỉ có riêng mình cậu là ăn cá, Tiêu Dật vì chuyện này mà vô cùng sầu não, lúc ngồi ăn cơm Bạch Dịch có lén lút mang cho cậu một miếng thịt, không biết người giám sát ở chỗ nào đột nhiên nhìn thấy liền nhắc nhở, còn có mang quyển sổ nhỏ ra ghi ghi chép chép lại cái gì đó. Tiêu Dật không cần nhìn cũng biết mình nhất định lại bị trừ điểm, chỉ là Bạch Dịch cũng bị liên lụy rồi.

Điện thoại của Tiêu Dật vang lên, trong khoảnh khắc đó ánh mắt đột nhiên sáng bừng đến lạ thường, nhưng chỉ sau vài giây khi nhìn thấy tên của người gọi đến liền thay đổi:

“Mẹ à?”

Mẹ Tiêu ở bên này vừa mới ăn cơm xong:

“Tiểu Dật, đã ăn cơm hay chưa?”

Tiêu Dật biết mẹ Tiêu nếu như không có chuyện gì đó sẽ không gọi điện cho mình, chính vì thế lúc này từng lời nói luôn luôn cảnh giác:

“Con vừa mới ăn”

Mẹ Tiêu vẫn niềm nở hỏi:

“Công việc ở bên đó thế nào, có thuận lợi hay không?”

Tiêu Dật bình thản:

“Công việc rất thuận lợi”

Mẹ Tiêu nâng giọng:

“Con mấy ngày nay có liên lạc với Tiểu Thúy không thế hả, tại sao mẹ hỏi con bé lại nói không có liên lạc là sao?”

Tiêu Dật nhíu mày, mỗi lần nghe đến tên của Thẩm Tiểu Thúy, Tiêu Dật khẳng định sẽ nhớ tới Trình Kiệt, mà nhớ tới Trình Kiệt liền nghĩ tới sự tức giận lần đó của hắn, chỉ cần nghĩ tới lần đó thì động nhỏ ở phía dưới cũng như là muốn chảy mồ hôi rồi:

“Mẹ à, công việc công ty gần đây rất bận rộn”

Mẹ Tiêu có điểm tức giận:

“Bận rộn sao? Cũng không quan trọng bằng việc lấy vợ đâu”

Tiêu Dật cắt lời mẹ Tiêu:

“Mẹ à, ngày hôm nay gọi con có chuyện gì hay không?”

Mẹ Tiêu ai nha một tiếng:

“Tiểu tử này, cứ phải có chuyện gì thì mẹ mới gọi cho con được hay sao hả?”

Tiêu Dật im lặng đợi mẹ Tiêu nói ra mục đích của cuộc gọi tới này:

“Được rồi như vậy đi, tuần sau mẹ lên thăm con, xem công việc của con thế nào mà bận rộn đến mức không có thời gian kiếm bạn gái đây?”

Tiêu Dật hốt hoảng:

“Mẹ à, con sắp tới sẽ đi công tác”

Mẹ Tiêu không tin tưởng:

“Công tác? Làm ở đó bao nhiêu ngày rồi đã được chọn đi công tác hay sao?”

Tiêu Dật đương nhiên sẽ ngăn cản mẹ Tiêu lên đây bằng mọi cách:

“Hết cách rồi, nếu như tuần sau mẹ lên thì con cũng không có ở nhà đâu”

Mẹ Tiêu nói một câu rồi nhanh chóng cúp máy luôn:

“Như thế được rồi, vậy tuần sau nữa mẹ lên”

Tiêu Dật ở bên này gọi với theo:

“Mẹ… mẹ…”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.