Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 45



-Rốt cuộc…chị đang nói cái…cái gì vậy?_Đơ người không biết bao nhiêu lâu, Giai Băng như bị kẻ nào đó rút hết mọi sức lực, yếu ớt mở miệng, nhưng, khi đôi mắt vô hồn dại đi của cô bắt đầu tiếp nhận lại hình ảnh của mọi cảnh vật đập vào trước mắt, chủ nhân của câu nói khiến cô chột dạ, sợ hãi run lên ngay bây giờ…đã đi đâu mất không còn bóng dáng…

Vậy là…chỉ với một câu nói chắc nịch đó…Giai Băng đã biết được rằng, ngoài cô, Lãnh Kiên, cha nuôi và bà quản gia già của Hạ gia…còn có một người khác thực sự biết về thân phận của cô. Bằng cách nào? Tại sao thì có chúa mới biết?

Điều cô cần làm bây giờ, không phải là bới móc, đào sâu trong quá khứ để tìm xem nguyên do mình bại lộ, điều cô cần làm…là xác định xem cô chị này có phải là con tốt cô đang tìm hay không. Nhưng…chơi một con tốt như thế, quá mạo hiểm. Phong Tình là người thẳng như ruột, chỉ cần kích động hoặc bị dụ dỗ, chị ta sẽ có thể khai sạch sành sanh những gì chị ta biết.

Có điều…nếu chị ta đã biết bí mật của cô từ lâu lắm rồi, giữ bí mật đến tận bây giờ cũng là một kì tích đáng suy xét.

***

Cả ngày hôm đó, Giai Băng ôm mối thắc mắc to lớn vào bụng, đấu tranh quyết liệt với những giờ ôn luyện nghiêm ngặt của nhà trường đến chiều tối mời ra về, căn bản đã thoát li một chút ra khỏi những mưu toan giảo hoạt kia.

Tuy nhiên, trời thấy cô rảnh quá nên ganh ghét hay sao ấy, tự dưng ban cho cô một rắc rối mới phải giải quyết. Cô không nhận…nhưng không nhận không sống được.

Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Giai Băng siêng năng chăm chỉ đem cả một đống sách cao như núi ra phòng khách, hiên ngang đặt chúng xuống mặt bàn rồi ngồi oạch, tay chăm chú ghi ghi chép chép, mắt lâu lâu đảo liếc lên chiếc màn hình ti vi 32 inh đang chiếu phim tình cảm cô yêu thích.

Đừng hỏi tại sao cô không học bài ở phòng ngủ nhé? Vì nguyên nhân đã quá rõ ràng, cô không thể tập trung học hành, khi nhìn thấy ai đó mặc áo choàng tắm hở ngực đi đi lại lại trong phòng được, rất dễ nảy sinh thú tính và bản năng khiêu dâm của phụ nữ. Do vậy, để bảo toàn thanh danh trinh trắng của thiếu nữ, cô dứt khoát “dời đô” ra đây học, vừa thoải mái, vừa được xem phim.

Cặm cụi làm bài chưa được mấy chục phút, Đằng Dạ như oan hồn bám váy Giai Băng, từ phòng ngủ ra phòng khách thăm thú. Anh đảo mắt liếc nhìn một quyển tiếng ánh nào đó trong đống sách vở có trường thọ Giai Băng cũng không giải hết trên bàn, lạnh nhạt hỏi:

-Muốn thi khối D à?

-Tôi nhỉnh môn anh, chém gió tốt môn văn, suy nghĩ khá lôgic môn toán, không lao vào khối D thì đi khối A nạp mạng chắc!_Giai Băng đầu không ngẩng, mắt dán trên màn hình nói, tay vẫn siêu phàm hí hoáy viết gì đó.

-Thi khối D cũng tốt! Sau này đi làm tiếp viên hay sang nước ngoài, du lịch rất sướng đấy nhóc!_Bưng một cốc cà phê nghi ngút khói ngồi xuống chiếc ghế sô pha sau lưng Giai Băng, Đằng Hy không ai mượn cũng góp giọng_Anh đang tranh chức hội trưởng khối D, có thể sau này sẽ giúp đỡ em nhiều đấy, Giai Băng!

Vừa nói xong, Đằng Hy theo thói quay lia mắt nhìn Đằng Dạ, nụ cười trên môi thường trực một vẻ tà mị khiến người khác không khỏi đề phòng.

Có lẽ tinh ý nhận ra điều gì đó, Đằng Dạ tiến đến gần chồng sách nặng trịch, ôm thốc đống sách văn, anh rồi đi đến chiếc thùng rác nhỏ con trong bếp, không chút luyến tiếc vất chúng vào trong.

-Anh làm cái gì vậy?_Kinh hãi nhìn đống sách mình phải đánh đổi cả thanh danh mượn về từ thư viện, Giai Băng đứng phắt dậy, bay tới toan cứu vớt nhưng không được, chúng đã bị ai đó nhanh tay thủ tiêu, rơi ngay ra ngoài bãi phế thải công cộng của khu chung cư.

Phải! Khu chung cư này có hố rác rất tiện, thuận tay quẳng là đi luôn ra bãi phế thải chứ không cần chủ nhà phải đem rác đi đổ, nhưng giờ phút này….Giai Băng cảm thấy vô cùng không tiện…

Cô biết bãi phế thải đâu mà tìm lại chúng đây?

-Đằng Dạ…anh dám…_Nghiến răng trèo trẹo, Giai Băng hận không thể ngũ mã phân thây Đằng Dạ ngay lập tức, mắt trừng to nhìn anh, cơ tay bóp chặt đến run rẩy.

Ông cụ này…đang giở chứng gì vậy?

-Thi khối A cho tôi!_Đau đớn thay, Đằng Dạ hoàn toàn không cảm thấy có lỗi, ngược lại còn hạ thấp giọng ra lệnh cho Giai Băng, đôi mắt đen sâu thẳm rọi thẳng vào đáy lòng cô, như muốn bắt ép cô sợ hãi mà phúc tùng mệnh lệnh.

-Sao…sao tôi phải thi khối A chứ! Từ đầu tôi đã quyết định thi khối D rồi! Anh thật quá đáng!_Có chút sợ hãi len lói, Giai Băng vừa run vừa hét lớn cãi lại. Không hiểu sao, lúc này cô lại muốn anh ta bị Phong Tình tóm đi, hành hạ, để anh khỏi phải hếch cái mặt đẹp trai của mình chà đạp, sai khiến cô.

-Em đúng là rất quá đáng, Đằng Dạ! Giai Băng có khả năng đậu khối D thì em nên cho em ấy đi khối D thì hơn, nếu không, đi khối A của em, cô ấy trượt vỏ chuối, người thê thảm là em!_Nhấp một ngụm cà phê, Đằng Hy ngả người vào bức tường cạnh đôi vợ chồng son, bỗng dưng tốt lên nói đỡ cho cô em dâu.

-Tôi cho em hai lựa chọn: một là thi khối A và em sẽ được đối đãi như người nhà của tôi…_Đôi đồng tử đen của Đằng Dạ cử động, rọi ánh nhìn uy lực về phía Đằng Hy_…hai là em thi khối D và tôi sẽ coi em như người ngoài ở nhờ, tiền điện tiền nước tiền thuê nhà trước giờ tôi chi trả em sẽ phải đứng ra tự lo toan phần của mình.

-Cái…cái gì?_Không thể tin được vào những vì mình đang tận tai nghe thấy, Giai Băng thất thần hỏi lại.

-1 tiếng để em suy nghĩ….bắt đầu!_Đằng Dạ ban phát mệnh lệnh xong liền phủi mông ra ngoài, ngả người lên chiếc ghế sô pha dài chờ đợi câu trả lời, khóe miệng chợt cong nhẹ như có như không khi đón nhận ánh mắt khinh miệt của anh trai rọi đến rồi lảng đi, mắt nhắm nhiềm dưỡng thần.

Còn Giai Băng…do quá sốc nên khi cô ý thức được mọi thứ đang xảy ra, cô chỉ còn 20 phút “sản xuất câu trả lời”

-Giai Băng, anh có thể cho em mượn tiền! Đừng để ý đến miệng mồm Đằng Dạ mà hãy chuyên tâm thi cho tốt!_Vuốt nhẹ mái tóc dài của Giai Băng an ủi, Đằng Hy nhẹ giọng nói, thanh âm u trầm có điểm gì đó thương cảm…nhưng…vẫn rất lạnh và nguy hiểm.

-Nếu em mượn tiền của anh ta, chi bằng em viết giấy bán thân luôn đi!_Đằng Dạ vừa thả hồn vào giấc mộng vừa lạnh lùng nói, như chứng thực rằng…anh ta vẫn đang tỉnh và Giai Băng không có cơ hội thoái thác câu trả lời cũng như…cảnh cáo Đằng Hy biết về sự có mặt của mình.

-Đằng Dạ! Em ép người quá đáng rồi!_Bước đến gần bộ bàn ghế, Đằng Hy xem chừng cũng mỏi chân nên ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện Đằng Dạ, đáy giác mặc thu rõ hình ảnh kim đồng hồ đang nhích dần…từng bước…

-Hết…giờ!_Một lời đã nói, Đằng Dạ mở mắt thông báo rồi ngồi dậy, rọi ánh nhìn về phía Giai Băng vẫn còn ngây dại_…em chọn khối nào?

Khối nào?

Trong đầu Giai Băng lúc này, cô chỉ thấy mình đang bị thẩm tra xem chọn ai: Đằng Dạ hay Đằng Hy chứ không phải đang chọn khối thi sắp tới. Cái chuyện rắc rối này…sao lại phi lí rơi xuống đầu cô cơ chứ!!!

P/s: Hum nay Su đi thi về hơi đau đầu một chút (chắc trúng gió) nhưng nghĩ các pà ủng hộ Su mà Su thất hứa thì hk hay nên ráng viết đoạn này nếu có điều gì ko hỉu hoặc chưa rõ cứ hỏi vô tư nhé! Hehe! Mog cmt của các pà.

Happy new year!!!! Hôn cái nào!!!

Haizzzz, vậy là…Phong Tình ko dễ xơi oy!! Xin lỗi Giai Băng!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.