Thấy Tâm lảo đảo ngã xuống, Hoàng theo bản năng đưa tay ra đỡ. Thân thể mềm mại của cô ngã vào tròng tay người đàn ông, trong phút chốc, trái tim hai người dường như đều hång một nhịp. Ho một tiếng che giấu đi sự lúng túng, Hoàng thấy cô đã đứng vững trở lại nhưng vẫn không buông tay ra.
Hắn kéo tay cô đi về phía xe, mở cửa, nhét người vào ghế phụ, thắt dây an toàn, đóng cửa. Một loạt động tác liền mạch lưu loát như đã thực hành vô số lần trước đó.
Không có một người qua đường nào chú ý đến động tĩnh ở nơi này. Tất cả mọi người đều đang tất bật chạy theo nhịp sống hối hả, có ra đường cũng đều áo khăn kín mít, vội vội vàng vàng. Họ muốn đi càng nhanh càng tốt, đâu ai đủ rảnh rỗi để dừng lại đến đường, chú ý xem người khác làm gì.
Ngoài kia vẫn đang nắng gắt, ánh mặt trời chiếu lên vào tán cây, dát lên từng chiếc lá một sắc vàng nhợt nhạt. Vài sợi nắng thành công len lỏi qua tán lá, lốm đốm in xuống mặt đất.
Nhưng cô cũng không nhìn ra ngoài quá lâu, động tác ngồi vào xe của Hoàng đã kéo sự chú ý của cô về phía hẳn.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
“Cô muốn đi đâu?”
Hắn hỏi cô muốn đi đâu là muốn làm gì chứ? Người như hắn chắc sẽ không tử tế đến mức đưa cô trở về, nên… chắc chỉ là hỏi vài câu để dẫn dắt câu chuyện mà thôi.
“Không liên quan đến anh. Nếu không có chuyện gì thì mở cửa xe để tôi gọi xe về nhà.”
Hắn nhìn cô, thầm nghĩ não của cô vợ này của hẳn không phải là bị hỏng rồi chứ, hay hắn nói vẫn chưa đủ rõ ràng. Đã hỏi cô ta muốn đi đâu rồi lại còn đòi xuống xe, đúng là không biết điều.
“Tôi đưa cô về nhà. Để cô lê lết mãi cũng không về được, người ngoài nhìn vào lại nói tôi đối xử không tử tế với vợ mình.
Mặt mũi của tôi, mặt mũi của nhà họ Lục sẽ nhờ chuyện tốt của cô mà mất sạch.”
Tưởng hắn đột nhiên đổi tính, muốn đưa cô về nhà. Không ngờ tất cả cũng chỉ là vì mặt mũi của hắn thôi. Đã vậy, cô càng muốn tự mình đi về, tránh mặt nhau, cả hai đều đỡ khó chịu. Cô tháo dây an toàn, đưa tay ra muốn mở cửa xe, nhưng không mở được.
“Anh mở cửa xe đi, tôi tự trở về. Anh đến đây không phải vì muốn thăm chị Dương sao? Để tôi đi về rồi anh vào thăm chị ấy là được.”
Hắn nhìn cô loay hoay mãi không mở được cửa xe, cười nhạt. Cô bị ngốc sao? Trại giam có quy định của trại giam, một ngày làm sao có thể vào thăm phạm nhân tận hai lần. Cô đã vào rồi thì hẳn đành phải đợi lần sau. Nghĩ vậy nhưng hẳn không nói ra, dù sao cũng đâu có cần thiết. Hắn còn đang mong cô cách xa Dương ra, càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Dương nữa.
“Lục Huy Hoàng. Không phải là anh định vào thăm chị Dương à? Sao lại không vào nữa? Anh dây dưa với tôi ở đây thì có tác dụng gì chứ?”
Hoàng không nói không rằng, rướn người sang thắt lại dây an toàn cho người đang ngồi trên ghế lái phụ. Sau đó khởi động xe, đi. Hắn đi không nhanh, phần vì người ngồi cạnh có vẻ đang khó chịu, phần vì ánh nắng chói chang đến lóa mắt. Thấy cô cứ hỏi mãi không ngừng về chuyện tại sao không vào thăm Dương, hẳn mới nói.
“Cô im lặng một lúc đi.”
Chưa hỏi được nguyên do, làm sao cô có thể ngừng lại không nói nữa. Cô cần tìm một cái cớ hợp lý để cho chính mình hiểu được những hành động kì lạ của hắn hôm nay.
“Tôi chỉ muốn biết tại sao anh không vào thăm chị ấy mà lại nói muốn đưa tôi về nhà. Chúng ta quen biết cũng đâu chỉ ngày một ngày hai, trước giờ anh chưa từng đối xử tốt với tôi như vậy..”
Muốn cô tin rằng hẳn đã đổi tính cũng dễ thôi. Nếu có thể quay ngược thời gian trở về thời điểm đêm qua, thay vì ném cô ở trên giường rồi đi ra ngoài, hẳn có thể giúp cô đóng cửa sổ, đắp chăn, cô đã cảm tạ trời đất tin rằng hắn đối với cô cũng không đến nỗi tệ. Nhưng rất đáng tiếc, chuyện đó không thể xảy ra, nên hành vi của hắn hôm nay lại càng đáng nghi ngờ.
Hắn vô thức liếc sang bên cạnh, cô vẫn đang tiếp tục nói, khuôn miệng đỏ tươi không ngừng khép mở. Không tự chủ được nuốt nước bọt. Hắn giật mình. Nhất định là do hôm nay độ ẩm quá thấp, nên cổ họng hắn mới khô khốc, không phải bị hình ảnh vừa vô tình nhìn thấy kích thích.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại mở miệng nói một câu chẳng liên quan gì đến vấn đề cô đang hỏi.
“Cô không bao giờ có cửa so sánh với Dương đâu, đừng nghĩ đến chuyện quyến rũ tôi nữa.”
Cứ nói lòng dạ đàn bà như kim đáy biển, thật ra Tâm nghĩ, lòng dạ đàn ông khó hiểu mới đúng. Lật mặt như lật sách, lúc thế này lúc thế kia. Muốn nói chuyện cũng khó khăn, đang hỏi một đằng lại trả lời một nẻo.
Hắn không cần nhắc lại cô cũng biết, là trong lòng hắn, chẳng có ai so sánh nổi với Dương. Đặc biệt là cô. Vì hắn đã nói câu này quá nhiều lần, nhiều đến mức chỉ cần nhìn thấy mặt hắn là cô sẽ nghĩ ngay đến chuyện đừng dại dột so sánh bản thân với chị gái.
“Tôi chưa bao giờ so sánh bản thân với chị ấy, càng không nghĩ đến chuyện quyến rũ anh. Lúc nào anh cũng lôi chuyện này ra dẫn dắt tôi. Nhưng anh thử nói xem, tôi nói mình hơn chị ấy lúc nào, tôi quyến rũ anh như thế nào?”
Cô vẫn khăng khăng không chịu thừa nhận. Hắn cẩn thận hồi tưởng lại từng chuyện đã qua của hai người, muốn tìm lấy một chứng cứ chứng minh điều mình nói. Nhưng đáng tiếc, thời gian hai người chung đụng, nói chuyện với nhau thật sự quá ít, đến mức hẳn lật đi lật lại trong đầu mấy lần cũng không nhớ ra cô đã từng so sánh bản thân với Dương lúc nào.
“Tôi còn chưa hiểu rõ bản chất xấu xa của cô à? Lúc nào cô chẳng bày trò để cố tình tiếp cận rồi quyến rũ tôi. Nếu không tôi có điên mới lên giường với cô.”
Không thể hiểu nổi suy nghĩ của hẳn. Cô đã làm gì để hắn nghĩ rằng cô luôn giả vờ vô tình nhưng thực ra là cố ý quyến rũ hắn chứ. Lần nào hai người xảy ra quan hệ cũng đều là do hắn bắt đầu, giờ lại mang hết tội lỗi xấu xa đổ sang cho cô. Nếu cô là người như thế, cô đã sớm ra ngoài kia phát sinh quan hệ với những người đàn ông khác, đâu có còn ngồi đây để hắn dằn vặt thế này.
Hai người từ đầu đã không có tiếng nói chung, nên lần nào gặp mặt cũng đều tan rã trong không vui. Lúc thì cãi nhau vÌ chuyện này, lúc lại mâu thuẫn vì chuyện khác. Hiểu lầm không được gỡ bỏ càng ngày càng nhiều lên, đến bây giờ cả hai đã không còn đủ bình tĩnh để ngồi xuống nói chuyện một cách bình thản, ôn hòa.
Chỉ cần nhìn thấy mặt hẳn, trái tim cô sẽ bị giằng xé đau đớn, lúc nào cũng đứng giữa ranh giới mong manh, một bên là tình yêu dành cho hắn chưa bao giờ thay đổi, một bên là tình nghĩa gia đình, là trách nhiệm, là đạo lý. Hắn cũng vậy, cứ nhìn cô lại nghĩ đến những chuyện không vui xảy ra giữa hai người.
Vì trong lòng luôn tâm niệm rằng cô chỉ muốn quyến rũ hắn để đứng vững gót chân trong cái nhà này, nên hắn chủ quan bỏ qua những rung động xa lạ đôi lúc xôn xao nơi lồng ngực.
“Anh nghĩ anh là ai mà tất cả mọi người đều muốn quyến rũ anh, muốn lên giường với anh? Tôi còn chưa điên đến thế!”
Hắn chưa kịp nghe rõ lời cô nói thì một chiếc xe máy lao từ trong ngõ nhỏ ra, suýt nữa tạt vào đầu xe. Gấp gáp giẫm phanh, hắn chửi thề một câu rồi đi tiếp, không quên quay sang hỏi cô:
“Cô vừa nói gì?”
Cô bực mình nhưng không làm gì được, cũng không muốn nhắc lại câu vừa nói. Cũng bị chiếc xe máy mới lao ra dọa cho tái mặt, cô lúng búng trong khoang miệng.
“Dù sao tôi cũng không có ý định quyến rũ ai…”
Giữa trưa vắng người, nên người đi đường cũng lao nhanh, không chú ý nhìn trước nhìn sau. Ở thành phố này, chuyện dễ dàng bắt gặp nhất chính là giao thông hỗn loạn. Giờ tắc đường thì lao hẳn lên vỉa hè, giờ vắng người thì đi như ăn cướp.
Lần này thì hắn nghe rõ rồi. Nhưng phản ứng của hắn lại giống như vừa được nghe một câu chuyện cười nhạt nhẽo.
“Cô cũng dám nói mình không quyến rũ đàn ông không phải loại lẳng lơ quyến rũ đàn ông, thì đã chẳng ngủ với người khác trước khi lấy chồng. Đêm đó tôi đã biết cô là loại đàn bà vừa để tiện vừa mưu mô. Bây giờ vẫn còn mở miệng ra phủ nhận bản tính của mình. Chắc ngoài kia nhiều người bị vẻ ngoài của cô lừa gạt lắm nhỉ?”
Nghe hắn nói như vậy, cô vừa ấm ức vừa tức giận. Lúc nào hắn cũng lôi chuyện không còn trong sạch ra để dằn vặt, đay nghiến cô. Rõ ràng cô không làm sai, không có lỗi, tại sao lại phải chịu sự khinh bỉ, nhục mạ từ hắn? Tại sao cô muốn tách ra khỏi hẳn mà cũng không thể được?
Và tại sao, cho dù hắn đối xử với cô tệ hại đến thế nào, cô vẫn không thể ngừng yêu hẳn? Nhiều lúc cô thấy mình thật là đê tiện. Hắn ghét cô như vậy, gần như tìm mọi cách để khiến cô chịu khổ đau, nhưng cô vẫn yêu hắn rất nhiều. Chỉ cần một ánh mắt, một nét cười lơ đãng cũng khiến trái tim cô loạn nhịp. Phải chăng chỉ cần biết yêu đương, là đã định sẵn một đoạn tình đau khổ? Nếu có thể thật sự lạnh lùng vô tình, chắc sẽ đỡ đau hơn.
Đôi mắt nâu sáng đã ngân ngấn nước, cô ngửa mặt lên, cắn chặt răng, cố ngăn nước mắt chảy xuống. Nhưng không được, theo từng lời sỉ nhục như khoan thắng vào tim thốt ra từ miệng hắn, hai hàng nước mắt trong suốt rời khỏi khóe mi, chảy xuống khuôn mặt trắng bệch.
“Anh im đi được không? Tôi biết chứ. Tôi biết tôi vĩnh viễn không thể nào so sánh với chị ấy. Tôi đã biết thân biết phận đến vậy rồi sao anh còn không buông tha cho tôi, để cho tôi yên đi?
Anh cũng căm ghét tôi như vậy còn muốn gặp tôi làm gì?”
Hắn tỏ vẻ không quan tâm, hờ hững buông ra một câu:
“Cô sai rồi, tôi không chỉ ghét cô, mà là hận cô. Nên thấy cô sống yên ổn tôi sẽ không vui. Thứ tôi cần, là nhìn thấy cô nhục nhã, đau khổ, càng nhiều càng tốt. Cô cứ chuẩn bị tinh thần tiếp tục bị tôi dằn vặt đi.”
Chiếc xe vẫn duy trì một tốc độ ổn định trên đường quốc lộ, không vì hai người đang cãi nhau trên xe mà chịu chút ảnh hưởng nào.