Ký Sự Hậu Cung

Chương 24: Ảo tưởng hậu cung, mỗi người có suy nghĩ riêng



Lúc Tịch Nguyệt đi về mặt trời đã có chút xuống núi, trái lại thật không ngờ, cứ thế nàng đánh cờ một ngày với thái hậu ở Tuệ Từ cung. Nếu không phải hoàng thượng lật thẻ bài của nàng, có lẽ thái hậu vẫn không chịu buông tha nàng.

Tuy nhiên lúc ván cờ đầu tiên Tịch Nguyệt chỉ suýt chút nữa thắng một chiêu, nhưng sau đó thái hậu trái lại thắng liền ba ván. Sau hai người đã không hiểu là chơi bao nhiêu ván cờ. Cuối cùng mà nói, Tịch Nguyệt thắng ít thua nhiều.

Tịch Nguyệt cũng không muốn nhường, mỗi lần thái hậu cũng chỉ là suýt nữa thắng.

Tài đánh cờ này của thái hậu không tính là rất tốt, nhưng mà trái lại cũng không kém, tự nhiên là có thể nhìn ra người này có nhường nàng hay không. Thật rõ ràng, trái lại Tịch Nguyệt làm cho bà vui vẻ hơn một chút. Hơn bốn mươi tuổi, không tới 50 tuổi, mỗi ngày coi giữ Tuệ Từ cung này, bà lại có niềm vui gì đáng nói.

Tịch Nguyệt lắc đầu, bước chân hơn một chút, cũng không biết lúc nào thì hoàng thượng sẽ tới Thính Vũ các, nàng vẫn là cần nhanh đi về chuẩn bị.

Nghĩ đến không cần đi Tuyên Minh điện thị tẩm, nàng vẫn là hơi thong thả quyết tâm. Đương nhiên, đây cũng thật không phải là ghen tị gì, hoàn toàn là cảm thấy nơi đó bẩn thôi. Nơi dơ bẩn và người đàn ông dơ bẩn.

Nhưng cũng buồn cười, nàng còn phải dựa vào người đàn ông nàng không thích kia bò lên trên đấy.

Ước chừng là đi đường có chút gấp, Tịch Nguyệt rẽ một cái, đụng phải cung nữ nhỏ cũng vòng qua.

Cung nữ nhỏ vừa thấy đụng vào người, không nói hai lời vội vàng quỳ xuống: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, nô tỳ lỗ mãng, đụng đến chủ tử…” Trong giọng nói kia tràn ngập run rẩy.

Tịch Nguyệt bị kinh sợ một chút, chậm chạp dừng lại vỗ vỗ ngực, Đào nhi phía sau đang muốn khiển trách.

Trái lại Tịch Nguyệt lại giống như không có chuyện gì, liếc mắt một cái tên cung nữ nhỏ này.

“Đứng lên đi. Bây giờ ngược lại là ta không có chuyện gì, lần sau nhất định không thể lỗ mãng như vậy.” Sau đó cười tủm tỉm rời khỏi. Xem ra trong lòng không tệ.

Đào nhi nhép nhép khoé miệng, cuối cùng không nói gì thêm, trong lòng chủ tử tốt, nàng cũng nên hiểu chuyện.

Tịch Nguyệt như vậy, bọn hạ nhân (đầy tớ) thấy thế cũng là suy đoán, chẳng lẽ thái hậu này cũng là vừa lòng đối với chủ tử?

Hạnh Nhi và Đào nhi cùng đi, tuy là Đào Nhi yêu thích tán gẫu, nhưng đề cập đến chủ tử mình, trái lại cũng không chịu nói nhiều một câu.

Trong cung này, đâu có người nào thật sự đơn thuần (đơn giản) đâu? Nếu thành đại cung nữ chủ tử, như thế cho dù là ngày nào đó chủ tử nghèo túng, nàng cũng sẽ không có kết cục gì tốt.

Có đôi khi, đội ngũ đứng rất quan trọng.

Sau khi trở về Tịch Nguyệt, Cẩm Tâm đang xông hương, tuy là Tịch Nguyệt y thuật dược lý (cách chữa bệnh, vị thuốc) đều đã học như nhau, nhưng mũi lại nhạy, nhàn nhạt cười: “Đổi hương nhang rồi hả? Ngược lại không quá giống với hương nhang gốc kia.”

Cẩm Tâm gật đầu xác nhận.

Cũng không có kiêng dè Cẩm Tâm, mở tay ra, bên trong là một tờ giấy, Tịch Nguyệt xem xong, cười cười, bỏ giấy trong tay vào ly trà, một ly trà nóng. Bóng tờ giấy nhuộm thành màu mực.

“Cẩm Tâm, ta vẫn thích hương liệu Nội vụ phủ phân phát kia, hãy đổi về đây đi.”

Mà lúc này Cẩm Tâm cũng bật cười, không lo lắng giống với tối hôm qua: “Dạ, chủ tử.”

***

Sương mai điện.

An tiệp dư ngồi trong phòng nghỉ ngơi trên ghế quý phi, bên trong một khung cảnh bừa bãi, ly trà tan nát dưới đất, bọn nha hoàn đều run rẩy quỳ trên đất.

Không ngoài một lát, Thất Xảo nôn nóng đùng đùng vào sân.

Không đợi vào cửa đã bị Phi Nguyệt một đại cung nữ khác bên cạnh An tiệp dư kéo.

Tuy cùng là đại cung nữ, nhưng Thất Xảo này chính là cùng lớn lên từ nhỏ với An tiệp dư, về bản chất vẫn là khác nhau với các nàng những đại cung nữ này, đó là tâm phúc (người thân tín).

“Thất Xảo tỷ tỷ, tỷ trở lại rồi, chủ tử mới vừa nghe nói đêm nay hoàng thượng muốn ở Thính Vũ các, khiến cho tức giận thật lớn, ai cũng không khuyên được.” Phi Nguyệt thì thầm với Thất Xảo.

Thất Xảo gật đầu, vội vàng vén rèm lên vào cửa.

Thấy Thất Xảo trở về, An tiệp dư buồn phiền sai nha hoàn một phòng ra ngoài.

“Nương nương, có chút manh mối rồi.” Âm thanh Thất Xảo rất thấp.

“Ừ?” Lúc này An tiệp dư trái lại với vừa rồi tựa như hai người. Mọi người đều biết nàng và Thẩm Tịch Nguyệt đã xảy ra gì đó, nếu lúc này nàng không tỏ ra vẻ có chút không vừa ý, lại có thể nào mình thật lòng vô thành phủ tính (lòng dạ tính tình không thủ đoạn) ngồi?

“Nô tỳ tra được, Thải Hà tiếp xúc qua Bảo Thiền bên cạnh Hiền phi nương nương. Hơn nữa ngày ấy tuy là thái hậu phái người tìm HIền phi nương nương và Đức phi nương nương, nhưng Hiền phi cũng đã sớm thu dọn xong, ngồi trong phòng, cũng chính là bởi vì việc này, Hiền phi nương nương mới tới trước Đức phi nương nương ở gần hơn so với nàng ta.”

Thất Xảo nói thẳng ra điều tra của mình.

“Hiền phi?” An tiệp dư cười lạnh.

“Vẫn lại là nàng ta làm, ta đã nói, Thẩm Tịch Nguyệt này tuy là nhận sủng vài lần, nhưng nói cho cùng vẫn là một quý nhân nho nhỏ, làm sao lại có người làm như vậy. Thì ra đây thật không phải hướng về phía nàng ta, trái lại nhằm về ta rồi. Chiêu này thật đúng là cao, thật không ngờ, gài bẫy ta lại là nàng ta.”

Hiền phi này dựa vào nhà mẹ đẻ oai hùng, tự nhiên là hoành hành (ăn ở) ngang ngược trong cung. Hiện giờ nàng như vậy, Thất Xảo lo lắng: “Chủ tử, thân phận Hiền phi này trong cung coi như là nổi trội, chúng ta bình thường cũng quen tưng bốc nàng ta, vì sao nàng ta nhằm vào chúng ta như vậy?”

An tiệp dư đứng lên, nhìn một chút một phòng bừa bãi, trong ánh mắt ngâm băng giá “Hiền phi, ngươi cho là nàng ta đảm đương nổi chữ hiền này sao? Nếu không phải nhìn trên phần phụ thân Tống tướng quân của nàng, hoàng thượng làm sao có thể coi trọng nàng một vị trừ khuôn mặt đẹp như vậy, con gái toàn bộ trống rỗng ương ngạnh. Trong triều đình này toàn bộ tự nhiên liên quan đến hậu cung, trước đó vài ngày phụ thân chính là vạch một quyển tội vị Tống tướng quân này. Bây giờ Hiền phi này không phải đã nghĩ hại ta rồi. Nàng ta một lần không thành, tuyệt đối còn có lần thứ hai, chẳng qua ngược lại ta không sợ nàng ta. Tống Vận Nhiễm, ngươi thật đúng là cho rằng trong cung này ngươi là một khối thùng sắt?”

An tiệp dư hận nói.

“Chủ tử, vậy kế tiếp chúng ta làm như thế nào?” Mưu kế của Thất Xảo thật là bình thường, nhưng nàng trung thành hơn hẳn.

“Chuẩn bị giấy bút.”

Hai người nói chuyện riêng tư bí mật, lại chưa từng phát hiện, ngưỡng cửa Phi Nguyệt ăn mặc loạt màu hồng cánh sen mặt không chút thay đổi nghe xong, lặng yên rời khỏi.

Mà lúc này phòng nghị sự Tuyên Minh điện, nàng ta quy củ bình tĩnh kể toàn bộ.

Người đứng đầu ngồi trên kia nghe xong thoáng gợi lên một nét cười như có như không, vung tay xuống.

Chỉ thấy cô gái này lặng yên không một tiếng động rời khỏi.

“Khởi giá Thính Vũ các.”

Cổng và sân Thính Vũ các này vắng vẻ nhiều năm như vậy, sau khi Thẩm Tịch Nguyệt qua ở trái lại náo nhiệt hơn nhiều.

Từ khi Cảnh đế đi lên ngôi vị hoàng đế, thì Thính Vũ các này lại trống, hiện giờ cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào, trước kia là cái dạng gì hắn cũng không biết, nhưng trái lại bây giờ mọi nơi lộ rõ ra hơi thở con gái.

Hơn nữa hơi thở con gái này, nàng cũng không biết vì cái gì, rất thích những màu sắc tươi đẹp này.

Có thể thấy được nàng, hắn lại cảm thấy dường như chính mình có lẽ có chút nghĩ sai rồi.

Lúc này Thẩm Tịch Nguyệt mặc bộ áo trắng, nhanh nhẹn đứng ở cửa, có thể là liên quan với bóng đêm, vẻ mặt kiều mỵ (đẹp đẽ) trong trước kia trái lại có vẻ trong sạch khéo léo như nước. Thấy hoàng thượng giá lâm, nàng vội vã vén áo thi lễ, trên mặt vui sướng rõ ràng.

“Đứng lên.” Cảnh đế thuận thế nâng nàng dậy, tay trượt đến trên eo nàng. Ôm lấy nàng vào nhà.

Chạng vạng cuối mùa thu có chút lạnh, cánh tay Tịch Nguyệt lạnh buốt. Sợi tóc tinh tế phất qua gò má, Cảnh đế vén tóc nàng đến sau tai.

“Chạng vạng cuối mùa thu này lạnh lợi hại, sao không ở đợi trong phòng? Đây là lòng toan tính để cho trẫm đau lòng sao?” Hắn trêu đùa.

Mặt mày Tịch Nguyệt ẩn tình nhìn hắn: “Nếu như vậy Tịch Nguyệt có thể giữ hoàng thượng lại, thì mỗi ngày Tịch Nguyệt đều phải đứng ở nơi này.”

“Tiểu nha đầu, nhưng trẫm không nỡ để nàng như vậy, vậy nếu như phải phong hàn (gió lạnh), nàng lại làm sao hầu hạ trẫm?” Cảnh đế nhẹ nhàng nâng tay nhỏ của Tịch Nguyệt lên, cắn một cái.

“Ngài làm sao cắn người.” Tịch Nguyệt bĩu môi nhỏ.

Trên đầu truyền đến một trận tiếng cười sang sảng.

“Cũng không phải là trẫm thích khi dễ nàng sao? Lát nữa còn muốn khi dễ nàng thật tốt. Chính là không biết, nàng sợ hay không.” Trong lời nói của hắn mang theo móc câu.

Vào trong phòng bố trí lịch sự tao nhã, Cảnh đế nâng hai má nàng hôn lên.

Tịch Nguyệt cười khanh khách đẩy hắn ra.

“Môi hoàng thượng thật lạnh.” Trong nháy mắt bị đẩy ra đó, Cảnh đế có chút kinh ngạc, nghĩ đến, còn không có người từng đối xử hắn như vậy, trong lòng có một chút không thích, nhưng lại thấy nàng xinh đẹp tươi cười thoải mái. Trái lại thả lỏng xuống.

Thừa dịp nàng không một chút chú ý liền ôm lấy eo nàng, không chỉ có như vậy, còn làm càn đưa tay dò đi vào trong vạt áo của nàng, dẫn đến nàng không ngừng né tránh.

“Hoàng thượng thật xấu…”

“Trẫm liền hư hỏng với nàng. Liền hư hỏng với nàng cái nha đầu hư hỏng này, cho nàng ghét bỏ ta…” Hai người trêu đùa trong phòng.

Lúc này hai người cười đùa chẳng mấy chốc liền cười đùa đến trên chiếc giường êm ái của nàng. Nhưng mà Tịch Nguyệt này không thuận theo rồi.

“Hoàng thượng, giường, giường…”

Lúc này hắn dĩ nhiên xé mở quần áo Tịch Nguyệt chôn trong ngực nàng, trằn trọc gặm cắn, một phòng tình cảm mãnh liệt.

Hắn cũng không để ý đến lời nói của nàng, bàn tay không chút khách khí luồn vào quần lót của nàng, âm thanh có chút khàn khan: “Nàng chính là tiểu hồ ly tinh, chuyên môn tiến cung mị chủ (quyến rũ người), nhìn nàng vẻ mặt hồ mỵ này, vòng eo mềm mại nhỏ mảnh, cho nên, trẫm muốn trừng phạt nàng.”

“Người lại khi dễ thiếp, người còn không thừa nhận.” Nàng hờn dỗi.

Kỳ thật Tịch Nguyệt không xem như là mỹ nhân (người đẹp), đây là chỗ nào, là hoàng cung, mỹ nhân thật đẹp không có. Tịch Nguyệt tuy coi như là về mặt mũi đứng giữa, nhưng thật không xem là đẹp. Nhưng có đôi khi vẻ ngoài người đàn bà tuy là quan trọng, nhưng tính tình cũng là quan trọng, kiếp này nàng cũng là chiếm tiện nghi này, Cảnh đế này dường như là rất thích tính tình nàng như vậy.

Thân thể Tịch Nguyệt trần truồng, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, bàn tay Cảnh đế không khách khí vỗ mông của nàng, dùng sức * một cái.

“Ách…Ừ. Ách…” Nàng thở hổn hển ôm cổ hắn, đặt đầu ở hõm vai hắn, khuôn mặt không ngừng cọ sát cổ hắn, cử động này vốn là hy vọng hắn thương tiếc, nhưng lại rước lấy hắn thêm tiến công không kiêng nể gì…

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi… Thân thể này của nàng thật tốt, không chỉ có thân thể tốt, tính tình cũng tốt…Đừng thay đổi, dù sao cũng đừng thay đổi…” Hắn thì thầm.

Mà lúc này nàng chỉ là cứ ôm hắn như vậy, cái gì cũng nói không nên lời, tuỳ ý hắn quất tới đêm khuya…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.