Thụy Nhĩ Ma Tý Khởi Lai Hải

Chương 50: Thành công



Diệp Tố vội vàng một tay bắt lấy tiểu Phá Phong đang kích động không thôi, một tay kéo về Yến Tuyết Thần đang định nhảy lấy đà bay lên xà nhà, “Các ngươi đừng nóng vội a!”

“Ba mươi cái tích phân a!” Đôi mắt Yến Tuyết Thần sáng như sắc quỷ thấy được mỹ nữ, hận không thể lập tức nhào lên.

Diệp Tố: “Ngươi nếu lỗ mãng trực tiếp lên lấy, hai mặt tường cùng xà trần cũng đổ sụp, kia cũng là ba mươi tích phân.”

“Thế làm sao bây giờ?”

Diệp Tố nhíu nhíu mày, ngửa đầu nhìn khối kim loại đỏ đến lóa mắt kia, bắt đầu vòng quanh nó mà đi, lời Hàn Nghiệp quanh quẩn trong đầu hắn: Dùng tinh thần lực của ngươi.

Diệp Tố thử đưa tinh thần lực dung nhập một mảnh xếp gỗ, theo tinh thần lực hắn lưu động, những tài liệu khác nhau lần lượt sáng lên, trọng lượng, độ cứng, trọng tâm,… đều phảng phất như bị một cây bút vô hình phác họa ra, trong đầu hắn hiện ra một kết cấu lập thể rắc rối phức tạp nhưng trật tự rõ ràng, hắn có thể thấy được điểm chống đỡ nhau giữa các khối xếp gỗ, cũng có thể đoán được hậu quả đáng sợ của rút dây động rừng, chúng nó dựa sát vào nhau mà đè ép, kiềm chế, tìm được một điểm cân bằng vi diệu, không cho phép người khác phá hư.

“Thế nào! Thật sự không được chỉ có thể để ta lên!” Tiểu Phá Phong lớn tiếng kêu gào, thiếu chút nữa nhảy lên đỉnh đầu Diệp Tố.

“Đừng ồn.” Diệp Tố đem tiểu Phá Phong ném cho Yến Tuyết Thần, nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ kết cấu mô hình lập thể kia, kim loại bọn họ cần đang ở vị trí chung tâm, cùng ba khối xếp gỗ xung quanh nó hợp thành một chữ “干”, khối kim loại kia vừa lúc đi qua trung điểm hai khối còn lại, như một cái lồng mà chặt chẽ cắn hai khối xếp gỗ kia, mà quỹ đạo lực đòn bẩy xung quanh như mạng nhện mà khuếch tán, kéo dài đến phạm vi khoảng 10m. Đường kia không thể hủy đi, hủy đi sẽ di chuyển trọng tâm, vách tường bên trái sẽ nháy mắt đổ sụp. Bên phải cũng không thể…

Lúc này trên mặt đất, không ít người chuyển mắt nhìn màn hình lớn đang chiếu Diệp Tố, hắn là nhóm người đầu tiên vào mê cung tìm thấy tài liệu chỉ định, nhưng trước mắt, chưa có bất kỳ kẻ nào thành công lấy được một khối tài liệu, không biết Diệp Tố có thể trở thành người đầu tiên hay không. Tuy rằng người thắng cuối cùng bây giờ vô pháp đoán được, nhưng người thứ nhất luôn để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.

“Lại là một cái, không biết có thể hay không thành công.”

“Chỉ sợ vẫn là kết quả như vậy, kết cấu Nhân tộc này gặp phải còn càng thêm phức tạp, muốn không hao tổn gì mà lấy ra quá khó khăn.”

“Di, nữ hài kia ôm trên tay là vương tử Phá Phong tộc?”

“Ân, nhìn kỹ đúng thật, là cái ham chơi nhất kia.”

Tát Lạc Phu cũng chú ý tới chỗ này, đối với Yến Tuyết Thần đi theo Diệp Tố vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng.

Ngược lại Hàn Nghiệp cũng không quá chú ý đến Diệp Tố, mà đang nhìn hình ảnh từng hàng màn hình trước mắt truyền tới, gần như bao quát toàn bộ mê cung. Hàn Nghiệp ở mỗi màn hình đều dừng lại một lát, đem mấy chục hình ảnh mặt trên đều nhớ kỹ, theo thứ tự sắp xếp, hắn thế nhưng muốn dựa vào những hình ảnh này tìm ra kết cấu cả tòa mê cung!

Trong hành lang mê cung, Diệp Tố đắm chình trong suy nghĩ của chính mình, Hàn Nghiệp nói với hắn, phàm là trò chơi để người ta chơi, luôn có biện pháp giải quyết, chỉ là ngươi hiện tại chưa phát hiện ra mà thôi.

Biện pháp giải quyết là gì?

Tinh thần lực tinh tế của Diệp Tố chia thành hơn ngàn sợi, tất cả chảy vào xếp gỗ, đem thông tin hô ứng lẫn nhau, hắn muốn dùng góc độ vĩ mô xem xét kết cấu này.

Bỗng nhiên, tinh thần lực Diệp Tố dừng lại, chậm rãi đi ngược chiều, không hề vận hành theo xếp gỗ, mà ngưng tụ một sợi mỏng ở không trung dựng ra kết cấu giả thuyết của xếp gỗ, chỉ là không ai có thể nhìn thấy tinh thần lực của hắn đang làm gì.

“Sao lại phát ngốc lâu như vậy?”

Có chủng tộc tương đối hiểu biết Nhân tộc, hơi suy tư nói: “Đây là đang vận dụng tinh thần lực đi?”

“Tinh thần lực?” Một ngoại tinh nhân đầu như cây nấm hoang mang nói: “Nhân tộc bọn họ đem tinh thần lực tâng bốc lên tận trời, chẳng biết có ích lợi gì.”

Nhân tộc còn lại nghe thấy ẩn ẩn bất mãn, tuy rằng bọn họ không quen Diệp Tố, nhưng không ngại vì hắn đỡ lời: “Ta thấy hắn rất có phong phạm, làm tốt có khi lại thành công.”

“Xuy.” Quang tộc dẫn đầu tỏ vẻ khinh thường, thân thể quang tộc bọn họ là một thể năng lượng, xung quanh bao phủ ánh sáng màu sắc bất đồng, thân thể chân thật thực tế rất nhỏ, dường như có thể từ khe hở giữa các xếp gỗ đi qua, là người có tính cạnh tranh nhất trong trò chơi này, nhưng đối với tài liệu chỉ định có lòng mà không có lực, nên bọn họ thập phần không thích những chủng tộc có ưu thế ở phương diện này.

Khách quan chủng tộc trung lập lên tiếng: “Địa vị trước mắt của Nhân tộc chính xác có một phần nguyên nhân rất lớn là do tinh thần lực, nếu không phải tinh thần lực bọn họ tiêu hao quá nhanh không thể kéo dài thời gian tác chiến, xếp hạng tại liên minh Vạn tộc tuyệt đói sẽ tăng vọt.”

“Rốt cuộc có dùng được hay không, cứ xem Nhân tộc này có lấy được khối tài liệu kia không là biết.” Lập tức có chủng tộc không âm không dương mà nói, lập tức đem câu nói phía trước của Nhân tộc kia phá hỏng.

Xung quanh, vài Nhân tộc nhìn nhau, phản bác liền tương đương với việc bọn họ thừa nhận tinh thần lực nhân loại vô dụng, nhưng không phản bác… Bọn họ thật sự không tin Diệp Tố có thể thành công, trong lúc nhất thời đỡ trái hở phải, ứng phó mệt mỏi.

Diệp Tố trong mê cung cũng không biết chuyện này, hắn chỉ đang dựa theo trực giác cùng tri thức lúc trước mà chậm rãi tạo ra mô hình kết cấu mới.

Cuối cùng, có một sợi tinh thần lực mỏng kết nối với một sợi khác, cái kết cấu giả thuyết này lập tức được khơi thông, chỉnh thể đều sống dậy, không có cảm giác trì trệ, vui sướng mà ổn định.

Diệp Tố đột nhiên mở mắt ra: “Ta có biện pháp!”

“Làm sao làm sao!” Yến Tuyết Thần một tay đem tiểu Phá Phong ném văng ra…… để chúc mừng.

“Chít chít!” Tiểu Phá Phong lập tức cuốn lấy cánh tay Diệp Tố, lắc lư trở về, “Hù chết bổn bảo bảo! Thực hảo, nữ nhân, ngươi thành công khiến cho ta chú ý!” (teen fic detected)

Diệp Tố tự tin mà cười: “Dỡ xuống, lại một lần nữa lắp lại!”

Dưới ánh mắt Yến Tuyết Thần cùng tiểu Phá Phong, Diệp Tố bắt đầu thao tác tinh thần lực di động xếp gỗ, đây không thể so sánh với việc đưa tinh thần lực vào vật thể, cần khả năng khống chế tinh thần lực cao hơn nhiều, cũng thập phần hao phí tinh thần lực.

Càng quan trọng là, Diệp Tố không phải di một khối, mà đem toàn bộ kết cấu to lớn bao phủ kim loại chỉ định kia toàn bộ di chuyển!

Các chủng tộc ở trên mặt đất nhìn thấy liền biểu tình như thấy quỷ, mấy chục gần trăm khối xếp gỗ đột nhiên tự mình chuyển động, thong thả mà có trật tự đan xen chuyển động, xếp gỗ ban đầu ở trên lúc sau lại chạy tới phía dưới, bên trái chuyển qua bên phải… Kết cấu bị phá vỡ rồi lại một lần nữa thành lập.

Thực mau, hành lang rực rỡ hẳn lên hình thành!

Mà khối kim loại chỉ định kia phanh một tiếng mà rớt xuống, nó đã bị kết cấu mới loại bỏ, là dư thừa. Trên xà chữ “干” biến thành “三”. Diệp Tố nhặt khối kim loại màu đỏ kia lên, ước lượng trọng lượng xong liền bỏ vào túi tiền, “Thu phục!”

Yến Tuyết Thần há to miệng, không thể tưởng tượng mà nói: “Ngươi cũng quá tuyệt vời đi!”

“Chút lòng thành.” Diệp Tố nói, nhưng sắc mặt có chút trắng bệch, việc này tiêu hao tinh thần lực của hắn đích xác thực nhiều, đương nhiên, hắn chưa trải qua huấn luyện hệ thống cũng là nguyên nhân chủ yếu, không biết sử dụng tinh thần lực một cách tiết kiệm nhất.

Tiểu Phá Phong xõa tung lông tơ, ngụy trang thành bộ dáng vô hại, kỳ thật cái đuôi nhỏ đã lặng lẽ theo cánh tay Diệp Tố chui vào túi hắn, bao lấy kim loại màu đỏ, lén lún mà nghịch.

“Tiếp tục đi! Lần này chậm trễ quá nhiều thời gian.” Diệp Tố nói, từ hành lang này chọn đường bọn họ chưa đi qua mà đi, tin tưởng đã gặp qua một lần, tình huống tiếp theo sẽ xử lý mau lẹ rất nhiều.

Chủng tộc trên mặt đất lúc nhất thời đều trầm mặc, dựa theo tiến độ trên màn hình mà xem, Diệp Tố là người đầu tiên lấy được tài liệu chỉ định.

Sau lúc hắn hoàn thành ba phút, cũng có một chủng tộc khác hoàn hảo không tổn hao gì mà lấy ra một khối tài liệu chỉ định.

Chủng tộc này có người nói không cam lòng: “Nhân tộc này hoàn toàn đem vách tường hủy đi, tính là phá hủy đi?”

“Nhưng hắn cũng lắp ráp lại, sao có thể tính là phá hư?” Nhân tộc lập tức trả lời một cách mỉa mai.

Đông đảo chủng tộc nghe thấy bọn hắn khắc khẩu cũng tham gia thảo luận xem Diệp Tố làm như vậy có tính là phá hư vách tường hay không, ồn ào đến loạn xị ngậu, dường như không còn ai chú ý đến tình huống trong mê cung.

Cuối cùng vẫn là Tát Lạc Phu nhìn không nổi, nói như vậy không tính là phá hư.

Tên này vẫn không cam nguyện: “Không phải là nể tình hồng nhan tri kỷ của ngươi mà mở đường đi?”

Tát Lạc Phu mặt không đổi sắc mà nói: “Căn cứ quy định Tát Luân tộc chúng ta từ xưa đến nay, hủy hoại vách tường được định nghĩa là trong vòng ba giây, mười khối xếp gỗ trở lên không chịu khống chế mà sinh ra dịch chuyển vị trí. Nhân tộc này tuy di chuyển xếp gỗ quy mô lớn, nhưng mỗi khối xếp gỗ đó đều được khống chế, không trái với quy định. Trừ phi hắn nửa đường không khống chế được xếp gỗ hoặc kết cấu cuối cùng không ổn định, mới tính là vi phạm quy định.”

Chủng tộc nào còn dị nghị lập tức lặng ngắt như tờ.

Chủng tộc trước đó nói tinh thần lực Nhân tộc vô dụng không thể không sửa miệng, không tình nguyện mà nói: “Xem ra, tinh thần lực này đôi khi vẫn có tác dụng.”

Nhân tộc ở đây đắc ý cười một cái, thấy Diệp Tố cũng thuận mắt hơn nhiều. Trong đó không thiếu người, lúc trước để ý Hàn Nghiệp cùng Diệp Tố là đi cùng nhau, lúc này lặng yên không tiếng động mà tiếp cận Hàn Nghiệp vẫn đang nhìn màn hình, ý đồ muốn hỏi chút tin tức.

“Đây là……” Yến Tuyết Thần há to miệng, “Một gian phòng?”

Trong mê cung, khi Diệp Tố lại một lần nữa đến cuối một hành lang, trước mặt bọn họ không phải vách tường, mà là một gian phòng không có cửa.

Hai người đều có chút kinh nghi bất định(không biết nên tin hay không), thật cẩn thận mà bước vào, phát hiện gian phòng này cũng là từ xếp gỗ xây lên, thập phần trống trải, chính giữa có một cái bàn, trên bàn đặt một khẩu súng.

“Từ từ!” Diệp Tố kêu Yến Tuyết Thần đang định cầm súng lên.

Yến Tuyết Thần cả kinh vội thu tay về: “Làm sao vậy?”

“Ta cũng không biết.” Diệp Tố lắc đầu, “Chỉ là cảm giác có điểm không khoẻ.”

Diệp Tố lại lần nữa đem tinh thần lực tiến vào cái bàn, phát hiện ra lực lượng kết cấu thập phần ổn định, cho cầm súng đi cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng vô duyên vô cớ để một khẩu súng ở đây để làm gì? Khen thưởng hay là kho báu?

Sự khác thường tất có yêu. Đây cũng là Hàn Nghiệp nói cho Diệp Tố.

Diệp Tố suy nghĩ trước sau một lát, hỏi Yến Tuyết Thần: “Mê cung phía sau cần sử dụng súng sao?”

“Không cần a.” Yến Tuyết Thần trả lời, “Chúng ta là chơi trò chơi lại không phải đánh nhau, kể cả đánh nhau, ta cũng có cụ tượng hóa vũ khí a.”

Đúng nha. Diệp Tố bản thân không có cụ tượng hóa vũ khí trong lúc nhất thời lại xem nhẹ điểm này.

Tiểu Phá Phong vừa nghe đến vũ khí, lập tức rút ra đuôi dài còn ở trong túi Diệp Tố, ở không trung bạch bạch bạch mà đánh vài roi, diễu võ dương oai mà rung rung bộ lông: “Ta cũng có vũ khí!”

“Nếu như vậy, súng kia liền không cần.” Diệp Tố nói, có chút lưu luyến mà rời khỏi căn phòng trống rỗng này.

Lúc bọn họ tiếp tục tìm kiếm đường ra, ở một góc khác mê cung, một căn phòng ầm ầm đổ sụp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.