Không hề lưu luyến, không một lần quay đầu, cứ thế mà đi. Trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên có cảm giác thất bại. Hắn từng chơi đùa vô số phụ nữ, đột nhiên có cảm giác vô cùng không thoải mái, mẹ kiếp, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?! Cô ấy dám không để ý đến hắn như thế à!
Quách Thanh Tú vừa ra khỏi biệt thự, chiếc Ferrari màu đỏ rực của Lâm Việt Thịnh cũng theo sau cô, ấn còi sau lưng cô.
Quách Thanh Tú quay đầu lại lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Bây giờ anh hối hận cũng không kịp rồi, tôi sẽ không ở lại đây cả đêm đâu.”
Lâm Việt Thịnh dừng xe lại: “Quách Thanh Tú, cô có biết mình đáng ghét nhất ở điểm nào không?”
Quách Thanh Tú im lặng.
Loading…
Lâm Việt Thịnh tức giận quát lên: “Cứ thích giả bộ thanh cao, trời tối thế này rồi, lẽ nào cô muốn nếm thử mùi vị của lưu manh, muốn bị chơi lần lượt hay muốn bị chơi tập thể?” Quách Thanh Tú nghe hiểu được hàm ý tối nghĩa trong câu nói của hắn, cũng phải, bây giờ đã nửa đêm rồi, nơi này lại hẻo lánh, chưa biết chừng có lưu manh gì đó, nhưng cô cứ kiêu ngạo đấy thì đã sao.
“Lâm Việt Thịnh, tôi thà bị lưu manh chơi cũng không muốn bị anh chơi.” Bỏ lại một câu như thế, Quách Thanh Tú cắn môi dưới, chạy bước nhỏ ra khỏi đó.
“Đúng là một người phụ nữ ngu xuẩn.” Lâm Việt Thịnh trước giờ chưa từng thấy giận như bây giờ, hết lần này đến lần khác bị cô làm cho mất mặt.
Đêm đã khuya, Quách Thanh Tú ôm cánh tay đi nhanh thoăn thoắt, ban nãy lửa giận bốc lên đầu, lá gan to lắm, bây giờ gió lạnh vừa thổi qua, khí nóng tiêu tán hết, trái tim từ từ bình tĩnh lại, đâu đâu trong tầm mắt cũng là những rặng núi đen kịt trùng trùng.
Quách Thanh Tú bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn lại, không có lấy một ánh đèn đường nào, quả nhiên Lâm Việt Thịnh không theo sau. Phía trước có biển báo trạm xe công cộng, Quách Thanh Tú mừng thầm, kích động chạy tới.
“Cô gái, cô cũng đang đợi xe hả!”
Từ sau biển quảng cáo đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lùn lùn đội mũi lưỡi trai, đôi mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào phần eo của Quách Thanh Tú.
“Tôi, tôi không đợi xe…” Quách Thanh Tú quay đầu chạy biến. Người đàn ông lùn kia đột nhiên nhào tới, túm lấy áo Quách Thanh Tú, nở nụ cười háo sắc: “Cô gái đơn thuần này, chú có xe, cô có muốn lên xe không!”
“Buông Tăngi ra, buông Tăngi ra, tên biến thái này.” Quách Thanh Tú vùng vẫy.
Từ đằng sau bỗng có một người đàn ông ôm chặt lấy Quách Thanh Tú.
“Hà hà, con hàng này không tệ đấy nhỉ, đủ để chúng ta nhấm một bình rượu rồi.”
Quách Thanh Tú kêu cứu thất thanh: “Cứu mạng!”
Hai người đàn ông một trước một sau, một người ôm lấy cánh tay Quách Thanh Tú, một người ôm lấy hai chân cô, nhấc cô lên nhét vào chiếc xe tải nhỏ bên đường: “Ha ha, cô cứ hét, hét đến vỡ cổ họng cũng không có ai đến cứu cô đâu, nơi này cách thành phố quá xa, là khu đất không ai quản lý. Tôi thấy cô cứ ngoan ngoan một tí, lát nữa sẽ để cô đỡ chịu khổ hơn.”
Tiếng cười tà ác ngập tràn trong đầu Quách Thanh Tú, ban nãy cô giận dỗi gắt gỏng với Lâm Việt Thịnh, bây giờ gặp phải báo ứng rồi. Quách Thanh Tú hối hận vô cùng.
“Bỏ cô ấy ra!” Một giọng nói lạnh lùng ngang ngược vang lên trong bóng tối.
Hai người đàn ông kia sợ hết hồn, bóp cổ Quách Thanh Tú, quay đầu nhìn xung quanh: “Mẹ kiếp mày là ai?”
Thân hình nóng bỏng của Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của hai gã đàn ông kia, trong tay hắn cầm một khẩu súng, nhắm chuẩn vào một trong hai gã đàn ông kia. Giọng nói lạnh lẽo ấy không hề có một chút độ ấm nào: “Ông mày không nói hai lần, lập tức buông cô ấy ra, nếu không hậu quả chúng mày tự chịu.”
“Ồ, mày là thằng đầu buồi nào, con ả này là đồ của hai chúng tao nhé!” Một gã đàn ông trong số đó to gan lớn mật đi về phía trước, gã không tin Lâm Việt Thịnh dám nổ súng.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi thành mộ nụ cười độc ác, không hề do dự mà bóp cò.
“Pằng!” Một tiếng súng vang lên, đùi của người đàn ông kia trúng đạn, gã ngã trên nền cỏ, kêu khóc như lợn bị chọc tiết. Một gã đàn ông khác sợ đến mức buông Quách Thanh Tú ra, bụp một phát quỳ ngay xuống nền cỏ.
“Lạy ông tha mạng, lạy ông tha mạng, con không dám nữa, chúng con chỉ muốn bắt chuyện với cô gái này thôi, chúng con đến một ngón tay của cô ấy cũng chưa đụng tới.”
Khẩu súng trong tay Lâm Việt Thịnh lại vang lên tiếng nạp đạn, “pằng!” người đàn ông đó cũng ngã trong vũng máu.
Quách Thanh Tú kinh hãi, cô không ngờ tới Lâm Việt Thịnh lại dám giết người. Hai chân cô run rẩy, không dám nhúc nhích nửa bước. Có lẽ, từ giờ phút này trở đi, cô cần phải tìm hiểu người đàn ông này lại từ đầu.
Lâm Việt Thịnh cúi người xuống bế cô lên, nhìn thấy biểu cảm cứng ngắc của cô, khóe miệng hắn đắc ý nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai.
“Cô thực sự thích bị chúng chơi đùa à?” Quách Thanh Tú hoàn hồn lại, liều mạng lắc đầu: “Đừng mà, đừng vứt tôi xuống!”
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn cô: “Tối nay có muốn ngủ cùng tôi không?”
“Tôi muốn về nhà!”
Người phụ nữ chết tiệt, vừa cứu mạng cô ấy mà cô ấy không có một chút xíu cảm kích nào, chỉ biết về nhà. Bây giờ hắn cực kỳ không muốn thả cô về nhà, nhưng không rõ vì lí do gì, hắn vẫn ngoan ngoãn đưa cô về tận nhà.
Lâm Việt Thịnh quả nhiên nói lời giữ lời, công ty Á Hân nhanh chóng quay trở về với Quách Tuấn Kiệt, bệnh tình của Quách Hoàng Ngân cũng tiếp tục hồi phục. Tất cả những thứ này được đánh đổi bằng việc Quách Thanh Tú hi sinh tự tôn của mình.
Khi Quách Hoàng Ngân xuất viện, một chiếc notebook màu bạc được đưa tới tận tay Quách Thanh Tú. Là notebook của hãng Apple, Quách Thanh Tú kinh ngạc, chiếc máy tính này đáng giá ba mươi mấy triệu đó! Trước kia cô cứ tưởng chị cô sẽ tặng một chiếc notebook bình thường thôi, không ngờ lại đắt đỏ như vậy, mấy năm trở lại đây chị tốn không ít tiền để chữa bệnh, khoản tiền này đối với chị là một khoản lớn đó.
“Chị, chị tiêu pha tốn kém quá, em…”
“Thanh Tú, đây là tấm lòng của chị, em đừng từ chối nữa. À phải rồi, mấy hôm nữa chị và Tuấn Khanh sẽ đi Maldives du lịch một tuần.” Quách Hoàng Ngân ngồi bên giường, kéo bàn tay của Quách Thanh Tú vô cùng thân thiết.
“Thanh Tú, em cũng biết đấy, sức khỏe chị không tốt, cần có người bên cạnh chăm sóc, em có thể đi cùng chị không?”
Mặt mũi Quách Thanh Tú bỗng chốc trắng bệch, cô vội vàng từ chối: “Chị ơi, thế giới hai người của anh chị, làm sao em có thể phá vỡ được, đừng đừng chị ạ, em không muốn đi đâu.”
Quách Hoàng Ngân mỉm cười dịu dàng: “Thanh Tú, bệnh của chị, có phải em không biết đâu. Chị chỉ sợ lỡ như chị bị bệnh, cần một người thân bên cạnh mà lại chẳng có ai. Chuyến du lịch lần này rất có ý nghĩa với chị, em hãy nể tình chị đối xử tốt với em mà chịu khổ một tuần, chị đảm bảo chỉ một tuần thôi.”
Quách Hoàng Ngân bị bệnh tim, bất cứ lúc nào cũng phải mang theo thuốc, nhưng mà… Quách Thanh Tú nhìn chị mình, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Quách Thanh Tú không ngừng đấu tranh trong nội tâm, thực ra kể cả Quách Hoàng Ngân không tặng notebook cho cô, cô cũng sẽ đi. Vì tính mạng của chị, cô không thể không đối mặt Lâm Việt Thịnh.
“Thanh Tú, chị có ít tiền mặt, em đi mua ít đồ dùng cần thiết, ngày mai chúng ta xuất phát nhé.”
Quách Thanh Tú hoàn toàn không có chỗ nào để từ chối. Bệnh tình của chị cô chỉ vừa hồi phục, cần được khuây khỏa. Cô chỉ không hiểu Lâm Việt Thịnh tại sao lại có lòng tốt đến thế, rốt cuộc là vì chị cô hay là vì cô? Chiếc xe Ferrari màu đỏ quen thuộc ấy rẽ chân trời, dùng tư thái vốn có dừng trước cổng nhà họ Quách.