Làm Phi

Chương 34: Phẩm canh



Edit: Nguyên Đức phi

Beta: Huệ Hoàng Hậu

“Dù không hổ thẹn, tâm cũng khó an, chỉ biết sao chép kinh phật tĩnh tâm, cũng tính là cầu phúc.” Đợi đến khi hắn đến trước mặt nàng ngồi xuống, nàng đã viết xong những lời này ra giấy, đẩy đến trước mặt hắn. Hoắc Kỳ vừa nhìn thấy, nhẹ giọng cười: “Cho dù như vậy cũng không nên để bản thân bị lạnh, ngồi trong phòng viết là được rồi.”

Tịch Lan Vi gật gật đầu, lại viết: “Trong phòng ấm đến khô nóng, không thể tĩnh tâm.”

Cho nên chịu lạnh trong ba mươi chín ngày này chỉ là để tĩnh tâm? Hoắc Kỳ liếc mắt nhìn nàng, cảm giác nàng có điều giấu giếm, lại nhẫn nhịn không hỏi nhiều, chỉ sợ vô ý chạm vào nỗi thương tâm của nàng.

Trong lòng Tịch Lan Vi đang cực kì rối ren, càng cảm thấy suy nghĩ của nàng khi vừa mới trọng sinh quá nôn nóng cũng quá đơn giản, cảm thấy chỉ cần tránh được Hoắc Trinh liền tốt, cho nên không do dự mà quyết định tiến cung, bây giờ xem ra…

Riêng việc tiến cung thì nàng không hối hận, tuy là cũng từng chịu khổ, nhưng hiện tại Hoàng đế đối xử với nàng không tồi, mà “không tồi” này có lẽ sẽ liên tục diễn ra một đoạn thời gian. Căn bản là nàngkhông phải chính thê, cho nên ngày sau có bị thất sủng cũng không đáng chú ý. Với lại, nàng cũng không thật sự trao tâm cho Hoàng đế giống như đối với Hoắc Trinh ở kiếp trước, cũng không cần phải lo ngày sau sẽ quá thương tâm hay đau khổ.

Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, Tịch Lan Vi phát hiện ra việc mình trọng sinh đã thay đổi rất nhiều chuyện. Ví dụ như thích khách không chết ngay tại hiện trường, hay Vệ thị sợ tội thắt cổ tự vẫn. Từng chuyện từng chuyện đều liên quan gián tiếp hoặc trực tiếp đến nàng, nghĩ đến việc mình trọng sinh lại thay đổi số mệnh của người khác, trong lòng khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, huống chi đời này còn phải tiếp tục sống sót, không biết sẽ còn có bao nhiêu biến cố.

Không biết được những biến số thật là làm cho lòng người lo sợ, trong đó lại có chuyện nàng cố gắng thay đổi, đó là không để phụ thân chết trận. Không khống chế được biến số, muốn thay đổi số mệnh luôn là nỗi lo lắng tích tụ trong lòng nàng, đã cố gắng không để ý tới nó, hiện nay Vệ thị chết, rốt cuộc không chịu nổi nữa mà vỡ toang ra.

Lại sao chép hai câu, mắt Tịch Lan Vi nhẹ nâng nhìn Hoàng đế đang ngồi trước mặt. Hắn tùy ý ngồi, một bàn tay đặt ở trên bàn, thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng. Không hề có ý định sẽ trở về một mình, bộ dạng hoàn toàn là đang chờ đợi. Tịch Lan Vi mím môi, gác bút xuống, tiếp theo thu dọn kinh thư cùng vài trang giấy đã được sao chép chỉnh tề.

Thấy nàng bắt đầu thu dọn, Hoắc Kỳ tự nhiên biết là vì cái gì. Không tiếng động thở dài, dương dương tự đắc mà dạo bước đi ra hướng ngoài đình, nhàn nhạt bỏ lại một câu: “Nàng chậm rãi sao chép, trẫm hồi Tuyên Thất điện.”

Nếu như nàng phiền lòng, vậy tốt nhất hắn vẫn không nên quấy nhiễu.

Viên Tự quanh năm suốt tháng theo hầu hạ Hoàng đế hiện tại cũng không lý giải được tâm tư hắn, đi theo bên cạnh cẩn thận liếc nhìn thần sắc hắn, quan sát nửa ngày cũng không tìm ra được nguyên do. Biết Hoàng đế xưa nay chưa từng dỗ dành phi tử, Tịch thị này xem như là ngoại lệ. Nhưng cho dù như thế nào thì cũng chưa từng có phi tần nào dám “làm lơ” Hoàng thượng, chỉ cần hắn muốn đều phải gác hết mọi việc đang làm mà chuyên tâm hầu hạ. Vừa rồi Tịch Lan Vi lại chỉ đáp lại hai câu liền tiếp tục sao chép kinh thư, đợi đến khi bắt đầu kịp phản ứng thì Hoàng đế chỉ đơn giản như vậy liền rời đi.

Viên Tự đánh giá rằng Hoàng đế nhất định không vui, nhưng câu nói khi rời đi kia lại vô cùng ôn hòa, hiện tại cũng không nhìn ra được gì. Thở dài một hơi, Viên Tự cũng không tiếp tục suy đoán tâm tư Hoàng đế, đi một bước tính một bước là được.

Hoàng đế trở lại Tuyên Thất Điện, xem tấu chương được một khắc thì có thái giám tới báo Lại bộ Thượng thư cầu kiến, liền đi Vĩnh Duyên điện. Qua nửa canh giờ mới trở về, hắn dừng chân bên cửa điện liền mở miệng nói “Truyền ngự y”.

Ngự y chỉ nghe người tới báo Hoàng đế không được khỏe, vội vàng chạy tới. Hành đại lễ xong vừa muốn tiến lên thỉnh mạch, lại nghe thấy Hoàng đế hỏi trước: “Cổ họng của Diên Mỹ nhân…”

“…” Chân ngự y vừa mới hoạt động hai bước liền cứng lại, vội cúi đầu, có chút hoảng loạn: “Thần sẽ cố gắng hết sức, việc chữa bệnh cũng không thể gấp…”

“Trẫm biết.” Nói đến một nửa, Hoàng đế đánh gãy lời ngự y, biết là ngự y đang hiểu lầm hắn thúc giục, trực tiếp hỏi: “Trẫm muốn hỏi là trước kia cổ họng của nàng bị thương nặng như thế, vậy hiện giờ có thể chịu nổi cảm lạnh hay không?”

Ngự y ngẩn người, cái gì gọi là “hiện giờ có thể chịu nổi cảm lạnh hay không?” Tất nhiên không bị lạnh là tốt nhất chứ, bất luận là có từng bị thương hay không, đều phải cẩn thận chăm sóc mới đúng.

Ngự y cẩn thận suy nghĩ tại sao Hoàng đế lại hỏi như vậy, sau một hồi lâu mới dập đầu bẩm báo: “Không bị lạnh là tốt nhất, ngay cả người bình thường vào đông cũng nên chú ý cẩn thận, huống chi cổ họng Mỹ nhân nương tử đã từng bị thương đến nỗi không thể nói chuyện.”

Hoàng đế gật gật đầu, ngữ khí bình thản, ý cười ôn hoà hỏi: “Lát nữa có phải ngươi sẽ đến Y Dung Uyển thỉnh mạch hay không?”

Ngự y chắp tay: “Bẩm, đúng vậy”.

Hoàng đế để ý Tịch Lan Vi, cho nên sắp xếp canh giờ thỉnh mạch mỗi ngày đều cố định. Thật ra Hoắc Kì đã sớm tính toán tốt  việc này, cố ý truyền ngự y đến trước khi hắn đi thỉnh mạch.

Hoàng đế gật đầu một cái, lại nói: “Vậy ngươi dặn dò nàng, nhớ không để bị lạnh.” Thanh âm chợt dừng lại, ý cười trên mặt vẫn không thuyên giảm, tiếp tục nói: “Không được nói là trẫm phân phó”.

Phân phó của Hoàng đế làm cho ngự y như lọt vào trong sương mù, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ biết làm theo thánh chỉ. Bắt mạch xong, nhìn cổ họng, lại kĩ càng tỉ mỉ hỏi cung nữ vài chuyện, dặn dò nàng tiếp tục dùng dược, cuối cùng mới do dự mà hành lễ “Mỹ nhân nương tử…”

Tịch Lan Vi nhìn về phía ngự y, biết là có việc muốn dặn dò, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo mau nói.

Liền nghe ngự y ấp úng nói: “Thần mới vừa bắt mạch cho Mỹ nhân nương tử, Mỹ nhân nương tử có dấu hiệu bị phong hàn. Sau này nương tử nên cẩn  thận, nếu cổ họng bị nhiễm lạnh sẽ ảnh hưởng đến việc trị liệu… “

“…” Tịch Lan Vi như suy tư mà đánh giá ngự y, một lát sau mới cung kính gật đầu tỏ ý đã biết, không hề có ý phản đối.

Đã làm xong nhiệm vụ được giao, ngự y nhẹ nhàng thở ra, hành lễ với Tịch Lan Vi rồi mới cúi người đi theo cung nữ lui ra ngoài. Ngự y vừa ra khỏi cửa, Tịch Lan Vi cuối cùng không nhịn được mà bật cười, tuy là không phát ra âm thanh, nhưng vẻ mặt lại khiến cho người nhìn cảm thấy như nàng vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm.

Thu Bạch cùng Thanh Hoà hầu hạ bên cạnh thấy thế liền sửng sốt, liếc nhau, vẻ mặt phát ngốc hỏi nàng: “Chủ tử làm sao vậy?”

Hoắc Kỳ tính toán thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm liền sai người đi Thái y viện, hỏi xem Phùng Ngự y đã làm xong chuyện hắn giao phó hay chưa, nghe được hồi bẩm mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục xem tấu chương.

Viên Tự càng nhìn càng cảm thấy ngạc nhiên, cực kì muốn mở miệng hỏi rốt cuộc Hoàng đế đang nghĩ cái gì. Tất nhiên là không thể trực tiếp hỏi, châm chước lời nói, mang theo ý cười giọng điệu như khuyên bảo nói: “Bệ hạ lo lắng Diên Mỹ nhân sẽ lại bị thương cổ họng, sao không trực tiếp hạ chỉ để nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong phòng?”

Hoàng đế cười khẽ một tiếng, thanh âm lười nhác: “Nàng muốn bình tâm tĩnh khí, nếu trẫm cố tình bắt nàng ở trong phòng, thì giống như trẫm rất lạnh lùng vô tình.” 

Viên Tự nghe được thì rùng mình một cái, vẻ mặt giống như không quen biết người đang ở trước mắt này. Từ thời  ở tiềm để đã có mấy vị phi tần được ban cho Hoàng thượng, tính đến nay cũng đc mấy năm rồi, không phải là Hoàng thượng vẫn luôn “lạnh lùng vô tình” sao….

Viên Tự âm thầm chửi ầm lên, càng khinh bỉ câu nói vừa rồi của Hoàng đế. Lại nhớ tới trước kia hắn từng nói muốn dỗ dành Tịch Lan Vi, cực kì kinh ngạc là những lời nói kia không phải là do nhất thời tâm huyết dâng trào?

Ban đêm luôn rất yên tĩnh, đã là hạ tuần tháng chạp, cuối chân trời là một vầng tròn nho nhỏ, lẳng lặng huyền ảo trong sắc trời lạnh lẽo, ngẫu nhiên lại có vài đám mây xuất hiện càng làm tăng thêm phần mông lung.

Thanh âm cầm canh gõ mõ vang lên, đã là canh hai[1]. Các cung nhân trực đêm lặng im không một tiếng động mà làm nhiệm vụ.

[1]canh hai: từ 21h-23h

Trong không gian yên tĩnh, tiếng vang lại càng rõ ràng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng đều đều từ ngoài truyền vào nội điện, lại truyền vào chính điện, các cung nhân nghe thấy cũng vờ như không biết, Hoắc Kỳ theo bản năng mà nâng đầu lên nhìn xem là ai.

Liền nghe được thái giám canh giữ ở cửa giảm thấp thanh âm nói một tiếng: “Mỹ nhân nương tử.”

Rồi sau đó không có nghe đối phương lên tiếng đáp trả, trong cung có ba vị từ ngũ phẩm Mỹ nhân, nhưng người không thể nói chuyện chỉ có một.

Thái giám liền tiến vào điện thông truyền, vừa hành lễ xong chưa kịp mở miệng, Hoàng đế đã chặn trước: “Diên Mỹ nhân đúng không? Mau truyền vào”.

Thái giám nghẹn lời, lại hành lễ lui ra, thỉnh người vào.

Tiếng bước chân nhỏ vụn, một lát sau lại có hai tiếng mạnh hơn chút, là âm thanh bước qua ngạch cửa.

Hoắc Kỳ ngẩng đầu nhìn qua, Tịch Lan Vi ưỡn cằm, dáng đi đoan trang. Vẫn khoác áo choàng mùa thu màu đỏ mà hắn thấy vào ban ngày, trên cổ lại có thêm một vòng lông xù xù màu trắng.

Hắn nhìn chăm chú, này hình như là được sở chế từ lông chồn hoặc là lông cáo… vậy mà nàng lại thực sự nghe lời.

Hoắc Kỳ bỡn cợt cười nhìn nàng: “Hiếm khi chủ động tới…” Tiện đà ánh mắt dừng lại ở hộp đồ ăn nàng xách trong tay: “Lại còn có nhã hứng xuống bếp?”

Đôi mắt sáng của Tịch Lan Vi khẽ chớp, cũng không để ý tới sự trêu ghẹo của hắn, đi thẳng đến để hộp đồ ăn lên trên bàn, bàn tay thon dài trắng nõn cầm một chén tử sa[2] không tính là quá nhỏ ra.

[2]tử sa: Zisha – đất sét đỏ, khoáng sản đặc biệt của Trung Quốc. Loại đất này nằm sâu trong những tầng đất trên những sườn đồi và được gọi là “Đá Trong Đá”. Là loại đất sét mềm tự nhiên, tinh khiết và không chứa bất kỳ nguyên tố nào có hại cho sức khỏe con người. Chính vì vậy, đồ vật làm bằng đất Tử Sa không có mùi của đất và chứa những lổ nhỏ li ti (không khí) có tác dụng cách nhiệt, giữ được hương của vật chứa bên trong ngay cả khi dùng lâu ngày.

Nàng đặt chén trước mặt hắn, mở nắp ra, mùi thơm bay vào mũi.

Trong chén có màu vàng nhạt, mơ hồ có những sợi màu trắng tinh tế. Hoắc Kỳ hít sâu một hơi, tươi cười khen: “Rất thơm.”

“Canh gà sợi hầm tổ yến.” Tịch Lan Vi viết tên món ăn, đưa cho hắn nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục viết: “Bệ hạ nếm thử xem có hợp khẩu vị hay không.”

Hoắc Kỳ cầm thìa múc một muỗng lại nghiêng qua, nước canh tùy ý chậm rãi chảy vào lại trong chén. Lặp lại ba bốn lần như thế, Tịch Lan Vi còn nghĩ hắn muốn làm cho canh nguội đi một chút. Nàng an tĩnh chờ hắn nếm, nhưng sau đó một thìa canh lại tiếp tục chảy vào chén, ánh mắt hắn đang ở trên thìa sứ bỗng nhiên chuyển hướng, nhìn về phía nàng.

Hoắc Kỳ thêm hai phần ý cười, mang theo một chút tìm tòi nghiên cứu, từ từ nói: “Vô công bất thụ lộc[3], đêm lạnh tới cửa đưa canh, ái phi là có chuyện gì sao?” Làm cho hắn cảm thấy nàng có việc muốn nhờ, có thể thấy được quả thật thường ngày nàng tới quá ít.

[3]vô công bất thụ lộc: không có công không hưởng lộc

Tịch Lan Vi nhìn hắn một lát, rũ mắt cân nhắc, nâng bút đáp lời: “Là vì nói lời cảm tạ. Nếu bệ hạ không uống, thần thiếp sai người để Phùng ngự y đưa đi.”

“…” Hoắc Kỳ nhất thời hiểu rõ, chuyện ban ngày đó là do bản thân mình tự tạo ra cái vòng luẩn quẩn. Không có thời gian nghĩ xem Phùng ngự y đã nói lộ ra ở chỗ nào, mặc dù hoàn toàn chưa để lộ, Tịch Lan Vi cũng thật sự có đủ bản lĩnh nhìn ra manh mối, thoáng buồn trong chớp mắt, thìa cầm ở trong tay lập tức để vào trong chén, múc một muỗng mang theo mấy sợi thịt gà nhỏ đưa vào trong miệng, nghiêm túc thưởng thức sau đó gật đầu một cái thật mạnh: “Hương vị rất tốt, làm phiền ái phi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.