Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Su Thái Phi
Lấy lại bình tĩnh, nhìn nàng ngồi xuống đề bút, hắn trở lại ngồi xuống bên giường. Nhìn nàng viết mấy chữ lên tờ giấy thứ nhất, rồi lại thay đổi tờ tiếp theo, cứ liên tiếp như thế viết rất nhiều trang.
Gác bút xuống, tự xem qua một lượt, Lan Vi xếp lại ngay ngắn các trang giấy. Chồng thành một xấp nho nhỏ cầm trong tay rồi tiến lên, cúi người, quỳ xuống đất, đưa tay trình tờ giấy thứ nhất lên.
Hoắc Kỳ cầm lên xem, vừa mở ra thấy trên đó viết một câu: “Thần thiếp có việc muốn nhờ.”
Hắn gật đầu: “Chuyện gì?”
Lời còn chưa dứt, tờ giấy thứ hai đã trình lên trước mặt hắn, nhận lấy mở ra: “Thần thiếp muốn trở về nhà thăm viếng.”
Hắn không khỏi nhíu mày, liếc mắt nhìn nàng một cái, có chút không thoải mái nói: “Ngươi mới vừa vào cung hai tháng, mà đã muốn về nhà thăm viếng?”
Lan Vi cười khổ, trình lên tờ giấy thứ ba, tờ giấy này viết nhiều hơn chút, Hoắc Kỳ đọc tiếp: “Thần thiếp khăng khăng vào cung, chọc cho phụ thân tức giận, đã không chịu nhận thần thiếp là nữ nhi. Sắp đến sinh thần phụ thân nên thần thiếp muốn cầu xin phụ thân tha thứ.”
Hoắc Kỳ suy nghĩ, sinh thần đại tướng quân Tịch Viên hình như là nửa tháng sau. Cho nên… Nàng khổ cầu hai tháng là vì muốn cùng phụ thân giải trừ khúc mắc, muốn tẫn* hiếu?
*tẫn: làm trọn chức trách, bổn phận
Ánh mắt dừng ở trên mặt nàng, hắn nhìn không ra có phần dối trá nào, vẫn là bộ dáng bình tĩnh như trước. Nàng quỳ trên mặt đất, váy áo trắng trong càng khiến người cảm thấy tất cả những gì nơi nàng đều là sự thật…
Hoắc Kỳ cười nhạt, nhìn nét chữ trâm hoa nhỏ nhắn xinh đẹp trên trang giấy, châm chước: “Muốn cầu Đại tướng quân tha thứ cho nên ngươi cầu kiến liên tục hai tháng, ngày hôm qua còn ở chỗ Đỗ Sung Hoa gây náo khiến cho bị phạt thương thân? Trẫm thật muốn hỏi một chút, nếu ngươi thật sự hiếu thuận, cần gì phải ngỗ nghịch với phụ thân ngươi. Cố ý khăng khăng muốn tiến cung? Ai cũng nói Việt Liêu Vương đối đãi với ngươi rất tốt, ngươi bị câm, hắn cũng chưa từng ghét bỏ, ngươi gả cho hắn làm chính phi, không tốt hay sao?”
Tờ giấy thứ tư trình lên, trên mặt giấy chỉ viết một chữ: “Sợ”.
“Sợ?” Hoắc Kỳ tăng ngữ điệu, rõ ràng có chút nghi ngờ, đoán trong chớp mắt rồi hỏi lại “Sợ hắn ghét bỏ ngươi, ngày sau đối đãi với ngươi không tốt?”
Tịch Lan Vi nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ thật không chỉ là sợ, nàng biết rõ nếu nàng gả qua, không bao lâu nữa những sự việc đó sẽ xảy ra.
Hoắc Kỳ chỉ cảm thấy tâm tư nàng thật ra có chút sâu xa, lại hỏi: “Làm chính phi thì sợ, vào cung ngược lại không sợ? Ngươi không sợ trẫm bạc đãi ngươi sao?”
Lời nói này của hắn có chút trào phúng, hắn đã bạc đãi nàng hai tháng nay rồi.
Tờ giấy thứ năm được dâng lên, giải thích rất rõ ràng: “Làm chính phi của Việt Liêu Vương, cần phải chấp chưởng sự vụ trong vương phủ, ngoài ra còn phải cùng hắn tham dự yến hội. Thần thiếp không thể mở miệng nói, khó tránh khỏi sơ hở, nếu dự tiệc thì càng làm mất thể diện Việt Liêu Vương. Ngày rộng tháng dài, nhất định sẽ nảy sinh hiềm khích. Ngược lại vào cung làm phi, cung tần rất nhiều, trong cung không cần thần thiếp xử lý cung vụ, những cung yến long trọng cũng không cần thần thiếp phải ứng đối. Nếu không thấy thánh nhan, cũng sẽ không để bệ hạ tăng thêm phần chán ghét, chỉ cần một phân vị, coi như còn có thể an ổn sống cả đời.”
Hoắc Kỳ xem hết tờ giấy, trong lòng có chút phức tạp, lại cảm thấy nàng nói cũng rất có đạo lý. Gả cho Việt Liêu Vương sẽ như thế nào, thì tạm thời không đề cập tới, nhưng nếu nói ở trong cung… Tuy hắn cảm thấy nàng lả lơi ong bướm, không thích nàng, nhưng vậy thì chỉ là không đến gặp nàng. Cũng không nghĩ tới ban chết cho nàng hay phế bỏ nàng, dù có chán ghét hơn nữa cũng sẽ không thể làm gì.
Thả tờ giấy xuống chỗ bên cạnh mấy tờ giấy trước, hoàng đế liếc nàng, trong mắt có mấy phần tàn khốc: “Giải thích này coi như ổn. Có điều, ngươi đã viết xong hết, đây là do ngươi đã cân nhắc rõ ràng và biết trẫm sẽ hỏi cái gì sao?”
Phỏng đoán quân tâm. Tịch Lan Vi trong lòng khẽ run, lại trình lên một trang giấy lên.
Hắn nhìn nàng rồi liếc mắt một cái sang tờ giấy, trên tờ giấy viết: “Thần thiếp tự biết phỏng đoán thánh ý là một tội lớn, nhưng cầu xin bệ hạ chấp nhận lời khẩn cầu của thần thiếp trước rồi hãy trị tội.”
Hoắc Kỳ bị nàng làm cho có chút ngây ra. Tâm tư thấu đáo đến mức đoán chuẩn từng câu của hắn, lại hoàn toàn không để bụng việc hắn phạt nàng như thế nào. Hắn cười nhạt rồi lạnh lùng hỏi: “Ngươi chắc chắn trẫm sẽ không phế ngươi?”
Tịch Lan Vi gật đầu, biểu tình có chút mất tự nhiên mà thừa nhận. Xác thật là nàng ỷ vào hắn sẽ không phế bỏ nàng, không vì điều gì khác, cũng không phải bởi vì phụ thân nàng là Đại tướng quân. Mà là biết xưa nay hắn luôn rất kính trọng phụ thân nàng.
“Trẫm sẽ không phế ngươi.” Hoắc Kỳ cười nhạt, đồng ý với ý tưởng của nàng, lại nói, “Nhưng không phải sẽ không phạt ngươi.”
Đôi tay Tịch Lan Vi đặt ở trên đầu gối khẽ run lên, ngước mắt nhìn phía hắn chờ hắn nói xong.
Tầm mắt Hoắc Kỳ ngưng lại, ngưng đến ý cười trên mặt đã phát lạnh, nói ra một câu không mang theo cảm xúc gì. “Phạt năm mươi trượng, nếu ngươi chịu được sẽ cho ngươi đi gặp phụ thân ngươi”.
Nhìn thấy đáy mắt nàng hơi có chút kinh hoảng, không còn bình tĩnh như khi đoán được hết suy nghĩ của hắn như vừa rồi. Khóe mắt Hoắc Kỳ thoáng qua một điểm cười khi thực hiện được ý đồ, rồi hắn lại nhanh chóng ngạc nhiên mà cười nhạo chính mình. Sao mình lại hơn thua với nàng? Bởi vì nàng đoán trúng tâm tư của hắn cho nên mới không vui sao?
Nhưng cũng không giống như là không vui…
Tuy nhiên lời nói đã ra khỏi miệng, không bằng từ từ xem nàng phản ứng thế nào. Tịch Lan Vi cắn chặt môi, giống như đang phân vân xem muốn tiếp tục thỉnh cầu này hay không. Một lát sau nàng dập đầu một cái, đứng dậy đi về bên cạnh bàn, đề bút viết tiếp.
Hắn thấy nàng viết xong, đặt bút xuống rồi nghiêm túc đọc qua trước một lần, sau đó mới cầm lấy dâng đến trước mặt hắn. Lúc này nàng không hạ bái nữa mà chỉ nhún gối phúc thân một cái, trình giấy lên cho hắn. Hoắc Kỳ tùy tiện tiếp nhận, nét chữ vẫn ngay ngắn như cũ, không hề lộ ra nét kinh hoảng vừa rồi.
“Có thể đợi thần thiếp trở về xong rồi mới phạt? Hôm nay cách sinh thần phụ thân còn có nửa tháng mà thôi, trên người có thương tích sợ sẽ làm phụ thân lo lắng.”
Còn dám cò kè mặc cả.
Hoắc Kỳ giương mắt, thấy nàng cũng đang nhìn hắn, trong thần sắc có chút khẩn trương nhưng cũng cực kỳ thành khẩn. Như đang vô cùng mong hắn đáp ứng, mà không phải cầu hắn rộng lượng miễn trách phạt.
Tiếng cười khẽ vang lên, đáp lại nàng một câu: “Có thể.” Rồi tự hắn nằm xuống. “Ngủ.”
Vẫn không có quan tâm gì đến ý tứ của nàng. Tịch Lan Vi đứng bên cạnh giường, không biết có nên leo lên giường hay không. Nếu theo tâm tư của bản thân thì nàng muốn đi trắc điện hoặc là hồi Vân Nghi các lại càng tốt.
Sửng sốt trong chốc lát, nàng cúi người thu lại những tờ giấy dưới đất mà hắn tùy tiện ném xuống ban nãy. Không tiện trực tiếp quăng ra, liền kẹp ở giữa mấy chồng giấy bút trên bàn.
Nàng nhấc tay, nhấc chân thật nhẹ, hoàng đế không có chút phản ứng nào. Thu dọn xong, nàng lại rón ra rón rén mà quay lại xem, hắn đã ngủ sâu rồi.
Vậy thì… Tự mình đi trắc điện đi? Dù sao vốn là hắn cũng không có hứng thú gì với nàng.
Thổi tắt một giá nến khiến trong điện càng tối sầm, Tịch Lan Vi đi ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại. Khi Hoắc Kỳ nghe tiếng cửa phòng khẽ mở thì bất giác cười khẽ một tiếng: Thật là lần đầu gặp phải phi tần được triệu thị tẩm “Bỏ trốn”.
Mới vừa rồi còn cảm thấy tâm tư nàng rất thấu triệt, bỗng nhiên lại cảm thấy nàng có chút ngốc – dù nàng cảm thấy hiện tại mình ngủ say sẽ không biết, chẳng lẽ không sợ ngày mai tỉnh dậy không thấy nàng ở đây sẽ trách tội nàng sao?
Không hề nghĩ nhiều nữa mà chợp mắt ngủ, chuyện như vậy, người phải phí sức suy nghĩ không nên là hắn.
Sáng sớm, trước khi hắn tỉnh thì Tịch Lan Vi lại rón ra rón rén mà về tới giường. Nghĩ tới hôm qua lặng lẽ rời đi khi hắn đã ngủ, canh thời điểm thích hợp trở lại, chắc là hắn sẽ không phát hiện đâu nhỉ.
Nếu như nửa đêm phát hiện……
Phát hiện thì phát hiện, cùng lắm là hắn lại không thích nàng thêm một phần, có gì mà đáng sợ. Tối hôm qua nàng đã nói rõ ý tưởng khi tiến cung với hắn, ước chừng hắn cũng biết rằng nàng vốn không cầu hắn sủng nàng.
Không cầu sủng, cho nên năm mươi cái phạt trượng kia… Đại khái nàng không sợ bị hoàng đế chán ghét, trái lại việc phạt trượng này khiến nàng vừa tưởng tượng thì nhịn không được rùng mình.
Ngước mắt nhìn “phu quân” đang ngủ yên trước mắt, ánh sáng mờ nhạt cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn dật của hắn, thậm chí ít nhiều lại thêm phần quyến rũ. Tịch Lan Vi rụt rụt vai lại, có lẽ bởi vì trong điện đặt khối băng nên thật sự cảm thấy có chút lạnh. Chăn thì bị hắn đắp hết, nàng tính duỗi tay kéo lại một ít, nhưng tay nắm ở góc chăn, do dự trong chốc lát rồi vẫn buông ra. Nằm nghiêng người, nàng khẽ cuộn lại thân mình, muốn ngủ tiếp thêm một lát. Cả đêm luôn nghĩ tới nhất định phải trở về trước khi hắn tỉnh dậy nên vẫn không được ngủ an ổn.
Buồn ngủ mơ màng, trên người đang lạnh lẽo lại bỗng nhiên ấm áp, Lan Vi cả kinh mở to mắt, thân mình cứng ngắc.
Không biết hắn dán lại đây khi nào, đã ôm nàng vào trong nửa vòm ngực, tất nhiên chăn cũng ập đến theo tay hắn.
Ngạc nhiên nhìn hắn nửa ngày, hắn lại không có phản ứng gì khác. Thì ra căn bản là chưa tỉnh lại, vừa rồi…
Đại để cũng là hoàn toàn vô ý thức.
Nằm gần như vậy, gần đến mức nàng cảm thấy được độ ấm, đồng thời có thể cảm giác được rõ ràng nhịp tim đập của hắn. Tiếng tim đập này cũng khiến tim nàng đập loạn cả lên, càng nhảy càng loạn, loạn đến mức nàng sợ cứ tiếp tục như vậy thì đến hắn cũng phát hiện ra gì đó.
Mang theo kinh hãi, nàng khẽ đẩy đẩy, hắn vẫn không có chút phản ứng nào. Tịch Lan Vi muốn đẩy hắn ra lại sợ dùng lực quá mạnh ngược lại khiến hắn tỉnh giấc, chỉ thử khẽ đẩy một lần nữa rồi không dám động đậy. Thân thể cứng còng nằm ở trong lòng ngực ngắn, không còn chút buồn ngủ nào.
Trời sáng hơn một chút, ước chừng không lâu nữa hắn phải dậy đi thượng triều. Tịch Lan Vi nghẹn thở, chờ thời gian trôi qua từng chút một, cảm thấy cuối cùng cũng sắp chịu đựng xong rồi. Bỗng nhiên bên hông bị vỗ một cái, cả người nàng cứng lại, sau đó bắt đầu run run.
Cảm nhận được tay hắn từ bên hông nàng chậm rãi thăm dò đi vào lại không biết làm sao, động cũng không dám động. Không sai, nàng cảm thấy hắn cũng không thích nàng, nhưng vốn dĩ hắn là hoàng đế. Mà nàng là phi tần, nếu vào lúc hắn nửa mơ nửa tỉnh này mà thật sự muốn nàng… Nàng cũng không có lý do để cự tuyệt.
Cắn chặt khớp hàm, nàng cảm thấy bị hắn mơn trớn da thịt tạo ra một cảm giác nhồn nhột.
Rất nhanh tay hắn sờ phía sau lưng nàng, Tịch Lan Vi liều mạng chịu đựng. Mãi đến khi hắn chạm vào chỗ vết thương mới nhịn không được, đau đến mức cả người giật lại, thiếu chút nữa trào cả nước mắt.
Chớp mắt một cái, cố nén nước mắt nuốt ngược trở về, trợn mắt thật to cũng không dám thở mạnh ra.
Lúc này mới cảm giác được tuy tay hắn vẫn đặt bên hông nàng nhưng đã ngừng lại, đôi mắt cũng đã mở, đang liếc nhìn nàng, mắt sáng như đuốc.
“Bệ hạ…” Tịch Lan Vi giật giật khẩu hình, cúi đầu lặng im.
Rõ ràng Hoắc Kỳ cảm giác được chỗ da thịt dưới tay kia có chút ráp ráp, nhớ tới chuyện hai ngày trước, biết là vết sẹo lưu lại sau khi nàng bị Đỗ Sung Hoa phạt, tâm hắn trầm xuống, thu tay trở về, hỏi nàng: “Không thoa thuốc sao?”