“Tôi tắm. Không mang điện thoại vào trong.”
“Cứ nghĩ Vương Ác Thiếu đang “mây mưa” với ai? Bị tôi gọi làm phiền nên phải tạm dừng…”
“Mây mưa gì lúc ban ngày ban mặt thế này?”
“Thế ban đêm thì được à?”
Uông Sở Diệu hỏi cắc cớ, giọng đầy mỉa mai châm chọc.
“Uông Sở Diệu…”
“Lâu ngày không gặp, chán sống rồi phải không?”
Cũng biết là lâu ngày ư?
Hắn xoa xoa cái sống mũi thẳng tắp, nở ra một nụ cười đầy ẩn ý.
“Dù sao thì, không phải tối nay sẽ gặp nhau sao?”
”Để xem là tôi hay cậu mới là kẻ chán sống?”
Dứt lời liền cúp máy ngay. Vương Thiên Ân nghe vậy cũng chợt nhớ ra, đã gần nửa năm hắn đi biệt tích không một cuộc gọi hay một tin nhắn nào, giờ mà gặp lại chắc chắn sẽ bị Uông Sở Diệu “hỏi tội” trước rồi.
Nào tới lượt hắn chứ?
Hắn cười nhạt, đi ra phía cửa sổ định đóng lại thì nhìn thấy Uông Đại Đồng cùng thư kí Lưu bước ra từ nhà của Uyển Đình Nhu.
Uông gia gia? Sao ông ấy lại tới đây?
Lại còn bước ra từ nhà cô ta?
Không hổ là những con người hoạt động cả hai bán cầu não cùng lúc, Vương Thiên Ân dù đang suy nghĩ rất tập trung, nhưng phản xạ ánh mắt khiến hắn phải cúi vội xuống vẫn là nhanh hơn, so với khoảnh khắc bắt gặp thư ký Lưu vô tình nhìn lên trên cửa sổ. Suýt nữa thì làm hắn bại lộ.
Nhanh vậy mà họ đã tìm ra được nơi ở của mình à?
“Không thể nào.”
Hắn lầm bầm.
Cứ nghĩ đến việc ông nội Uông mà biết chỗ ẩn náu của hắn thì dễ gì tên Uông Sở Diệu kia lại không biết?
Nhưng xem ra, tới giờ Uông Sở Diệu cũng chưa đả động gì tới thì chắc hắn vẫn chưa bị phát hiện.
Chờ chiếc Ferrari kia đi khỏi. Vương Thiên Ân kéo hé tấm rèm, nhìn xuống bên dưới nhà.
Hắn cười nhạt:
Cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu mà đã bị Vương Sâm tóm về thì còn gì thú vị chứ?