Sau khi thức dậy, giấc mơ quá đỗi bình thường nên không còn nhớ rõ nữa. Hôm nay là cuối tuần, An Tử Yến không phải đi làm nên vẫn còn ngủ. Mạch Đinh ngồi dậy, cúi đầu nhìn gương mặt đang ngủ của An Tử Yến. Nên hỏi sao nhỉ? Hỏi tại sao trước mặt bao nhiêu người hắn lại giả vờ không quen biết cậu à? Nhưng lúc hỏi câu hỏi đó, cậu muốn nghe câu trả lời sao?
Có lẽ An Tử Yến đã cảm giác được ánh mắt của Mạch Đinh. Hắn hơi nheo mắt rồi sau đó nhắm mắt lại: “Mai tháo nhẫn ra”. Hắn đang nói đến chiếc nhẫn. Mạch Đinh quá rõ, là nhẫn kết hôn của họ. Mạch Đinh ngồi phất dậy, tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra, ném vào tay An Tử Yến: “Trả anh, mai tôi sẽ không đeo nữa”. Mạch Đinh lớn tiếng hô hoán khắp phòng. An Tử Yến mở mắt ra lần nữa thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Đinh đang nhăn lại. Cậu đang mím môi, cố gắng không khóc. An Tử Yến ngồi dậy: “Em làm sao đấy?”
Hắn hỏi hay quá. Cậu làm sao, hắn còn không biết?
“Tôi đi, tôi đi ngay đây! Tôi muốn rời xa anh! Tôi nói được là làm được!”. Mạch Đinh nói càn nhằm giảm bớt đi sự khó chịu trong lòng. Cậu không đợi An Tử Yến lên tiếng, xoay người toan rời giường thì bị một lực mạnh kéo lại khiến cậu ngã sắp xuống giường. An Tử Yến ngồi trên người cậu. Hai tay Mạch Đinh cũng bị khóa chặt ở phía sau không cử động được. Đừng nói đến cái tư thế của cậu bây giờ nó xấu hổ thế nào. Hệt như tội phạm vừa bị cảnh sát bắt.
“Ai quản em nói được thì làm được hay không. Anh cũng không đồng ý cho em rời xa anh!”, An Tử Yến tăng lực bàn tay.
“Buông tôi ra”.
“Buông cũng được. Nhưng trước tiên anh hỏi em, sao lại muốn rời xa anh?”. Cảm thấy Mạch Đinh không muốn trả lời, An Tử Yến nhíu mày: “Nhất định phải chọc tức anh à?”
“Em chọc anh? Anh còn mặt mũi mà nói hả? Em không vào bếp lấy dao đâm chết anh là coi như anh mạng lớn rồi. Anh đợi đó, đợi đó đi, em muốn… muốn…”. Mạch Đinh càng nói càng tức giận, khẩu khí quả không nhỏ. Nhưng có dùng sức giãy giụa đến mấy cũng không thể thoát khỏi cái tư thế khó coi này. Được An Tử Yến thả ra, Mạch Đinh lồm cồm bò dậy, nhìn chằm chằm vào An Tử Yến đang khoanh tay: “Anh không muốn tôi ra ngoài tìm việc cũng được. Trước mặt đồng nghiệp làm bộ không quen tôi cũng được. Bây giờ còn muốn nói tôi tháo nhẫn xuống. Cần gì nói vòng vo. Muốn ly hôn thì anh cứ nói thẳng đi!”
An Tử Yến bây giờ mới mù mờ hiểu được Mạch Đinh tức giận vì chuyện gì. Hắn chậm rãi nói: “Đầu tiên, nếu muốn ly hôn thì anh sẽ nói thẳng”. Mạch Đinh nghĩ An Tử Yến biết sai sẽ nói xin lỗi, ai ngờ hắn cứ như vậy mà phun luôn một câu. Đang muốn mở miệng thì An Tử Yến tiếp tục: “Tiếp theo, đúng là anh không muốn em đi làm chỗ khác. Anh muốn em làm việc bên cạnh anh. Anh mới yên tâm”. Mạch Đinh ngớ ra: “Sao em vào đó làm được?”
“Vậy nên mới dùng thủ đoạn”.
“Thủ đoạn gì?”
“Gian lận”.
“Vậy sao anh lại giả bộ không quen biết em trước mặt đồng nghiệp?”. Vừa mới hỏi xong, Mạch Đinh chợt hiểu ra. Nếu là gian lận thì cũng không thể quá rõ ràng. Người nào trước lúc dự tuyển lại đi giới thiệu với mọi người được. An Tử Yến không trả lời, xua tay ý bảo Mạch Đinh chuyển sang câu hỏi tiếp theo: “Cứ coi là vậy đi, cũng không cần phải bỏ nhẫn cưới ra chứ”.
“Công ty quy định cấm đồng nghiệp trong công ty yêu nhau”.
Tất cả sự việc cũng rõ ràng rồi. Nhưng Mạch Đinh vẫn còn chưa hết giận: “Rõ ràng anh có thể nói cho em biết. Muốn biến em thành thằng ngốc mà đùa giỡn chứ gì!”
“Anh nói mấy lần rồi”
“Mấy lần? Khi nào?”
“Anh nói em cứ đợi một chút đã. Hôm qua cũng đưa ra ám hiệu rồi. Không quen em cũng là đùa thôi. Với lại chuyện chưa chắc chắn thì anh chưa thể nói để em hy vọng được”. An Tử Yến thể hiện thái độ thấu tình đạt lý. Mạch Đinh nhớ lại, hắn thật có nói “đợi một chút”, “đùa thôi” gì đấy.
(T/N: Chữ “đùa thôi” mình có edit lại ở chương 22, lúc An Tử Yến nói chuyện với đồng nghiệp nhé. Chữ “không” nó không sát với nội dung truyện lắm. Xin lỗi vì sự bất tiện này *cúi đầu*)
“Ai hiểu được! Anh nói ra khó khăn lắm hả?”. Nhìn cậu đỏ mặt, bộ dạng giương nhanh múa vuốt. An Tử Yến mỉm cười.
“Anh có ý gì? Cười cái gì? Anh dựa vào cái gì mà cười? Anh mỉa mai tình cảm của em à?”
“Vậy nên anh mới đưa ra cái ám hiệu để đề cao IQ của em mà. Hơn nữa tối qua anh hỏi em hiểu chưa, em còn nói hiểu rồi”.
“Căn bản là chúng ta không có nói chung một chuyện!”, Mạch Đinh giận đến mức lên giọng.
“Vậy em nói chuyện gì?”
“Bây giờ mà nói ra để lộ sự ngốc nghếch của em à!! Mà anh thế nào lại tự nhiên nắm chắc mà nói cho em biết? Anh cũng vừa vào công ty, em không thể dựa vào quan hệ với anh mà vào được. Anh có quen hệ gì với cấp trên? Hay anh bắt cóc người thân của người ta để uy hiếp?”. Mạch Đinh cảm thấy An Tử Yến quá hao tổn sức lực. Quá ngây thơ rồi. cũng không phải là trường học, sao có thể như ý muốn của hắn được. An Tử Yến bắt đầu mặc quần áo, tròng áo vào người rồi nói: “Anh chưa nói à? Hôm qua anh lên chức”.
“Anh chưa nói! Mà sao có thể? Anh… ai kia? Mới vào công ty được một tháng đã lên chức rồi? Anh là con riêng của Ngọc hoàng đại đế hả?”, Mạch Đinh kích động, còn An Tử Yến vẫn rất bình thản, kéo quần lên: “Loại chuyện nhỏ này dùng thủ đoạn là được”.
“Anh lấy đâu ra nhiều thủ đoạn vậy?”
“Tìm một số chuyện xấu xa của cấp trên, sau đó vô tình để cho người khác phát hiện. Tiếp thì ông ta bị sa thải. Tiếp nữa buộc Bạch Tiểu Tư, Chu Cách, chị anh, mỗi người đến công ty anh ký hợp đồng đặt hàng với số lượng lớn. Mấy lão sếp ngốc nghếch nghĩ anh rất có năng lực. Chuyện đại khái là như vậy”. Hắn nói vô cùng bình tĩnh. Mạch Đinh thì vô cùng hoảng sợ. Cậu dường như đã quên người chồng của cậu tàn ác như thế nào. Không biết bạn bè của An Tử Yến với công ty của An Tử Yến, rốt cuộc, ai xui xẻo hơn ai. Bạn đang
Äá»t nhiên phải tiếp nháºn quá nhiá»u tin tức, Mạch Äinh xoa cằm. Phải suy nghÄ© má»t chút. Cả chục phút sau, cáºu Äi tá»i Äi lui trong phòng khách: âKhông Äược! Nhân cách cao quý của em không thá» là m những loại chuyá»n hèn hạ nhÆ° váºy Äược. Không muá»n dùng cách nhÆ° váºy mà và o Äược công ty. Lại còn phải vá» nhÆ° không quen biết anh. Cái nà y ⦠cái nà y chẳng phải là vụng trá»m sao?â. An Tá» Yến cầm tách cà phê ngá»i xuá»ng salon, bá» dạng xấu xa: âKhông phải rất kÃch thÃch sao?â. Vẻ mặt nà y Mạch Äinh không thá» quen thuá»c hÆ¡n. Hắn dÆ°á»ng nhÆ° Äã chuẩn bá» là m rất nhiá»u chuyá»n hạ lÆ°u rá»i.
âGiỡn gì Äó! Anh tháºt ra là vì ba cái vụng trá»m kÃch thÃch Äó mà Äem em và o công ty à !â. Mạch Äinh chá» tay và o An Tá» Yến. Hắn chẳng qua là chá» nhún vai. âEm tuyá»t Äá»i không là ba cái chuyá»n bại hoại Äó vá»i anh. Cái nhà nà y Äã có má»t ngÆ°á»i không ra gì rá»i. Em phải sá»ng tháºt quang minh chÃnh Äạiâ.
âÄược rá»i. Cái lần thi cuá»i kì, lúc chá»n vai diá» n ká»ch, còn lúc lên là m lá»p phó há»c táºpâ¦â. An Tá» Yến còn muá»n ÄÆ°a ra thêm nhiá»u và dụ hÆ¡n. Mạch Äinh xấu há» xông tá»i bá»t miá»ng hắn lại. Cáºu rõ hÆ¡n bất kì ai khác, những thứ Äó Äá»u dá»±a và o gian láºn hoặc dùng thủ Äoạn bất chÃnh mà có. Lúc nà o cÅ©ng lên giá»ng dạy dá» An Tá» Yến nhÆ°ng cáºu lại không muá»n nghe từ chÃnh miá»ng hắn nói ra.
Mạch Äinh không còn lá»i nà o Äá» phản Äá»i nữa.
Cái nhà nà y, toà n bá» Äá»u không ra gì.
Mạch Äinh Äã dùng hết sức lá»±c, có nói nữa cÅ©ng vô Ãch. Vì cáºu, hắn Äã bà máºt bá» ra bao nhiêu là công sức, là m bao nhiêu viá»c. Những Äiá»u Äó, là m sao hắn có thá» nói ra Äược. Má»i lần phải nói thì hắn cứ tùy tiá»n mà nói và i câu. Äây chÃnh là cách thức của An Tá» Yến, Äây chÃnh là An Tá» Yến. DÆ°á»ng nhÆ° cáºu không thá» nà o kiá»m soát Äược những suy nghÄ© vẫn vÆ¡ và sá»± lo lắng của bản thân.
Có thá» cÅ©ng không phải là không thay Äá»i Äược. Mà là không muá»n Äá»i phÆ°Æ¡ng vì mình mà thay Äá»i.
Yêu chÃnh là yêu cái dáng vẻ lúc ban Äầu ấy.
Nếu nhÆ° vì những lá»i nói của An Tá» Yến mà trách cứ hắn, váºy chẳng phải cáºu cÅ©ng nên trách chÃnh bản thân mình vẫn chÆ°a Äủ tin tÆ°á»ng hắn sao? Tình cách của hắn, ngay từ Äầu chẳng phải Äã nhÆ° váºy rá»i sao? Haizz, nói thì dá» mà là m má»i khó. Tháºt sá»±, là quá nhiá»u.
â Hết chÆ°Æ¡ng 24 â