Trong một đêm binh doanh Lý Mộc nổi lên một trận gió xoáy!
Tên của Lâm Vũ cùng Lâm Vãn Nguyệt một đêm truyền khắp toàn bộ quân doanh, giờ này khắc này cơ hồ các binh lính đều thảo luận hai người này đến tột cùng là người phương nào? Thế nhưng có thể được đại soái coi trọng như thế?
Lâm Vũ được Lý Mộc phá lệ đề bạt làm tiên phong lang tướng, ấp bách hộ.
Lâm Vãn Nguyệt thì được Lý Mộc phong làm Phi Vũ Doanh doanh trưởng.
Trong doanh lúc nhất thời nổi lên hiếu kỳ thăm dò, nghe danh mà tới nịnh bợ, nhưng Lâm Vũ luôn luôn như hình với bóng lại đột nhiên xa lánh Lâm Vãn Nguyệt.
Buổi tối hôm đó, sau khi ra khỏi lều lớn Lâm Vũ liền đưa ra nghi ngờ đối với Lâm Vãn Nguyệt, mà Lâm Vãn Nguyệt lại chỉ nói một câu: Tin tưởng ta, đối với ta như vậy mà nói mới là kết cục tốt nhất.
Đối với đáp án như vậy Lâm Vũ hiển nhiên không thể tiếp thu. Năng lực Lâm Vãn Nguyệt Lâm Vũ vẫn luôn hiểu rõ bảy tám phần. Vừa rồi ở trong đại trướng Lâm Vũ càng là đối mưu trí Lâm Vãn Nguyệt phải lau mắt mà nhìn. Cho tới nay Lâm Vũ cảm thấy có lẽ Lâm Vãn Nguyệt chỉ còn thiếu một chút cơ hội, hiện giờ cơ hội tới, nàng lại đem nó đẩy cho chính mình.
Trong màn đêm Lâm Vũ lần đầu tiên cùng Lâm Vãn Nguyệt cãi vã. Bốn phía tối đen, Lâm Vũ nhìn không rõ biểu tình của Lâm Vãn Nguyệt
Nhưng Lâm Vãn Nguyệt trầm mặc chọc giận sự nhẫn nại cuối cùng của Lâm Vũ, Lâm Vũ nói không lựa lời, nói rất nhiều. Cuối cùng hai người tan rã trong không vui, Lâm Vũ nhìn bóng dáng Lâm Vãn Nguyệt biến mất ở trong đêm đen lần đầu tiên cảm thấy kỳ thật hắn một chút đều không thể hiểu hết vị đại ca này của mình.
Chỗ tốt duy nhất của việc thăng quan lần này đối với Lâm Vãn Nguyệt chính là khi làm Phi Vũ Doanh doanh trưởng, Lâm Vãn Nguyệt sẽ có được một gian lều trại nho nhỏ thuộc về chính mình, không cần cùng mười mấy nam nhân nhét chung một chỗ nữa.
Đối với Lâm Vũ, trong lòng Lâm Vãn Nguyệt vẫn rất hổ thẹn. Nàng rất rõ ràng Lâm Vũ một lòng vì mình mà tính toán, cũng minh bạch Lâm Vũ đối việc làm vừa rồi của mình khó hiểu cùng phẫn nộ, chỉ sợ lúc này ở trong lòng Lâm Vũ đối chính mình đã có không chỉ là thất vọng rồi. Có lẽ hắn đã cho rằng khối “Bùn nhão” mình đây căn bản là đỡ không nổi tường.
Nói tới đây Lâm Vãn Nguyệt không tiếng động cười cười, thầm nghĩ trong lòng: Chỉ tiếc ta không phải là một nam nhân, hơn nữa cũng không có tâm tư mưu cầu giàu sang phú quý từ trong hung hiểm. Nữ giả nam trang tòng quân vốn chính là tử tội. Lâm Vãn Nguyệt ta đi vào quân doanh chỉ vì báo thù, gϊếŧ đủ 118 người liền nghĩ cách toàn thân mà lui, ta có thể da ngựa bọc thây chết ở trên chiến trường, nhưng ta tuyệt đối không thể chết được ở trên con đường tranh danh đoạt lợi!
Chỉ là Lâm Vãn Nguyệt lại không thể giải thích, cũng không thể nào mở miệng.
Cuối cùng Lâm Vãn Nguyệt chỉ có thể thở dài nhẹ nhàng một hơi: Có lẽ tình bằng hữu của nàng cùng Lâm Vũ kết thúc như vậy mới là kết cục tốt nhất.
Thân thể của mình là một bí mật trí mạng, nếu có một ngày sự việc bại lộ, chết một mình nàng là đủ rồi, không cần thiết lại liên lụy người khác……
Nhưng phiền muộn của việc tình bằng hữu tan vỡ cũng không có cơ hội duy trì quá lâu, bởi vì mỗi năm một lần “Cuộc chiến thu hoạch vụ thu” bắt đầu rồi……
Vì đoạt lấy đầy đủ khẩu phần lương thực qua mùa đông, Hung Nô bắt đầu thường xuyên tấn công với quy mô lớn, càng ngày càng hung hãn, mãnh liệt nhằm phá hủy quân đội phòng tuyến dưới trướng Lý Mộc tướng quân.
Quy mô chiến sự to to nhỏ nhỏ cơ hồ mỗi ngày đều có, người Hung Nô thậm chí đột nhiên khởi xướng vài lần tập kích vào ban đêm.
Toàn bộ quân doanh tràn ngập không khí khẩn trương, sự tình làm Lý Mộc lo lắng rốt cuộc vẫn đã xảy ra. Nguyên bản đội hình quân Hung Nô chia năm xẻ bảy tự thân chiến đấu nay bắt đầu có kết cấu, có tiếng quân kèn thống nhất, thống nhất trống trận đặc thù cùng tín hiệu lui binh.
Quân đội Ly Quốc liên tiếp bại lui, tổn thương thảm trọng……
Đế đô ・ Thiên Đô Thành
Kim Loan Điện, Ly Quốc thiên tử ngồi trên long ỷ, mặt tối tăm phảng phất muốn nổi bão.
“Biên quan báo nguy, Lý Mộc tướng quân liên tục thất lợi, các khanh đều nói một chút đi, có thượng sách gì sao?”
“Khải tấu bệ hạ, thần có chuyện muốn nói.”
Lý Chiêu nhìn lại, lên tiếng chính là Thượng Thư Tả Bộc Dạ Long Đan Thanh, liền gật gật đầu.
“Thần cho rằng, Lý Mộc tướng quân nhiều năm qua trấn thủ biên quan càng vất vả công lao càng lớn. Lần này tuy rằng tạm thời thất lợi bệ hạ nên ứng phái sứ thần lấy trấn an là chủ, cho thấy được quân thần một lòng, thiên ân mênh mông cuồn cuộn.”
Lý Chiêu gật gật đầu, không tỏ ý kiến.
Ung Vương Lý Xuyến từ trong đội ngũ đứng dậy thỉnh tấu nói: “Khải tấu phụ vương, nhi thần nguyện mang binh huyết chiến với Hung Nô man di, thể hiện thiên uy của Ly Quốc ta.”
Nghe xong Vệ Úy Sở Duyên Tông lập tức lên tiếng phản đối: “Bệ hạ thần có dị nghị, Ung Vương điện hạ tuy rằng kiêu dũng thiện chiến nhưng thần cho rằng, lúc này tiến hành đổi soái trước trận chiến e rằng sẽ làm quân tâm khủng hoảng dao động, huống hồ Lý Mộc tướng quân trấn thủ biên quan nhiều năm, đối với tình huống nơi đó rõ như lòng bàn tay, không người nào có thể nhận ra được, mong bệ hạ nghĩ lại!”
“Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn tấu!” Sở Vương Lý Thiến đứng dậy.
“Ừm, để Sở Vương nói một chút đi.”
“Vâng, nhi thần cho rằng lời Tả Bộc Dạ vừa mới nói có lý. Nhưng nhi thần lại cảm thấy Lý Mộc tướng quân đột nhiên liên tiếp chiến bại thật sự kỳ quặc, không bằng phụ hoàng phái một người ngự sử tiến đến phía bắc nhìn xem. Nếu đúng như lời Lý Mộc tướng quân nói chiến sự hung hiểm, ngự sử sẽ hoàn thành chức vụ an ủi lòng quân, thể hiện phụ hoàng thiên ân mênh mông cuồn cuộn. Nếu chiến sự cũng không có như lời Lý Mộc tướng quân nói, ngự sử sẽ lấy chức trách đốc thúc quân doanh, lấy bất biến ứng vạn biến.”
Lý Chiêu nghe xong Lý Thiến nói trầm ngâm thật lâu sau, cuối cùng gật gật đầu nói: “Hoàng nhi nói có lý, không biết chư vị ái khanh ai nguyện ý vì quả nhân đi một chuyến?”
“Phụ hoàng, nhi thần đề cử Bình Dương Hầu, thứ nhất Bình Dương Hầu quân công được phong hầu, thân kinh bách chiến không thể thích hợp hơn, thứ hai Bình Dương Hầu cùng Lý Mộc tướng quân thân phận ngang nhau cũng không có gì thất lễ.”
“Ừm…… Ái khanh, Sở Vương đề cử ngươi, ngươi có bằng lòng hay không thay quả nhân đi một chuyến a?”
Bình Dương Hầu nghe vậy híp mắt cười từ trong đội ngũ đi ra trả lời: “Thần vì bệ hạ máu chảy đầu rơi cũng tuyệt không do dự. Bất quá thần hiện giờ tuổi tác đã cao đi đứng bất tiện, không bằng cho tên khuyển tử Lý Trung vì bệ hạ cống hiến sức lực đi.”
“Ừm…… Trung nhi cũng không nhỏ, nếu không phải Hoàng Hậu đi trước chỉ sợ cũng là ứng cử viên sáng giá cho phò mã của trưởng công chúa, kia liền như thế đi……”
Ngày hôm sau Lý Trung mang theo thánh chỉ lấy thân phận ngự sử hướng tới biên cảnh phía bắc đi đến, bất quá trên xe bốn con ngựa kéo xa hoa lúc này lại nhiều thêm một người ngồi……
“Công chúa, xe ngựa xóc nảy ta đặc biệt sai người chuẩn bị quả mơ, ngươi nếm thử?”
Lý Nhàn an tĩnh ngồi ở trong xe ngựa đạm nhiên đối mặt với sự ân cần của Lý Trung lắc đầu cự tuyệt.
Nguyên lai, đêm đó sau khi nghe hoàng thượng phái sứ thần đi biên cương Lý Nhàn liền cầu kiến Lý Chiêu……
“Phụ hoàng, Nhàn nhi nguyện cùng Lý Trung thế tử cùng đi.”
“Hồ nháo, ở biên quan đang đánh giặc, ngươi là công chúa quả nhân thương yêu nhất, tốt nhất nên ở lại trong cung.”
“Phụ hoàng, Lý Mộc tướng quân dù sao cũng là thân cữu cữu của Nhàn nhi, ở thời điểm mấu chốt này phụ hoàng vô luận phái ai đi đều khó tránh khỏi “trở ngại Đốc quân”, chỉ có duy độc nữ nhi tự mình đi một chuyến mới có thể chân chính trấn an cữu cữu.”
Lý Chiêu nghĩ nghĩ trả lời: “Được rồi, khó có khi Nhàn nhi có thể thâm minh đại nghĩa như thế, quả nhân liền chuẩn tấu cho ngươi.”
“Tạ phụ hoàng!” Lý Nhàn doanh doanh hạ bái.
Dừng một chút Lý Chiêu lại tiếp tục nói: “Quả nhân ban ngươi Thượng Phương Bảo Kiếm, thời điểm mấu chốt có thể tuỳ cơ ứng biến.”
……
Xe ngựa hướng tới biên cảnh chạy tới, Lý Nhàn nhắm mắt lại dựa trên nệm, một bộ dáng bất kham lữ đồ vất vả mảnh mai, rốt cuộc thành công ngăn chặn cái miệng ồn ào của Lý Trung.
Lý Nhàn nhắm mắt lại, trong lòng lại là một mảnh lạnh lẽo. Từ nhỏ sinh hoạt ở bên trong thâm cung này, cho rằng chính mình đã sớm đã quen với sự bạc tình của bậc đế vương. Chỉ là nàng lại không có nghĩ đến, thân sinh phụ thân của mình cư nhiên cho mình một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm sau đó nói cho chính mình “Tuỳ cơ ứng biến!”
Như thế nào “Tùy cơ”? Chẳng lẽ một khi phát hiện manh mối không đúng, liền để cho mình dùng thanh kiếm này động thủ gϊếŧ thân cữu cữu của sao?