Chớ Quấy Rầy Phi Thăng

Chương 153: Rốt cuộc



Editor: TIEUTUTUANTU

Trước Kết đạo đại điển, quản sự Lưu Quang Tông cố ý truyền phi tin phù cho Hoàn Tông, hỏi hắn kết đạo đại điển muốn tổ chức giản dị khiêm tốn hay xa hoa loá mắt làm người khắp Tu chân giới hâm mộ không thôi?

Vốn dĩ vấn đề này quản sự là không tính lắm miệng hỏi, dù sao lấy tính cách của Trọng Tỉ sư thúc, tự nhiên không có khả năng giống những nam tu phù hoa khác, làm cái kết đạo đại điển hận không thể hướng toàn bộ Tu Chân giới khoe ra tài lực.

Nào biết chỉ là dò hỏi cho phải phép, đáp án nhận được lại hoàn toàn bất ngờ. Trọng Tỉ sư thúc không chỉ có yêu cầu làm lớn, mà là còn phải cực lớn, cực vẻ vang. Ngay cả tùy tùng bên người hắn, Lâm Hộc tiền bối cũng cố ý đuổi trở về, lấy không ít thứ tốt trong tư khố của Trọng Tỉ sư thúc, đem toàn bộ quá trình kết đạo đại điển, làm cho kim bích huy hoàng, thanh thế hiển hách, ngàn năm cơ hồ không người có thể bằng.

“Thật không nghĩ tới, Lưu Quang Tông luôn là một bộ dạng thanh cao, tài phú lại đáng sợ tới như vậy.” Đệ tử Thanh Phong Môn tránh ở trong một góc duỗi tay tiếp bao lì xì bay xuống. Bao lì xì này không giống như của Ngự Tiêu Môn phát đêm giao thừa, luôn là cái gì phiếu ưu đãi, phiếu giảm giá, mà là linh thạch, đá quý, phù triện hoặc là dược liệu.

“Người khiêm tốn, khi muốn phô trương thật là kinh thiên động địa.”

Cướp được bao lì xì, đệ tử Thanh Phong Môn tươi cười, không chỉ có bọn họ, ngay cả một ít đệ tử đại tông môn, cũng lén lút dùng thuật pháp nhặt bao lì xì rơi trên mặt đất lên.

Nghe bốn phía có nữ tu nói Trọng Tỉ chân nhân cùng Không Hầu cô nương xứng đôi bao nhiêu, Lăng Nguyệt ngửa đầu nhìn nữ tu múa phi thiên trên bầu trời, lộ ra một cái ý cười. Từ nay về sau 500 năm, thậm chí là một ngàn năm, người xem qua kết đạo đại điển này nhất định sẽ không thể quên.

Mở lòng bàn tay ra, tiếp được túi gấm đỏ bay xuống, trên túi gấm thêu bốn chữ “Không rời không bỏ”, mở túi gấm ra, bên trong là chín cái linh thạch.

Ngụ ý lâu dài sao?

Nàng đem chín cái linh thạch bỏ vào thu nạp giới, quay đầu nhìn  Chiêu Hàm Tông Lăng Ba đang ở cách đó không xa khom lưng nhặt bao lì xì, động tác so với mấy nam tu còn mau hơn nhiều. Nàng ngẩn người, trong trí nhớ của nàng, nữ nhân này ra cửa phải có tỳ nữ rải hoa mở đường, lúc nào cũng thích phô trương, thế nhưng bây giờ lại xách theo góc váy cùng người khác đoạt bao lì xì?

Chú ý tới Lăng Nguyệt nhìn mình, Lăng Ba xoay người đưa lưng về phía Lăng Nguyệt, dùng ánh mắt bức lui nam tu dám cùng nàng đoạt bao lì xì, khom lưng đem bao lì xì nhặt lên.

Không phải nàng thích ham món lợi nhỏ, chỉ là Không Hầu này số phận quá thần kỳ, bao lì xì có hỉ khí của nàng đoạt nhiều mấy cái, khẳng định không có hại.

Hỉ đội bay qua cửa chính, bay qua trước điện, vượt qua núi non, đi tới Tê Nguyệt Phong.

Hoàn Tông người mặc hỉ phục, cưỡi phi thiên mã, Không Hầu đứng trên thềm đá ngẩng đầu, cùng hắn nhìn nhau.

Hoàn Tông nhìn Không Hầu cười cười, huy tay áo dùng tiểu thuật pháp Không Hầu đã từng làm cho hắn.

Ánh sáng trong không trung biến thành vô số hoa tươi, cánh hoa chậm rãi bay xuống, cả tòa Tê Nguyệt Phong đẹp như giấc mộng.

Khi đó Không Hầu đi trên đường phố, cười nói với hắn, biến cho hắn một cái ảo thuật. Hiện tại, hắn mỗi ngày đều có thể biến cho nàng rất nhiều rất nhiều ảo thuật.

“Thật xinh đẹp……” Nhóm sư tỷ đứng bên Không Hầu ngửa đầu nhìn không trung bay xuống muôn vàn “Cánh hoa”, ánh mắt hâm mộ. Linh Tuệ quay đầu cười nói: “Ta nguyên bản còn lo lắng Trọng Tỉ chân nhân tính cách buồn tẻ, muội loại tính cách này cùng hắn ở bên nhau, sẽ chịu ủy khuất. Tới hôm nay, ta liền biết  mình lo lắng vô ích rồi.”

Người nặng nề, ở trước mặt người mình yêu, cũng sẽ trở nên bất đồng. Làm người mình thích vui vẻ, đây là bản năng. Loại bản năng này khắc ở trong xương cốt, khắc ở trong huyết mạch, chỉ cần gặp đúng người, liền không thầy dạy cũng hiểu.

“Như thế nào sẽ chịu ủy khuất, Hoàn Tông trừ bỏ sinh hài tử, còn lại điều biết làm.” Không Hầu cười hạnh phúc, “Hắn sẽ luyện chế lưu tiên váy cùng trâm cài xinh đẹp, sẽ cùng ta khắp nơi du ngoạn.”

“Những thứ ta ao ước lúc nhỏ, bây giờ Hoàn Tông đều đã làm.” Không Hầu cười khẽ ra tiếng, quay đầu nhìn Linh Tuệ, “Cho nên sư tỷ không cần lo lắng, ta sẽ sống rất tốt.”

“Ta nguyên bản còn nghĩ, Trọng Tỉ chân nhân nếu làm muội không vui, muội cũng có thể cùng hắn đánh ngang tay. Nào biết tu vi hắn bỗng nhiên vèo một cái tăng lên, muội hiện tại đã không phải đối thủ của hắn.” Linh Tuệ nửa vui đùa, nửa nghiêm túc nói, “Bất quá muội không cần lo lắng, hắn nếu dám không tốt với muội, chúng ta sẽ kêu ba vị trưởng lão tới hỗ trợ.”

“Được.” Không Hầu gật đầu: “Ta chính là người có hậu đài.”

Hoàn Tông xuống phi thiên mã, lăng không từng bước một đi đến trước mặt Không Hầu, hắn cùng Không Hầu, chỉ cách mấy bậc thang.

Không Hầu trên bậc thang, hắn ở dưới bậc thang.

Phía sau hắn, là đệ tử Lưu Quang Tông ăn mặc chỉnh tề, bên người Không Hầu, là nhóm sư tỷ Vân Hoa Môn.

Rõ ràng nơi này có vô số người, mà trong mắt bọn họ lại chỉ có nhau.

Hoàn Tông đưa tay tới trước mặt Không Hầu, Không Hầu để tay vào lòng bàn tay hắn, hai tay nắm chặt.

“Vừa rồi rải nhiều bao lì xì như vậy, ta một cái cũng không có nhặt được.” Không Hầu nhớ lại mấy năm vừa tới Vân Hoa Môn kia, mỗi khi đến trừ tịch đều sẽ cùng nhị sư huynh chạy đến dưới chân núi tiếp bao lì xì, sau đó hai người vui sướng chia đều.

“Ta đem cái lớn nhất để lại cho muội.” Hoàn Tông móc ra chín túi gấm, chín túi gấm này cùng những túi khác bất đồng, trên vẽ phù văn thu nạp, nhìn như nhỏ bé, trên thực tế lại có thể để rất nhiều đồ vật.

Không Hầu cười tủm tỉm tiếp nhận: “Ta thích đại hồng bao.”

“Muội thích, ta làm sao nỡ cho người khác.” Hoàn Tông nhìn Không Hầu đội mũ phượng, “Kết đạo đại điển như vậy, muội thích sao?”

“Thích.” Không Hầu nhìn trên bầu trời cánh hoa không ngừng rơi xuống, “Thực thích.”

Cái gì khiêm tốn đơn giản, nàng mới không cần. Nàng muốn toàn bộ Tu Chân giới đều biết, nàng thích nam nhân vì nàng tổ chức đại điển xa hoa nhất, lớn nhất Tu chân giới, vì nàng trả giá rất nhiều tâm lực.

Kết đạo đại điển nhân sinh chỉ có một lần, đơn giản khiêm tốn lại có ý tứ gì?

Ai nói nàng thích đẹp, có chút hư vinh, nàng chính là thích như thế, nàng chính là một hảo nữ tu.

“Muội thích là được. ” Hoàn Tông có chút tiếc nuối, “Chỉ tiếc trong tông môn có một ít đệ tử đóng giữ ở chỗ khác, bằng không ta có thể làm đại điển càng thêm náo nhiệt.”

“Không quan hệ, phô trương như vậy, đã đủ để cho rất nhiều nam nữ hận chết chúng ta.” Không Hầu nắm tay Hoàn Tông, mặt mày như họa, “Ngày sau chỉ cần có người tổ chức kết đạo đại điển, liền sẽ nhớ tới kết đạo đại điển hôm nay. Suy nghĩ một chút…… Liền rất vui vẻ nha.”

“Muội a.” Hoàn Tông cười cười, cùng Không Hầu đi tới bên mọi người.

“Thỉnh kiệu loan phượng hòa minh.”

Đệ tử Lưu Quang Tông xếp thành hai hàng, đồng thời lấy ra phi kiếm, phi kiếm trân quý pháp quang lập loè, hai bên đối diện đưa phi kiếm chéo nhau, tạo thành một chiếc cầu ghép bằng kiếm. Nhóm sư tỷ Vân Hoa Môn thấy thế, cũng lấy ra phi hành pháp bảo.

Trong tầng mây, tám con phi thiên mã chở một chiếc xe loan phượng hoa lệ vô cùng ngừng ở đầu kia của Kiếm Kiều (chiếc cầu làm bằng kiếm).

editer: tác giả có cần màu đến vậy hông!!!

Hoàn Tông dẫn đầu dùng phi kiếm đáp trên cầu, xoay người nhìn Không Hầu. Không Hầu tươi cười, đi theo lên.

Gió nổi lên, lụa choàng trên người Không Hầu bay múa, nàng hơi dừng chân, xoay người nhìn các sư tỷ Vân Hoa Môn phía sau. Các sư tỷ cười nhìn nàng, còn có sư tỷ dùng thuật pháp bốn phía Kiếm Kiều, dựng ra hư ảnh long phượng trình tường.

“Đi phía trước đi, không cần quay đầu lại.” Linh Tuệ mỉm cười nói, “Chúng ta phía sau, không cần sợ hãi.”

Không Hầu tươi cười, nhỏ giọng nói: “Ta không sợ.”

Cả đời này, nàng gặp sư phụ tốt nhất, sư huynh tốt nhất, đồng môn tốt nhất, còn có…… Hoàn Tông tốt nhất. Cho nên, nàng không sợ hãi.

Vân Hoa Môn chính điện, các tân khách đều ở ngoài cửa lớn chờ đôi tình nhân xuất hiện, có người xa xa nhìn thấy phi thiên mã kéo một chiếc xe ngựa lại đây, nhịn không được kinh hô: “Kia chính là xe loan phượng hòa minh?”

Loan phượng hòa minh không chỉ có tên cát tường, mà còn là chiếc xe ngựa của một vị tiền bối Lưu Quang Tông đã phi thăng, nghe nói chỉ cần ngồi qua chiếc xe ngựa này, người đó sẽ được nhiều vận may. Từ khi vị tiền bối này phi thăng, bọn họ cho rằng xe loan phượng hòa minh đã bị tiền bối mang đi Tiên giới, không nghĩ tới thế nhưng còn ở Lưu Quang Tông, hơn nữa bị bọn họ ẩn dấu lâu như vậy.

Vì làm kết đạo đại điển, Lưu Quang Tông đến loại đồ quý áp đáy hòm cũng lấy ra tới, xem ra Kim Nhạc đối với hôn sự của đồ đệ hôn thực vừa lòng.

Đồ Lưu Quang Tông lấy ra tới, cơ hồ đều có thể làm Tu Chân giới xem há hốc mồm. Mà Vân Hoa Môn tựa hồ cũng không để đồ đệ nhà mình bị xem nhẹ, đồ vật bày biện trong chính điện, đều là thứ tốt hiếm thấy.

Hai đại tông môn đồng thời ra tay, đã làm tân khách chịu cực đại kích thích. Lưu Quang Tông có nhiều thứ tốt bọn họ đã biết, không nghĩ tới ngày thường không hiện sơn lộ thủy, mà nay Vân Hoa Môn nội lực cũng không thua kém, đến tột cùng là cái gì làm cho bọn họ cho rằng, Vân Hoa Môn là xếp kế cuối trong mười đại tông môn?

Xe Loan phượng hòa minh đáp xuống dưới ánh mắt mong chờ của mọi người, tân lang tân nương mặc hỉ phục hoa lệ từ trong xe đi ra.

Cái gì là duyên trời tác hợp, dung mạo xuất chúng? Bọn họ luôn là dùng lời này khích lệ người khác, nhưng là tới hôm nay, hai câu này mới có thể xem như lời nói thật.

Trọng Tỉ luôn là một bộ bạch y nay mặc vào hỉ phục đỏ tươi, cả người đều nhiễm không khí vui mừng, gương mặt đẹp kia, làm không ít nữ tu nhịn không được nhìn nhiều vài lần. Đầu đội mũ phượng, váy dài phết đất Không Hầu người đẹp hơn hoa, hai người đứng chung một chỗ, thật là tiên đồng ngọc nữ.

Người có tâm phát hiện, trưởng lão tông môn nào đó ngày thường không lộ mặt nay cũng xuất hiện trong đám người, Lưu Quang Tông cùng Vân Hoa Môn có vài vị trưởng lão không thấy tung tích, không biết đã đi đâu.

“Bái Thiên Đạo, được Thiên Đạo phù hộ, nguyện nhị vị nắm tay phi thăng, sớm đăng Tiên giới.”

Không Hầu cùng Hoàn Tông đứng ở ngoài cửa điện, hướng không trung cuối đầu.

“Nhập cửa điện, bái tổ tiên.”

Một bái này là vì cảm tạ những tiền bối đi trước đã xây dựng tông môn.

“Phu thê đối bái.”

Bái xong,Không Hầu cùng Hoàn Tông bức ra một giọt tâm đầu huyết từ ngón tay, đây nghi thức quan trọng nhất đại điển, chính là kết đồng tâm khế.

Chỉ có kết đồng tâm khế, mới có thể xem như đạo lữ được Thiên Đạo thừa nhận.

Tâm đầu huyết hai người hoà vào nhau, cuối cùng một phân thành hai, bay vào giữa mày hai người. Bầu trời mây đỏ từng trận, linh khí cuồn cuộn, đây là Thiên Đạo thừa nhận bọn họ kết làm đạo lữ.

“Kết thúc buổi lễ.”

Phanh!

Vân Hoa Môn Thử Cửu trưởng lão từ trên mặt đất bò dậy: “Xong chưa?”

Mọi người: “……”

Thử Cửu trưởng lão ho khan một tiếng: “Tà tu rốt cuộc đánh lại đây.” Không để tà tu phá hư kết đạo đại điển của đồ tôn, bọn họ đã thực nỗ lực hết mình.

Mọi người: “……”

Rốt cuộc?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.