Không khí giằng co mãi đến khi Thiếu Kiệt xuất hiện mới hạ xuống. Thiếu Kiệt vừa vào cửa liền ầm ĩ nói là lúc sắp xếp thời gian, nhào thẳng về phía Hướng Nam.
Hướng Nam tránh nhanh, Thiếu Kiệt vồ vào khoảng không, cậu ngẩng đầu lên: “Đại thúc, chúng ta đi nghỉ phép được không?”
“Nghỉ phép?”
Thiếu Kiệt cong môi cười: “Kỳ nghỉ dài bảy ngày ấy.”
Hướng Nam đảo mắt về phía những người khác, Thường Triết nói: “Đúng vậy. Kế hoạch bọn tôi đã sớm bàn bạc kỹ rồi. Đại thúc, không bằng tất cả cùng đi đi.”
“Mấy cậu…” Ánh mắt Hướng Nam chuyển qua cánh tay bị thương của Cao Hách: “Cậu ấy có thể đi không?”
Cao Hách bây giờ, có lẽ là không đi được.
“Cậu ta?” Thiếu Kiệt ngồi xuống cuối giường: “Vị hiệp khách cụt tay này đã bị bọn tôi loại ra rồi.”
Cao Hách cục cưng vừa nghe vậy liền nhướn mày: “Nếu tôi không đi, đại thúc cũng đừng có mong đi được.”
Thiếu Kiệt sửng sốt, vung tay lên, kêu: “Không vấn đề gì. Tôi lập tức giúp cậu làm thủ tục xuất viện!”
Mọi người: Hãn!
Phỏng chừng để đại thúc có thể đi du lịch, chuyện sống chết của anh em bị Thiếu Kiệt thiếu gia ném lên trời rồi.
Thế này không phải làm liều sao?
Hướng Nam suy nghĩ khẽ nhíu mày lại.
Y nói: “Các cậu đi đi, tôi không có thời gian.”
Lời Hướng Nam nói là thật. Dù cho học sinh được nghỉ, thì đám người bảo vệ bọn họ đều phải về trường rút thăm để trực luân phiên.
Hơn nữa, Hướng Nam không muốn cùng bọn họ đi.
Lời Hướng Nam nói ra làm cho cả phòng vốn đang huyên náo lập tức liền im ắng.
Hướng Nam biết lời mình nói rất mất hứng, y mím môi, nghĩ tìm một chủ đề để mọi người sôi nổi lại một lần nữa, còn không biết nên nói thế nào, cửa phòng đột nhiên mở ra, Cao Hạo được người đẩy vào.
Hắn vừa vào liền hỏi: “Mấy người đang thảo luận chuyện thú vị gì vậy? Có phần tôi không?”
Đám cậu ấm ôm tâm tư riêng nghe thấy liền thấy kỳ quái, Thiếu Kiệt hỏi: “Sao anh Hạo lại biết?”
“Anh vừa tới liền gặp bác sĩ, ở ngoài cửa nói với anh ta hai câu. Mấy đứa vừa rồi lớn tiếng như vậy, anh cũng nghe được một chút.” Cao Hạo ôn nhu cười, hỏi: “Muốn đi du lịch sao?”
Thiếu Kiệt gật đầu, chỉ chỉ Cao Hách: “Thế nhưng anh xem, Cao Hách không thể đi, đại thúc lại không có thời gian.”
“Cao Hách không có vấn đề gì, bác sĩ nói nó cuối tuần là có thể xuất viện rồi. Về chỗ thạch cao bó bột, lúc cần gỡ ra tất nhiên phải trở về để gỡ. Nếu đi chơi, mang theo một người chăm sóc, chỉ cần không thêm nhiều phiền phức là tốt rồi.”
Cao Hạo đi đến trước giường Cao Hách, đối lại ánh mắt Cao Hách, mỉm cười hỏi: “Đúng nhỉ.”
Cao Hách bắt gặp ánh mắt của hắn, không biết vì sao, dời mắt đi nơi khác.
Mặc dù không biết có đi được hay không, nhưng sự tham gia của Cao Hạo vẫn làm cuộc thảo luận trở nên sôi nổi hơn. Hướng Nam phải trực ca đêm, ở lại không lâu liền nói phải đi. Cao Hạo chủ động nói muốn đưa y về, Hướng Nam vốn không muốn làm phiền hắn, nhưng thấy Cao Hạo cứ mãi kiên trì, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.
Ra đến bên ngoài, người đi theo Cao Hạo chào hắn một tiếng rồi đi lấy xe. Hướng Nam cùng Cao Hạo ở đó chờ, Cao Hạo đột nhiên mở miệng hỏi: “Kỳ thực trong lòng anh không muốn đi, có phải không?”
“Hở?”
Hướng Nam cúi đầu đối lại ánh mắt của Cao Hạo, Cao Hạo tao nhã cười: “Về chuyện đi nghỉ cùng bọn nó.”
“Phải.”
Hướng Nam rất thành thật thừa nhận.
“Lý do?” Cao Hạo hỏi.
“Tôi hôm đó phải trực, hơn nữa…”
Không phải người đi trên cùng một con đường hà tất phải ở cùng một chỗ.
Kỳ thực đây mới là nguyên nhân lớn nhất.
Trong lòng Hướng Nam nghĩ, nhếch môi, không đem những lời phía sau nói ra.
Cao Hạo dường như đọc được suy nghĩ của Hướng Nam, nói: “Tôi hiểu rồi.”
Cao Hạo giỏi hiểu ý người khiến Hướng Nam khẽ cười. Hướng Nam gật gật đầu coi như đáp lại hắn, hắn lại nói: “Chỉ là có một điều, tôi rất muốn biết.”
“Là chuyện gì?”
Cao Hạo giả vờ thần bí ngoắc ngoắc ngón tay với Hướng Nam.
Hướng Nam nhìn bộ dạng hắn, lòng hiếu kỳ bị khơi gợn.
Y khom người tiến sát lại gần hắn.
Cao Hạo mỉm cười, vươn ngón trỏ nâng cằm Hướng Nam lên, phần thịt ngón tay lướt qua hàm dưới của Hướng Nam, dọc theo đường cổ nhẹ nhàng đẩy cổ áo sơmi của Hướng Nam ra đặt lên chỗ xương quai xanh của y. Hắn ôn nhu nói: “Anh có thể cho tôi biết…”
“Cái này, là ai làm ra không?”
QQ: Chương này ngắn hí hí
Vừa tìm được 1 bộ nhất thụ lưỡng công khá hay, vườn trường cường công cường thụ hài ít ngược, có điều bị VIP mất òi, lại còn dài nữa chứ, tính riêng chính văn đã 91 chương + thêm phần phiên ngoại 89 chương nữa chứ =(( Thôi đợi thi ĐH xong rồi tính <ins class=”adsbygoogle”