Rất nhanh xe đã được đi về căn cứ. Thái Vy ở trên xe do mệt mỏi từ cuộc vận động của Nam Cường cộng thêm vết thương ở chân mặc dù đã ngưng chảy máu nhưng vẫn đau điếng bả vai cũng chảy mủ ngay sau khi được đóng vảy.
“Mễ Tư đã được sắp xếp đưa đến chưa.”
Mộc Tử gật đầu đáp: “Đã đến, đang chờ ở căn cứ chỉ cần chờ lệnh của đại ca.”
Nam Cường lúc này liếc mắt nhìn thấu xương Mặc Hành và Việt Dã. Hai người bị lườm toát mồ hôi lạnh hận không thể cắn lưỡi tự tử để chứng minh, việc hôm qua chứng minh chứng tỏ ở đây có nội gián.
Tiếng thở rõ rệt, Nam Cường đưa tay lên trán Thái Vy, trán của cô lại nóng rực lửa. Trong lòng anh đã có đáp án là ai đã mai phục tấn công lén, đợi đấy anh sẽ cho bọn nó biết tên của anh là ai!
“Việt Dã cậu nhanh lên cho tôi.”
Dưới hành động thân mật đầy dịu dàng kia cả 4 người đàn ông trên xe đều thấy ánh mắt lóe lên một tia sáng. Riêng Mặc Hành cậu cũng tự hiểu, cười chế riễu bản thân một cái.
Rất nhanh xe của họ đã đến căn cứ, Nam Cường trực tiếp bế cô đi đến phòng Mễ Tư đã chờ sẵn. Dụng cụ đầy đủ, ảnh trực tiếp tiêm thuốc mê cho Thái Vy, lập tức làm tiểu phẫu thuật nhỏ mổ chân của cô lấy đầu đạn. Rất may là không tổn thương đến xương, viên đạn chỉ ghim sâu trong thịt. Rất nhanh, cậu thoăn thoắt khâu vết thương băng bó kĩ lại.
Nam Cường ở bên quan sát kĩ lưỡng, điều này làm Mễ Tư rất tò mò không biết cô gái này là ai.
“A Cường, xong rồi còn bị thương chỗ nào không em xử lí nốt.”
Trực tiếp xé áo trên bả vai Thái Vy vạch ra vết bỏng to, Mễ Tư liếc gật đầu, làm sạch vết thương bóp mủ cho ra hết sau đó rửa sạch vết thương lại một lần nữa bằng ô xi già. Xót gần chết mặc dù Thái Vy đã được tiêm thuốc mê nhưng vẫn cau mày. Cậu thành thạo thạo quấn băng lại.
“Rồi sốt thì uống thuốc là khỏi, thân thể của cô này khỏe mạnh lắm yên tâm. Bị bỏng cũng sắp khỏi đấy chịu khó vệ sinh sạch sẽ bôi thuốc đúng giờ là khỏi, không có sẹo. Chân cũng vậy.
Ừm còn gì nữa không?”
Nam Cường lúc này mới nhẹ cả người, không nói gì, Mễ Tư lại thao thao bấy tuyệt tiếp.
“A Cường anh nên giới thiệu với em, cô gái này là ai đấy.”
Đổi lại cho Mễ Tư là một ánh nhìn đau điếng.
“Rồi, rồi, không nói cũng được, đơn thuốc đây đưa cho bọn họ đi mua. Giờ thì mệt em đây lại phải ngồi máy bay ê ẩm.”
Nam Cường cau mày đáp: “Bao giờ khỏi liệu để lại sẹo không.”
Mễ Tư đá lông mày nháy nháy cái, có vẻ cô gái này rất được Nam Cường quan tâm: “Không để lại sẹo nếu chăm sóc tốt còn lại thì không chắc.”
Nam Cường gật đầu, Mễ Tư có việc liền đi luôn, vé máy bay đã được Mộc Tử mua sẵn.
Anh lúc này mới kéo tay cậu lại nói thêm một câu: “Mẹ tôi có hỏi thì đừng nói nếu không đừng trách.” Còn ném cho cậu một ánh mắt cảnh cáo.
“Rồi rồi, nhưng nếu bị bác ấy ép thì em cũng không chắc đâu nhé.”
Anh nhìn Mễ Tư một cái làm cậu chột dạ.
“Rồi rồi, em biết rồi được chưa đại ca.” Nam Cường mới gật đầu thả cậu ra Mễ Tư nhanh chân chạy tót luôn, xe ở dưới đã chờ cậu sẵn.
Thái Vy vẫn hôn mê do thuốc mê vẫn còn, Nam Cường đưa tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ tiếp lúc này không còn nóng nữa đây là nhiệt độ bình thường.
Anh mới ra khỏi phòng xử lí bốn người kia, Vũ Hành Long cả Mộc Tử thì phạt nhẹ đi còn hai người kia không thể không phạt nặng do chủ quan mà làm bang thiệt hại tuy không nhỏ nhưng cũng đủ làm ảnh hưởng.
“Việt Dã, Mặc Hành hai cậu biết tội chưa.” Nam Cường ngồi trên ghế lớn uy phong bội phần nhìn hai người kia yếu ớt không dám lên tiếng.
Cả hai cùng đồng thanh đáp: “Đại ca, bọn em biết lỗi rồi, anh có thể đưa ra hình phạt bọn em chấp nhận hết.”
Nam Cường nhìn cả hai vẻ mặt bình thản không một gợn sóng nhưng khí thế phát ra lại không đơn giản như vậy làm hai người kia đứng mồ hôi chảy miết.
“Tốt thôi, nửa năm tiền thưởng xung quỹ hết. Hạ chức, quỳ ở đây một ngày hối lỗi cho tôi.” Anh ném chiếc bút xuống, không hiểu thế nào chiếc bút gãy tanh bày.
Cả hai người sỡ hãi gật đầu, chân lập tức thực hiện.
“Mộc Tử, Vũ Hành Long hai người cứu giá quá trễ cắt 3 tháng tiền thưởng xung quỹ bang hội. Nếu lặp lại sai lầm như bọn họ nữa thì nghỉ việc đi.” Nói rồi anh xoay người uy phong về phòng, tất cả đám đàn em từ bị thương nặng đến thương nhẹ đều ghé qua xem hết trong lòng càng kính nể Nam Cường hơn.
Mộc Tử và Vũ Hành Long lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bị bắn hay bị gãy tay không đáng sợ đáng sợ ở đây mới là Nam Cường!
Cả hai vào phòng thăm Thái Vy, nhìn thấy những vết thương trên người cô mà thở dài. Đặc biệt chói mắt là bả vai bang bó của cô, bọn họ cùng Nam Cường đã xem lại camera giám sát phòng ăn thấy cô hứng trọn bát nước canh nóng còn bảo vệ Kỉ Tư Thiên. Vậy mà Kỉ Tư Thiên lại vu khống cho cô là ăn trộm…. Nam Cường đã xử lí Kỉ Tư Thiên nhưng trong lòng của bọn anh vẫn rất khó chịu.
“Không biết thế nào mà chị ấy lại gặp được đại ca nhỉ?”
“Việt Dã vừa bảo đi tìm người bạn trong quán bar, A Long em thấy hành động vừa rồi của đại ca chứ.”
Vũ Hành Long gật đầu đáp: “Anh đoán xem.”
Mộc Tử lúc này lắc lắc đầu không biết nữa.
Tin nhắn nhảy rung lên trong túi quần Mộc Tử, Nam Cường nhắn cho một tin gửi Mộc Tử.
“Nửa tiếng nữa, tôi cần xem hết thiệt hại những gì bang Phi Thiên đã làm thiệt hại đến cho chúng ta, đặc biệt tay sát thủ bắn tỉa tất cả mọi thứ của hắn lai lịch chi tiết.”
Mộc Tử thở dài: “Đi nào chúng ta lại có việc mệt rồi đây.”
Vũ Hành Long cười nhẹ đóng cửa phòng lại trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở đều đặn của Thái Vy.
Nam Cường chưa được nghỉ ngơi, anh làm việc không nguôi tay lúc này điện thoại anh vang lên. Là bố anh gọi đến, Nam Cường thực sự không muốn nhắc máy một chút nào….
“Sao lâu thế.” Nam Mộ ở đầu giây bên kia tỏ vẻ khó chịu.
Nam Cường không nói gì, bố anh cũng là người hiểu liền nói tiếp.
“Lần sau không được để bản thân gặp truyện như vậy, quá là nguy hiểm. Con đã biết lỗi của con chưa?”
Nam Cường ở đầu giây bên này phiền não đáp: “Con biết rồi.”
Ông Nam Mộ không khách khí nói tiếp: “Tốt, về thì qua chỗ bố mẹ.”
Nam Cường dạ vâng lòng đầy phiền não. Lúc này bà Diệp Mạc cướp điện thoại từ tay chồng trực tiếp thao thao bất tuyệt giáo huấn anh, anh chỉ cười trừ không nói gì.
Bà mới nghiêm túc nói một câu: “Bị thương không?”
Nam Cường vui vẻ đáp lại: “Con không bị…” là do có người đã đỡ hộ con.