Thập Thế Luân Hồi Chi Thương Hải Trường Ca

Chương 143: Phiên ngoại chi hiện đại (7)



Làng chỗ mấy người Lư Tỉnh Trần quả thực cũng không xa lắm, nhưng vẫn là ở ngoại ô, lái xe cũng phải mất hơn một tiếng. Hơn nữa thời tiết không được tốt, lúc chiều tối thì bắt đầu có mưa phùn, trên đường trơn ướt, An Sâm phải giảm tốc độ xe xuống.

Vừa lái xe ra khỏi cổng nhà không xa, còn chưa ra khỏi thành phố, An Sâm dừng lại trước một đèn đỏ, liền thấy có mấy chiếc xe thuộc loại xe đua phóng vèo vèo qua trước mặt.

Trong thành có không ít nhị thế tổ thích phóng xe vào buổi tối. Càng ở trong thành phố càng lái xe nhanh, ngang ngược không coi ai ra gì.

An Sâm nhíu mày. Chờ mấy chiếc xe đua này chạy qua, vừa lúc đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, liền khởi động xe. Ai ngờ cậu vừa mới chạy được đến giữa đường, đột nhiên phía trước xuất hiện một chiếc xe đua bật đèn sáng lóa tốc độ cực nhanh lướt qua bên trái, hình như muốn đuổi theo chiếc xe phía trước, còn vượt cả đèn đỏ, lướt qua đầu xe An Sâm vang lên một tiếng cực kỳ chói tai rồi lái đi.

An Sâm vội vã đạp phanh, nhưng xe dừng lại quá gấp, cậu không kìm được theo quán tính đụng vào phía trước một chút, cái bụng thật lớn va lên tay lái, xẹt qua một trận đau đớn.

“Không ——“

An Sâm sợ đến mức mồ hôi lạnh toát đầm đìa, ôm bụng sắc mặt tái nhợt.

“Đám khốn kiếp này!”

An Sâm cắn răng. Nhớ rõ bề ngoài của chếc xe đua thể thao kia. Kiểu dáng này trong nước không có nhiều lắm, trong thành phố cũng không có mấy chiếc, ngày nào đó để cậu tìm ra là ai, nhất định phải cẩn thận dạy dỗ tên kia!

“Được rồi, các con ngoan đừng sợ, không sao, không sao đâu.”

An Sâm vuốt ve bụng dỗ dành vài câu, xe phía sau lại ấn còi giục, cậu nghĩ cái bụng sau trận đau nhức vừa rồi dường như không có gì khác thường, liền khởi động xe một lần nữa.

Lái xe ra khỏi thành phố một lúc, An Sâm dần dần cảm thấy không quá thích hợp. Vừa rồi bị dọa một hồi, trên người ra một thân mồ hôi lạnh, bụng cũng có chút khó chịu.

Cậu vừa lái xe, vừa tranh thủ xoa bụng.

“A ——“

Đột nhiên một trận đau đớn ập đến, giống như bị người ta cắm một đao vào bụng, đau đến mức An Sâm suýt nữa không giữ được tay lái.

Cậu hít sâu một hơi, nhanh chóng dừng xe lại, xoa bụng một hồi. Thế nhưng qua một lúc sau, bụng không hề có động tĩnh gì khác, nếu không phải đau đến mức toát mồ hôi lạnh, An Sâm liền hoài nghi vừa rồi có phải là ảo giác hay không.

Cậu có chút do dự lúc này là nên quay về thành phố, hay là tiếp tục đi đón đám người Lư Tỉnh Trần.

Nhìn đồng hồ, cậu đã đi được hơn nửa tiếng, bất kể là hiện tại quay lại hay tiếp tục đi, lộ trình đều không khác nhau lắm. Cậu tính toán một chút, cảm thấy bụng hình như không sao cả, đi đón mấy người Lư Tỉnh Trần vẫn là quan trọng hơn. Hơn nữa đối với An Sâm mà nói, cậu về nhà cũng chỉ có một mình, Lư Tỉnh Trần không ở bên cạnh, cậu cả đêm khẳng định là sẽ không an tâm. Còn không bằng nhanh chóng hội họp với Lư tỉnh Trần. Chỉ cần có anh bên cạnh, mình chuyện gì cũng có thể gánh vác được.

Hạ quyết tâm, An Sâm tiếp tục khởi động xe.

Lái đi không đến hai mươi phút, bụng lại đau một lần. Lúc này thời gian đau cũng không còn ngắn, An Sâm càng lúc càng cảm thấy không thích hợp.

Nhất định lúc vừa ra khỏi thành phố bị va chạm, động thai, không chừng còn bị sinh non!

Sắc mặt An Sâm không khỏi có chút trắng bệch. Cậu đang mang thai là thai song sinh, vốn có khả năng sinh non, nhưng bởi vì mấy ngày nay thai rất ổn, mỗi lần đến bệnh viện kiểm tra thì bác sĩ đều nói không có vấn đề gì, vì vậy vốn sẽ không nghĩ tới xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mưa phùn bên ngoài rơi lất phất, quả nhiên là mưa tiết Thanh minh, khiến người đi trên đường cũng có chút mất hồn.

An Sâm vừa cẩn thận lái xe, vừa lấy điện thoại di động ra tìm số. Điện thoại di động của mấy người Lư Tỉnh Trần ở trong núi không có tín hiệu, vì vậy cậu tìm chính là số điện thoại mà Lư Tỉnh Trần vừa gọi đến.

Điện thoại kết nối, sau khi kêu vài tiếng liền có người nhận, giọng một người có khẩu âm xa lạ.

“A lô, xin hỏi tìm ai?”

An Sâm nói:

“Xin chào. Xin hỏi khoảng một giờ trước có người gọi điện thoại từ chỗ này của bác còn ở đó không? Anh ta họ Lư.”

“À à. Cậu chờ một chút, chỗ này của tôi là hàng quà vặt, anh ta vừa đi ra ngoài tìm nhà trọ, tôi đi tìm anh ta giúp cậu.”

Người kia rất chất phác, nói chưa được hai câu đã bảo sẽ đi tìm người.

An Sâm cầm điện thoại kiên trì chờ, đột nhiên bụng lại đau nhói.

“Chết tiệt!”

An Sâm chửi thề một tiếng, dừng xe ở bên đường, ôm bụng tựa lên tay lái, mồ hôi lạnh từ gáy chảy xuống sau lưng, xương sống thắt lưng như muốn gãy ra, nửa người dưới đã tê dại.

Cậu thở dốc ồ ồ, nghĩ rằng lần đau này đặc biệt lâu, răng đều cắn chặt lại. Trong điện thoại đột nhiên truyền tới tiếng của Lư tỉnh Trần.

“An Sâm! Em ở đâu rồi?”

Lư Tỉnh Trần ở đầu bên kia nghe thấy tiếng của cậu không tốt, bắt đầu lo lắng.

“An Sâm, em làm sao vậy? Giọng nói của em nghe rất không tốt, sao lại thở dốc như thế?”

“Tỉnh Trần… Em, em đang ở trên đường, chắc là sắp đến rồi. Nhưng bụng em hình như có chút không thích hợp…”

An Sâm đột nhiên cảm thấy đặc biệt ấm ức. Muộn như thế một mình mình còn ở ngoại ô, không có người yêu làm bạn bên cạnh, bọn nhỏ trong bụng có thể sẽ sinh non, khiến cậu cảm nhận được một cỗ bất an sâu sắc.

Đời trước cậu đã từng sinh con vài lần, vẫn luôn cho rằng bản thân rất kiên cường, nhưng thì ra bởi vì mỗi lần đều có Dương Tĩnh ở bên cạnh, chưa từng để cậu bị cô độc.

“Tỉnh Trần, em rất sợ… Bụng rất đau, em không biết có thể lái xe tìm được anh không nữa.”

Lư Tỉnh Trần cảm thấy giọng nói của cậu nghe vào như muốn khóc, tim không khỏi thắt chặt lại, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cậu.

“Em hiện tại ở chỗ nào rồi? Nói cho anh biết, anh đi đón em!”

An Sâm sụt sịt mũi, đột nhiên tỉnh táo lại. Cậu phải tìm được Lư Tỉnh Trần, không thể bỏ dở giữa chừng. Bụng vừa mới bắt đầu đau, hẳn là vẫn chưa nhanh như thế.

“Không sao. Anh chờ em ở cổng làng đừng di chuyển, em sẽ đến rất nhanh.”

An Sâm ngắt điện thoại, khởi động xe một lần nữa, cắn răng tiếp tục lái xe về phía trước.

Cũng may hiện tại đường đi được sửa rất bằng phẳng, vả lại biển báo giao thông của con đường này rất rõ ràng, chỉ có một hướng, ngược lại không cần lo sẽ bị lạc đường.

An Sâm vốn đã không tiện lái xe, hiện tại lại càng vô cùng cố sức. Lúc đầu cậu chỉ cảm thấy bụng mình có chút đau đớn âm ỉ, không rõ ràng lắm, phần eo thỉnh thoảng lại nhói đau không theo quy tắc. Nhưng sau khi đau vài lần, bắt đầu dần dần có quy luật. Cậu để ý một chút, đau bụng sinh lúc bắt đầu là khoảng hai mươi phút một lần, khoảng cách từ từ rút ngắn lại, đau đớn dần kịch liệt hơn. Đặc biệt là một lần nói chuyện với Lư Tỉnh Trần kia, toàn thân đều cảm thấy đau đớn, đủ giằng co khoảng chừng một phút đồng hồ.

Đối với người sinh con lần đầu như cậu mà nói, cũng không biết loại tình hình này là không hề bình thường hay bình thường. Cậu không dám tăng tốc độ xe, nhưng vẫn tập trung tinh thần cho việc lái xe, hiện tại cậu cũng không muốn lại xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa.

Điện thoại kêu vang, An Sâm bấm nút chuyển cuộc gọi, bên trong truyền đến tiếng của giọng nói trong trẻo lạnh lùng mà bình tĩnh của Lư Tỉnh Thế:

“An Sâm, hiện tại em đi đến đâu rồi? Cảm thấy thế nào?”

“Anh cả.”

An Sâm đã thay đổi cách xưng hô theo Lư Tỉnh Trần, gọi Lư Tỉnh Thế là ‘anh cả’.

“Em chắc là sắp đến rồi. Đại khái còn khoảng nửa tiếng nữa đi. Tỉnh Trần đâu?”

“Nó đi đến đường lớn ở đầu làng đón em rồi. Trên đường cái phía trước cổng làng có một tấm áp phích rất lớn hình Bạch Thanh Nhã, Tỉnh Trần đứng ở dưới áp phích chờ em. Em lái xe cẩn thận một chút, đừng cúp điện thoại, có chuyện gì lập tức nói với anh.”

“Vâng.”

Lư Tỉnh Trần làm việc rất chắc chắn, có một giọng nói ở đầu bên kia, An Sâm cảm thấy lòng mình càng vững vàng hơn.

Khoảng mười phút sau, An Sâm phát hiện không đúng, lập tức dừng lại.

Lư Tỉnh Thế ở bên kia nghe thấy, hỏi.

“Bụng lại đau?”

“Vâng…”

An Sâm lên tiếng, buồn bực hít sâu.

Lư Tỉnh Thế kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng nhắc nhở một câu.

“Không nên nín nhịn, hít sâu, thả lỏng thân thể, rất nhanh sẽ qua.”

“Ha…”

Thật vất vẻ mới vượt qua được, An Sâm nói:

“Hình như khoảng cách giữa mỗi lần càng lại ngắn hơn.”

Lư Tỉnh Thế trong lòng cũng rất lo lắng, nhưng chuyện này dù nói cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể cổ vũ An Sâm tiếp tục lái xe.

“Em yên tâm, không sao đâu. Tỉnh Trần đang chờ em trên đường chính. Một lát nữa là em có thể gặp được nó rồi.”

An Sâm nghĩ đến Lư tỉnh Trần, lại một lần nữa lấy lại tinh thần tiếp tục lái.

Cứ đi một lúc lại dừng một lúc như thế, khoảng hơn mười giờ cậu cuối cùng cũng nhìn thấy phía trước có một tấm áp phích rất lớn, nhìn xuống bên dưới đèn đường, có một bóng người đang lo lắng đi tới đi lui.

Lư Tỉnh Trần nhanh chóng chạy đến, mở cửa xe, thấy An Sâm gần như là tê liệt ở trên ghế.

“An Sâm, em sao rồi?”

“Không xong rồi.”

An Sâm toát mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên mỉm cười.

“Mau gọi anh cả và bác Trần lên xe, nếu không đến bệnh viện, em sợ là không chịu nổi nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.