Sống Lại Để Chuộc Lỗi

Chương 9: Mục tiêu



Sau giờ giải lao về lớp, các bạn cùng lớp thấy Dung Tuân và Trữ Phong ngồi cùng bàn đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng nếu hai người đã ngồi cùng bàn thì chắc hẳn là cô giáo chủ nhiệm đã đồng ý nên bọn họ cũng không nói gì. Mà ngoài ra có mấy bạn nữ lại có điểm đồng tình với Dung Tuân, Trữ Phong là một người không dễ chọc, Dung Tuân lại có tin đồn như thế, vạn nhất mà Trữ Phong thấy cậu không vừa mắt mà đánh cậu ấy thì phải làm sao bây giờ? Mà các nàng đều không biết việc đổi bàn là do chính Trữ Phong yêu cầu.

Còn về vết thương trên mặt Dung Tuân, các nàng tuy rằng ngoài ý muốn nhưng cũng không hỏi gì nhiều.

Rất nhanh liền bắt đầu tới tiết ba, Dung Tuân lấy sách ra nghiêm túc nghe giảng bài. Đồng thời lúc này, Trữ Phong lại không nhìn ngoài cửa sổ, không nghịch di động, cũng không ngủ, không có một điểm nào lười biếng mà lấy sách vở ra cùng Dung Tuân nghiêm túc nghe giảng.

Giáo viên Tiếng Anh liếc nhìn sang Trữ Phong thấy anh thực sự không hề ngủ cũng không thất thần, quả thực là hiếm thấy.

Đối với việc các giáo viên có ấn tượng như vậy với mình, Trữ Phong cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, tự mình làm thì tự chịu thôi. Thế nhưng chính vì vậy mà vào thời điểm hiện tại, anh càng cảm thấy mình thật may mắn được trọng sinh, có cơ hội được làm lại từ đầu.

Thật ra lúc phân vào lớp nhân văn, anh cảm thấy mình học cái gì cũng như nhau vì thấy thấy Tư Hiền đăng ký vào khoa văn, anh liền đăng ký theo, Quy Hoành thấy hai người họ đều đăng ký khoa văn cũng không do dự mà vào theo.

Mà năm đó học mấy thứ này, anh cơ hồ không có ấn tượng gì, cảm thấy phải bắt đầu lại từ đầu có chút bối rối. Chỉ có môn Tiếng Anh là còn có thể ra tay một chút, rốt cuộc thì đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sau đó lại làm diễn viên, tiếng Anh lại càng phải tốt hơn cho nên trong tiết Tiếng Anh thì nghe được khá tốt.

Dung Tuân chăm chú nhìn bảng đen, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu, khóe miệng Trữ Phong dần nhu hòa hơn, tâm tình cũng bình tĩnh không ít, bất tri bất giác lại cảm thấy tiết này nghe thật dễ hiểu.

Sau khi các tiết học buổi sáng kết thúc, anh đưa Dung Tuân đến căn-tin nhỏ dùng cơm. Hai căn-tin mặc dù ở hai hướng khác nhau hoàn toàn nhưng khoảng cách lại không xa lắm. Đồ ăn bên căn-tin nhỏ lại được làm tinh tế hơn một chút, đương nhiên giá cả phải đắt hơn một chút. Thời kỳ mà Trữ Phong học cấp ba đều luôn ăn ở căn-tin nhỏ, lúc đấy một phần là do nơi này tương đối ít người, có thể yên tĩnh hơn một chút. Mà hiện tại, anh lại muốn cho Dung Tuân ăn ngon hơn một chút, thế mới có sức mà học buổi chiều.

Đây là lần đầu tiên Dung Tuân đến ăn cơm ở căn-tin nhỏ, nhất thời không biết phải ăn gì. Ở căn-tin lớn, các đầu bếp cho cho học sinh ăn gì thì ăn nấy, ngược lại ở căn-tin nhỏ thì đồ ăn mỗi loại đều vô cùng tinh xảo, học sinh muốn ăn gì thì tự mình chọn sau đó ra tính tiền.

“Em thích ăn gì thì lấy, nhưng phải thanh đạm một chút.” Trữ Phong đi phía sau Dung Tuân đang bưng khay đồ ăn nói.

“Em ăn cái gì cũng được hết, anh chọn đi.” Dung Tuân nhỏ giọng nói. Từ khi tin đồn kia truyền ra, đã một thời gian khá dài không có ai chịu ăn cơm cùng cậu. Hiện tại Trữ Phong ăn cơm cùng cậu, khiến cậu cảm thấy mắt có chút hơi nóng, trong lòng lại ấm áp.

“Vậy em đi lấy canh đi, anh đi lấy thức ăn.” Trữ Phong mỉm cười nói: “Cẩn thận một chút đừng để bị bỏng.”

Dung Tuân dứt khoát gật đầu, canh được cung cấp miễn phí nên có thể tùy ý lấy trước. Chờ Dung Tuân lấy canh xong, Tư Hiền và Quy Hoành đã tìm được chỗ ngồi.

“Dung Tuân, bên này.” Tư Hiền gọi cậu. Dung Tuân bưng canh đi qua. Lúc này có vài người ồn ào bước vào căn-tin. Cậu lơ đãng ngẩng đầu nhìn qua, tức khắc khay canh trên tay run run, mấy người kia là những người hôm đó bắt nạt cậu.

Quy Hoành nhíu mày, mấy người kia hôm nay cũng giống bọn họ tới căn-tin này ăn cơm làm hắn có chút xấu hắn. Hắn cùng mấy người kia bắt nạt Dung Tuân, nhưng hiện tại Dung Tuân đã chuyển qua phòng hắn cũng không nói gì, hơn nữa còn có Trữ Phong che chở, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện này. Hắn tuy rằng không thích Dung Tuân nhưng chỉ cần không chọc tới hắn thì cũng lười để ý đến. Nhưng hôm nay gặp gỡ mấy người kia, chuyện vào hôm thứ sáu chẳng khác nào để lộ ra bên ngoài.

Mấy nam sinh kia nhìn thấy Quy Hoành, vừa định lại chào hỏi một chút liền nhìn thấy Dung Tuân đang bê đồ tới. Trước mặt Dung Tuân chỉ có hai chén canh, thoạt nhìn giống như là mang cho Tư Hiền và Quy Hoành. Vài người vừa đối điện liền cười đi qua.

Chí Minh: “Này Quy Hoành, đây không phải cái tên biến thái kia sao? Sao lại thế này? Nó đang làm người hầu cho anh sau?”

Bàng Hiên: “Anh Hoành, anh cẩn thận một chút, đừng để nó bám theo.”

Rồi Chí Minh vẫy tay gọi Dung Tuân: “Lăn nhanh lên, đây không phải là ảnh hưởng tới khẩu vị của anh Hoành sao? Lại để tao nhìn thấy mày, có tin tao đánh mày không hả?”

Dung Tuân cúi đầu có chút xấu hổ đứng ở đấy, trong lòng có điểm khó chịu. Tuy rằng cậu biết dù là tiểu học hay trung học, luôn luôn sẽ có vài người như thế này. Chẳng qua từ trước đến nay cậu chưa từng bị bắt nạt như vậy.

Quy Hoành cũng có chút xấu hổ, Dung Tuân là người mà Trữ Phong đang che chở, theo quan hệ của hắn và Trữ Phong thì chỉ cần nói một câu, hắn chắc chắn sẽ không chơi cùng mấy tên này nữa. Nhưng nghĩ lại thì mấy năm cấp ba này, phàm là việc gì những người này đều theo hắn đi đánh nhau, vì Dung Tuân mà cắt đứt quan hệ với huynh đệ thì cảm thấy không đáng.

Sắc mặt Tư Hiền rõ ràng trầm xuống rõ rệt, lời nói của mấy tên này khiến hắn nghe qua rất tức giận. Tin đồn Dung Tuân là đồng tính luyến ái hắn cũng có nghe qua, nhưng chuyện tính hướng là việc tự do cá nhân của mỗi người, ai cũng không có tư cách lấy việc đó ra công kích. Hơn nữa, còn chưa biết tin đồn này là thật hay giả, mấy tên đầu óc không biết suy nghĩ này đúng thật là ngu ngốc.

“Lăn nhanh lên!” Bàng Hiên lại nói.

“Lăn đến chỗ nào?” Vừa lấy đồ ăn về, Trữ Phong đứng sau lưng hắn lạnh giọng hỏi.

Biểu tình hiện tại của Trữ Phong có chút dọa người, ánh mắt lạnh đến run người, tựa hồ nếu những người này dám nói thêm câu nữa, anh sẽ trực tiếp mang khay đồ ăn trên tay này đập vào mặt đối phương. Trữ Phong của hiện tại khiến cho người ta có cảm giác khác hoàn toàn so với Trữ Phong trước kia, trước kia khi anh tức giận, cùng lắm chỉ là đánh một trận, phát tiết một chút là được. Nhưng hiện tại, cảm giác như muốn giết đối phương vậy, cái không khí lặng yên không một tiếng động này làm người ta cảm thấy run đến da đầu tê dại.

Bàng Hiên thấy Trữ Phong đến, lập tức cười nói: “Anh Phong, không phải nói anh, là nói Dung Tuân.”

Bọn họ không cùng lớp với Trữ Phong nên tình huống hiện tại như thế nào bọn họ không hề hay biết. Buông khay cơm trên tay xuống, Trữ Phong kéo Dung Tuân ấn xuống ghế ngồi xuống, thấp giọng nói: “Ăn cơm trước đi.” Nói xong, lại nhìn về mấy nam sinh kia nói: “Chuyện ngày thứ sau vừa rồi coi như cho qua, từ nay về sau ai cũng không được. Hiện tại Dung Tuân là bạn của tao, về sau không được bắt nạt cậu ấy.”

Mấy người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mở mịt. Sau đó không hẹn mà cùng đem ánh mắt nhìn qua Quy Hoành, hy vọng hắn có thể giải thích một chút. Khác với Trữ Phong, nếu là Quy Hoành thì bọn họ còn dám hỏi một chút, nhưng đối Trữ Phong thì chỉ có thể lựa chọn thành thật nghe lời. Bở vì dù có nháo đến đánh nhau thì bọn họ cũng không giành được phần thắng.

Quy Hoành liếc mắt ý bảo bọn họ đi trước, lát sẽ nói chuyện sau. Vài người thấy tình huống này cũng không hỏi nhiều, liền hậm hực mà rời đi. Người mà bọn họ bắt nạt lúc đầu, mới có mấy ngày đã trở thành tâm phúc bên người đại ca, chuyện này dù là ai thì cũng khó chấp nhận. Quy Hoành là ngoại lệ, tính hắn vốn bao che khuyết điểm, rất nhiều lần đều là giúp người nhà chứ không nghe lý lẽ, Trữ Phong thích chơi cùng với Dung Tuân, hắn đương nhiên yêu ai yêu cả đường đi cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Dung Tuân.

Sau khi vài người rời đi, Trữ Phong ngồi xuống bên cạnh Dung Tuân, sắc mặt vẫn vô cùng xấu. Anh che chở cho cậu, Dung Tuân vô cùng vui mừng, nhưng cậu cũng không muốn vì chuyện của mình mà khiến anh mất hứng, liền như lấy lòng gắp một khoanh mực chiên xù vào chén anh, nhỏ giọng nói: “Món này ăn ngon.”

Nhìn bộ dáng lấy lòng của Dung Tuân, Trữ Phong hờn dỗi nháy mắt biến mất, lộ ra ý cười nói: “Đây là đồ anh mua cho anh, em chỉ có thể ăn một miếng thôi.” Đồ ăn chiên qua dầu mỡ vẫn là chờ cho cậu khỏe hẳn rồi hãy ăn.

“Em không ăn, anh ăn đi.” Dung Tuân đêm bát cháo đậu xanh tự mình ăn.

“Ăn một chút cũng không sao.” Trữ Phong gắp cho cậu một cái, sau đó thật sự không cho cậu ăn thêm.

“Vâng.” Dung Tuân mỉm cười gật đầu bắt đầu dùng bữa. Quy Hoành nhìn thấy tâm tình vừa rồi rõ khó chịu của Trữ Phong nháy mắt biến mất, thật sự không thể không tin chuyện Dung Tuân có thể khiến Trữ Phong thay đổi cảm xúc. Nhưng mà rõ ràng Dung Tuân chả nói gì cả, chỉ mới gắp một miếng đồ ăn cho Trữ Phong thôi mà…

Sau khi ăn xong, Quy Hoành và Tư Hiền muốn đi siêu thị mua đồ ăn vặt. Mấy việc yêu cầu dùng nhiều chất xám này thường rất nhanh đói, không muốn đói bụng nên các học sinh thường sẽ mua thêm đồ ăn mang về phòng học, lúc nào đói bụng thì có thể vào giờ giải lao mà lót dạ một chút.

Vào giờ giải lao Dung Tuân cũng không gì cả, chỉ ăn cơm trưa bình thường, một phần cũng muốn tiết kiệm tiền tiêu. Vì thế lúc mà Trữ Phong hỏi cậu muốn mua gì thì cậu chỉ lắc đầu. Trữ Phong để cho Quy Hoành và Tư Hiền tùy ý mua đồ ăn vặt cho anh vì dù sao bọn họ cũng biết khẩu vị của anh, sẽ không mua nhầm.

Đưa Dung Tuân về phòng học, rất nhiều bạn cùng lớp sau khi ăn xong sẽ gục trên bàn ngủ trưa một lát cho nên phòng học rất yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên sẽ có tiếng ngáy nhỏ.

Đã rất lâu rồi Trữ Phong chưa nghe giảng nghiêm túc như vậy cho nên khó tránh khỏi không thích ứng kịp, nhân lúc nghỉ trưa, anh gục lên bàn ngủ một chút để chiều có thể tiếp tục nghe giảng. Dung Tuân cũng không có thói quen ngủ trưa, cho nên sau khi Trữ Phong gục trên bàn, cậu liền lấy vở ra bắt đầu viết. Phòng học yên tĩnh giúp cậu rất dễ dàng tĩnh tâm suy nghĩ, chậm rãi viết.

Trữ Phong tuy có chút mệt mỏi nhưng lại không ngủ, chắc do lâu lắm không ngủ kiểu như vậy nên lúc này nhất thời không quen. Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, thật sự là ngủ không được, anh không làm khó mình nữa, quay đầu qua nhìn về phía Dung Tuân.

Dung Tuân còn đang cúi đầu viết, căn bản không chú ý tới Trữ Phong đang không ngủ. Anh nhìn cậu chốc chốc nhíu mày, chốc lại mỉm cười, dường như thông qua biểu cảm có thể thấy được thế giới nội tâm phong phú của cậu. Ngồi dậy, anh lén nhìn xem cậu đang viết gì. Lực chú ý của Dung Tuân đều là trên quyển vở, giống như đang chìm đắm trong thế giới của chính mình. Thì ra cậu đang viết chính là quyển tiểu thuyết xưa, hoặc có thể nói là một quyển truyện ngắn, một câu chuyện tình yêu thật ấm áp, nhưng lại lấy góc nhìn của con trai mà viết, hoàn toàn khác với góc nhìn của thiếu nữ như hiện tại thường thấy, làm người khác cảm thấy có điểm mới mẻ.

Viết xong một đoạn ngắn, Dung Tuân bắt đầu ấp ủ đoạn tiếp theo, lúc này cậu mới để ý tới Trữ Phong đã ngồi dậy.

“Không ngủ sao?” Cậu nhẹ giọng hỏi.

“Không ngủ được.” Anh cười hỏi: “Em đang viết gì vậy?” Anh cũng không muốn cho cậu biết là mình vừa mới nhìn lén.

“Không có gì đâu, tùy tiện viết thôi.” Dung Tuân cũng không mang chuyện mình vừa viết cho Trữ Phong xem, dường như cảm thấy hơi xấu hổ.

“Có muốn gửi bài đi không?” Anh hỏi. Hiện tại các loại tạp chí phù hợp với tuổi bọn họ có rất nhiều, phần lớn đều lấy chủ đề về tình yêu, nếu cậu thích viết thì gửi bài đi là một lựa chọn không tồi.

“Vâng.” Cậu mỉm cười gật đầu, cũng không có ý dấu diếm “Cuối tuần này lúc nào qua phòng máy thì đánh máy lại rồi gửi đi.”

Trữ Phong hơi hơi nhíu mi, việc này rất mất công phải làm hai lần liền, nhưng do Dung Tuân không có máy tính thì đành phải vào phòng máy chép lại là chuyện bình thường. Nghĩ như vậy, Trữ Phong nảy ra một ý tưởng. Nhưng giờ cũng chưa nói vội, mà hỏi lại: “Em thích sáng tác?”

“Vâng, em cũng có ý như vậy.” Trữ Phong nói chuyện với cậu, cậu cũng không viết nữa mà khép vở lại.

“Về sau có muốn học tiếp lên sáng tác chuyên nghiệp không?” Trữ Phong hỏi cậu.

“Em cũng định như vậy nhưng phải xem thành tích thi đại học thế nào đã.” Cậu tương đối thích học lên cao hơn về ngành văn học này.

Trữ Phong: “Nội thành phố hay ngoại thành? Em đã có mục tiêu chưa?”

Dung Tuân mỉm cười nói: “Trong thành phố đi, em nghĩ mình sẽ thi vào Đại học A.”

Đại học A là đại học tốt nhất trong thành phố, là một trường đại học tổng hợp, rất nghiều ngành chuyên, vị trí hay điều kiện của trường đều không tồi, đây là một lựa chọn rất tốt.

Trữ Phong suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: “Vậy thị Đại học A đi.” Đó là mục tiêu của Dung Tuân, mà mục tiêu của anh lại là luôn theo sát bước chân của cậu, vậy thì cùng thi vào Đại học A với cậu thôi. Tuy rằng sẽ có chút khó khăn nhưng anh vẫn còn thời gian.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.