Trải qua chuyện người đàn ông nêu thắc mắc, những người khác không dám nói gì nữa, chờ đợi Triệu Tường Quốc, Lưu Vinh đưa ra sắp xếp. Khi hỏi người đi ra ngoài tìm thức ăn, nước uống thì Trương Diệu chủ động giơ tay đòi đi. Trương Diệu thấy hơi khó chịu với không khí trong nhóm, mấy người bị tẩy não trầm trọng, hoàn toàn bị đám Triệu Tường Quốc thuyết phục, toàn nghe theo họ sắp đặt và phản bác tất cả người chất vấn. Người nhát gan thì vâng dạ nghe theo họ sắp xếp.
Thế là người nhận mệnh bị kêu đi nhặt đồ gần đó hoặc tu sửa chỗ cư ngụ. Những người trung tâm thì cùng Triệu Tường Quốc ở trong hang chờ đợi. Người mạnh mẽ không chịu nghe lời thì toàn bị sắp xếp đi khu vực nguy hiểm trong đảo tìm nguồn nước, thức ăn. Xem ra ai không nghe lời thì coi như xui, nghe lời thì chỉ cần ngoan ngoãn làm việc là được.
Còn cái người tên Lưu Vinh trông rất năng nổ hăng hái, cố gắng nâng cao tinh thần mọi người, chủ động yêu cầu đi tìm nguồn nước và thực vật, nhưng một khi có liên hệ với Triệu Tường Quốc, xem quan hệ hai người khá tốt thì thấy có chút lạ.
Triệu Tường Quốc hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông chủ động giơ tay đòi vào sâu trong đảo tìm thức ăn, nước uống. Bề ngoài vạm vỡ cơ bắp và hung dữ khiến Triệu Tường Quốc luôn không yên bụng với người này, không ngờ người đó hợp tác ngoài mong đợi, vậy thì rất tốt. Trong bụng gã cười thầm nhưng mặt ngoài làm bộ lo lắng, dặn dò Trương Diệu trên đường phải cẩn thận, chú ý an toàn.
Trương Diệu tùy tiện gật đầu, anh chỉ là muốn ra bên ngoài đi dạo. Anh cảm thấy một mình sinh tồn còn nhẹ nhàng hơn cùng một đám người ríu ra ríu rít, đấu trí đấu mưu.
Rời khỏi hang động, người bị chọn ai nấy đi hướng khác nhau. Người không được chọn thì dựa vào trong hang xì xầm cái gì, lạnh lùng nhìn người bên ngoài chịu nguy hiểm. Trương Diệu mới bước ra khỏi hang vài bước thì nghe Kha Diệc Xảo hô to anh phải cẩn thận. Không ngờ có một số người còn không tệ lắm, Trương Diệu nhếch khóe môi, đưa lưng hướng hang, lắc tay phải ý bảo đã biết.
Vòng qua nham thạch màu xám che trước mặt, Trương Diệu dọc theo bờ cát màu vàng và trắng cứ đi thẳng tới trước. Trong bụi cây bên tay phải Trương Diệu có một chỗ trống cây cối tự nhiên tách ra, mơ hồ thấy sâu trong rừng có ngọn núi nham thạch màu đỏ. Núi cao mấy chục mét, sương mù đặc quay quanh đỉnh núi. Trương Diệu nghĩ nếu như có thể bò lên núi thì có lẽ anh sẽ nhìn thấy bộ mặt thực sự và kích cỡ của hòn đảo này, không chừng còn thuận tiện tìm ra vị trí nguồn nước cần thiết. Từ ngày hôm qua cho đến bây giờ Trương Diệu chưa uống được một hớp nước ngọt nào.
Trương Diệu đẩy ra cành lá màu xám hình dạng như cây cọ che giữa đường, anh bước vào trong rừng. Trương Diệu nhìn cây cối bốn phía, cảm giác như đang nằm mơ, dường như anh ở trong một thế giới khác. Trương Diệu ngẩng đầu nhìn cây cối xung quanh hình thù kỳ dị, bên tai thỉnh thoảng nghe tiếng động vật hú quái dị và hơi buồn cười. Ánh sáng xuyên qua tán cây chiếu vào rừng, gió biển và cành lá lắc lư thổi qua người Trương Diệu khiến anh hoảng hốt không biết cái nào là thật là ảo.
Trương Diệu dọc theo cây cối thưa thớt cẩn thận đi sâu vào trong, tay anh cầm một cây gậy gỗ dài nhặt bên bờ cát. Tuy Trương Diệu đã tìm cách mài một đầu gậy gỗ sắc nhọn hơn nhưng có trời mới biết gậy gỗ yếu ớt này có thể chống lại được thứ gì.
Càng đi sâu vào rừng cây thanh âm xào xạc càng lớn, không biết là cái gì ngay từ đầu đã đi theo Trương Diệu. Trương Diệu cứ đi, bỗng xoay đầu gậy phóng vào bụi cỏ dại màu đỏ sậm sau lưng. Một lúc sau đống cỏ dại lắc nhanh, Trương Diệu mau chóng chạy tới.
Trương Diệu đến nơi, thấy một con sâu to dài hơn một mét rất giống với sâu ngàn chân. Con sâu to núp trong đống cỏ, thân thể đen bóng, xác ngoài có vỏ hoa văn lóe ánh sáng lam. Thân hình con sâu vặn vẹo thành xoắn ốc lăn lộn, thân thể bị Trương Diệu dùng gậy đâm mạnh xuyên thủng, đau đớn làm một đống chân của nó ngo ngoe không ngừng. Trương Diệu bước tới rút gậy ra, máu màu trắng ngàn phun ra từ thân thể con sâu. Con sâu hú vài tiếng, thân thể từ hình xoắn ốc duỗi thành đường chỉ, người cứng ngắc không nhúc nhích nữa.
– Đã chết?
Trương Diệu chọt chọt thân thể con sâu, thấy nó không nhúc nhích, anh nghĩ con sâu này yếu quá đi? Trương Diệu không biết rằng anh ném cây gậy đó tình cờ đâm vào chỗ trí mạng trong người con sâu mới khiến nó chết ngay.
– Không biết có ăn được không?
Trương Diệu nghiêng đầu nhớ lại, hình như chưa từng nghe loại sâu giống con sâu ngàn chân có thể ăn được, cộng với cái vỏ màu lam rực rỡ của con sâu. Trương Diệu ngẫm nghĩ, từ bỏ ý định ăn con sâu. Trương Diệu cầm gậy chuẩn bị tiếp tục đi tới. Chính lúc này, tiếng xào xạc lại vang lên. Trương Diệu vội ngẩng đầu nhìn bốn phía, lỗ tai nghe thấy thanh âm từ bốn phương tám hướng như bao vây anh.
Một lát sau trong bụi cỏ gần chỗ Trương Diệu một hơi chui ra con sâu to ngàn chân màu lam trông rất buồn nôn, số lượng nhiều kinh khủng. Chỉ nhìn sơ ước chừng có mấy trăm con sâu, chúng nó bò dưới đất làm người nhìn da đầu tê dại.
Tiếp tục đấu với chúng nó? Đừng đùa! Trương Diệu nhặt gậy lên chạy hướng ít sâu nhất. Bầy sâu to ngàn chân màu lam sau lưng Trương Diệu mấp máy vô số chân đuổi theo sau.
– Bà nội nó, không lẽ đám sâu này sẽ ăn thịt người?
Trương Diệu nhớ rõ sâu ngàn chân giống như bầy sâu to ngàn chân màu lam này nhưng nhỏ hơn gấp ngàn lần, cũng thân thiện hơn chúng nhiều. Trương Diệu chạy vắt giò lên cổ, hạn không thể mọc cánh bay lên thoát khỏi sâu to ngàn chân màu lam bò đầy đất. Trương Diệu không biết nên chạy hướng nào, anh chỉ biết cố gắng nhanh chóng rời xa bầy sâu to ngàn chân màu lam đuổi theo không bỏ, chạy càng xa càng nhanh càng tốt.
Hai tay Trương Diệu không ngừng vẹt lá, nhánh cây che trước mặt. Trương Diệu cứ chạy tới trước, đẩy ra một mảnh cây cối giống bụi cây. Trương Diệu phản ứng cực nhanh đứng lại ngay, thì ra trước mặt đã không còn đường, trước mắt anh là một khe núi to.
Trương Diệu cúi đầu nhìn đáy khe cách anh mấy chục mét, bên trong rậm rạp cây cối xanh sẫm gần như thành đen, bao phủ mặt đất màu gạch đỏ. Lại trông thấy thực vật giống như màu xanh khiến Trương Diệu cảm giác quen thuộc, thân thiết. Nhưng bây giờ cách xa như vậy, Trương Diệu không muốn nhảy xuống tiếp xúc với chúng nó.
Tuy nhiên, Trương Diệu quay đầu lại. Đại quân sâu to ngàn chân màu lam rậm rạp đã đuổi tới sau lưng, càng lúc càng tới gần, vây quanh anh. Sâu to ngàn chân màu lam chồng lên nhau, từng con bò lên lưng con sâu bên dưới, dựng đứng thân thể. Sâu to ngàn chân màu lam xếp lên cao, chúng nó không chỉ dài một mét mà là mấy mét. Miệng sâu to ngàn chân màu lam há ra khép lại, nhìn là biết thèm ăn thịt.
Sâu to ngàn chân màu lam chồng lên nhau, lắc lư thân thể càng lúc càng cao. Sâu to ngàn chân màu lam lắc trước ngã sau vài cái, giây lát đã ngã hướng Trương Diệu.
– Cha nó!