Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 11: Chuyện anh không biết còn rất nhiều



Lạc Mật Mật đứng tại chỗ, mím môi xoay xoay thân thể, giương cằm lên.

“Lừa gạt đám cảnh sát kia để làm gì, chẳng qua em muốn anh về nhà thôi! Anh không giữ lời hứa, không có quyền trách em! Đã vậy, còn muốn nhốt em, anh cũng quá độc ác!”

Lạc Mật Mật trừng to mắt tức giận nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch, đột nhiên ngón tay vung lên, chỉ hướng Tô Trạch.

“Còn anh nữa, chẳng phải anh đã đồng ý với tôi sao? Anh có biết hứa hẹn qua loa với bổn cô nương là tử tội không!”

“Tôi, tôi. . . . . . Tại sao lại là tôi. . . . . .” Đứng ở một bên Tô Trạch từ đầu tới cuối cũng không hiểu rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, nhưng mà cuối cùng lại bị đổ hết mọi tội lỗi lên đầu.

“Em thật là trẻ con.” Lạc Thiểu Trạch đứng tại chỗ, ánh mắt khinh thường quét qua Lạc Mật Mật.

Không biết vì sao, giờ phút này có thứ gì đó ẩm ướt từ từ xuất hiện trong hốc mắt của Lạc Mật Mật. Đã nhiều năm như vậy, Lạc Mật Mật không mong muốn nhất là nghe chính miệng anh nói cô vẫn còn là đứa trẻ.

Nhưng mà, bọn họ trong mắt mọi người vẫn là anh em, không phải sao?

Cô đã biết chuyện kia, rốt cuộc còn phải chịu đựng bao lâu?

Lạc Mật Mật giống như máy bay chiến đấu tốc độ cao, vững vàng đáp xuống ghế sô pha, trên gương mặt dâng lên chút ưu thương.

Mạc Triết Hiên cùng Tô Trạch thấy tình thế không ổn, ngước mắt nhìn Lạc Thiểu Trạch, cho đến khi Lạc Thiểu Trạch phất tay ra hiệu, mới dám nhanh nhẹn ra khỏi phòng.

Môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng mím một cái, Lạc Thiểu Trạch nhàn nhạt thở dài, sau đó từ từ ngồi bên cạnh Lạc Mật Mật, vươn cánh tay ra một chút.

“Khụ, tức giận à?”

Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, trừng mắt một cái.

“Không có.”

Lạc Thiểu Trạch đưa tay xoa khóe miệng một chút, vô cùng ngượng ngùng nói, “Không có, vậy tại sao đột nhiên em không nói gì?”

“Em chính là không hiểu, trong mắt anh em vẫn là một đứa trẻ sao? Anh rốt cuộc có bao giờ xem em như qua một người con gái mà cư xử chưa?” Lạc Mật Mật đột nhiên xoay người, uất ức nhìn Lạc Thiểu Trạch.

Lạc Thiểu Trạch bình tĩnh ngồi ngay tại chỗ, không nói gì.

Từ nhỏ đến lớn, Lạc Thiểu Trạch cũng biết, người bên cạnh xinh đẹp như trân bảo vô cùng quý hiếm.

Cho dù đã từng động lòng, nhưng mà, thời điểm đó ba mẹ nói cho anh biết đó là em gái anh, lúc này theo bản năng anh cũng sẽ cảnh tỉnh tự nói với mình: cô là em gái anh.

“Lạc Thiểu Trạch, chẳng lẽ, qua nhiều năm như vậy, anh còn không quên được người con gái kia sao? Rốt cuộc đến khi nào thì cô ta mới có thể đi ra khỏi trái tim anh?”

Đôi mắt ướt nhẹp kia, Lạc Thiểu Trạch căn bản không dám nhìn, đành phải đứng dậy trốn tránh.

“Mật Mật, em gái ngoan của anh, em kêu anh trở lại còn có chuyện gì khác không?”

Lại trốn tránh! Mỗi lần vừa nhắc tới người phữ kia, anh chính là trốn tránh!

Lạc Mật Mật lau hốc mắt một cái, hít một hơi thật sâu, cố nén đau nhức trong lòng, khẽ mỉm cười.

“Em chính là muốn chờ anh trở lại cùng em ăn cơm tối, anh xem, thức ăn cũng đã nguội hết rồi.” Lạc Mật Mật đưa tay chỉ hướng phòng ăn.

Trên bàn cơm sang trọng bày đầy những món ăn tinh xảo, đẹp đẽ, thức ăn được người ta dùng nắp thủy tinh chụp lại, để không làm mất đi độ ấm.

Lạc Thiểu Trạch không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn Lạc Mật Mật. Qua nhiều năm như vậy cũng không bao giờ chứng kiến cô em gái được anh nuông chiều vô hạn làm thức ăn, hôm nay không lẽ mặt trời mọc hướng tây rồi sao.

Xem ra mình không thuê người giúp việc là quyết định chính xác.

Lạc Thiểu Trạch khom lưng, chậm rãi ngồi xuống bàn ăn, có chút hăng hái mở đồ ăn ra, màu xanh của rau tươi kết hợp với màu hồng của thịt, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Đưa tay cầm lấy đũa bạc, Lạc Thiểu Trạch mỉm cười gắp thức ăn lên, “Ừ, cũng không tệ, xem ra em rất tiến bộ nha, lúc nào biết nấu cơm anh cũng không biết!”

“Chuyện anh không biết còn rất nhiều.” Lạc Mật Mật nghiêm túc nhìn chằm chằm Lạc Thiểu Trạch ngồi ở đối diện, ánh mắt bình tĩnh tỏa ra chút quái dị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.