Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gió thu mang theo mưa phùn thổi tung cửa sổ, cuốn lên vài phiến lá trúc vàng, rơi xuống trên án thư (bàn sách cổ, dài, hẹp) bằng gỗ hoàng hoa lê.

Vài hạt mưa vụn dừng trên mặt Quân Hoài Lang. Y mơ màng tỉnh lại.

Trước mắt y là địa phương y quen thuộc nhất hơn hai mươi năm qua. Cửa sổ gỗ chạm trổ hoa trước mắt mở ra, đối diện là hồ sen trong viện. Liên tiếp bên cửa sổ là mấy chục khóm trúc dài, bố trí đậm nhạt thoả đáng, tạo thành một phen phong cảnh.

Y đang ngồi ở án thư, gối trên cánh tay chợp mắt. Trên án chồng chất rất nhiều sách, trước mặt y bày bản《 thượng thư 》, góc bàn là chiếc ang gốm Nhữ Diêu* dùng để rửa bút mấy năm trước phụ thân y ở Hồ Châu sưu tầm được. Giá đàn cổ bên cạnh bàn y từ nhỏ đã quen dùng. Trên giường, dưới cửa sổ đặt một bàn cờ ngọc, còn bày một thế cờ y chưa thể giải.

Là thư phòng y dùng hơn hai mươi năm, quen thuộc mà an bình, nhưng lại mang đến cảm giác có chút không chân thật.

Trong lúc nhất thời, Quân Hoài Lang sững sờ tại chỗ. Trong phòng một mảnh yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi trên lá sen rào rạt bên ngoài.

Y…… Không phải đã chết rồi sao?

Cha mẹ qua đời, nhị đệ tuẫn táng cùng thành trì, Quân gia diệt môn, mưa lạnh cùng đao phủ ở Tuyên Võ Môn, muội muội chịu nhục……

Hiện tại trong khoảng không yên tĩnh, tất cả giống như đều chưa từng phát sinh.

Y nhịn không được mà cúi đầu nhìn tay mình.

Đó là một đôi tay thon dài lại non nớt, làn da trắng mịn, khớp xương nhỏ bé yếu ớt, nhìn sơ không quá mười mấy tuổi.

Mà trong tay, y nắm một trang giấy nhăn dúm dó.

Đồng tử Quân Hoài Lang co lại, vội vàng mở tờ giấy kia ra.

Đó là một góc trang sách, chữ viết phía trên rất kỳ lạ, là chữ Hán, lại thiếu rất nhiều nét bút. Tờ giấy kia hiển nhiên là bị y trong lúc vô thức nắm chặt mà xé rách, còn chút dính nước mưa ướt lạnh.

Phía trên viết: Tiết Yến khóe môi gợi lên một độ cung lạnh băng, duỗi tay nắm nàng cằm……

Ánh mắt Quân Hoài Lang trở nên sắc bén.

Không phải mơ.

Những việc đó trong trí nhớ y, đều đã thực sự xảy ra. Chỉ là không biết bây giờ, y tột cùng đang ở địa phủ, hay là…..

Đúng lúc này, có người đẩy cửa đi vào.

Ngón tay Quân Hoài Lang khẽ động, giấu tờ giấy kia vào trong lòng bàn tay một lần nữa. Y ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu thiếu niên mười bốn lăm tuổi, ăn mặc áo quần ngắn, cười hì hì tiến gần.

“Đại thiếu gia, mực Huy Châu mà ngài muốn đã lấy tới cho ngài đây!” Hắn nói.

“…… Phất Y?” Quân Hoài Lang sửng sốt.

Phất Y là thư đồng của y, chỉ nhỏ hơn y một tuổi, từ nhỏ cùng y lớn lên. Vĩnh Ninh hầu phủ bị xét nhà, ngày mà Quân Hoài Lang bị bắt đi, hắn vì bảo hộ Quân Hoài Lang, bị Cẩm Y Vệ chém chết ở trong phủ.

Tại sao bây giờ Phất Y lại còn sống, còn là dáng điệu của tiểu thiếu niên?

Phất Y căn bản không nhìn ra khiếp sợ cùng nghi hoặc trong mắt y, bưng khối mực Huy Châu kia tới bên cạnh bàn, thuần thục mà nghiền nát.

“Mực trong viện đã dùng hết, nô tài đặc biệt mang tới từ thư phòng lão gia cho ngài. Loại này không giống loại ngài thường dùng, cũng không biết ngài dùng quen không……”

Trong đầu Quân Hoài Lang loé lên một tia sáng.

Khi y xem xong quyển sách kia, mấy vị tiên nhân trong hư không liền đi tới, đem y từ nơi đó mang đi. Nghe tiên nhân kia nói chuyện, có vẻ chính mình cơ duyên xảo hợp, mới lạc đến địa phương không nên đi.

Mà trước khi mất đi ý thức, y mơ hồ nghe được một vị tiên nhân trong đó nói, chiêu hồn phách đi sai địa phương rồi.

Chẳng lẽ là…… Tuổi thọ nguyên bản của chính mình đã hết, đáng lẽ phải đi địa phủ chuyển thế đầu thai, lại bị đưa sai về nhiều năm trước?

Quân Hoài Lang nhìn góc trang giấy còn lại đang bị y nắm trong tay, càng thêm tin tưởng suy đoán của chính mình.

Cho nên, mọi việc đều chưa có phát sinh. Bản thân còn niên thiếu, cha mẹ khoẻ mạnh, muội muội cũng không có……

Vừa nghĩ đến, ánh mắt y liền lạnh xuống dưới.

Tiết Yến.

Tên súc sinh kia, lúc này chỉ là một cái tiểu súc sinh.

May mà lọt vào mắt xanh của vài vị tiên nhân, y được cho một cơ hội đem nợ cũ tính rõ ràng với kẻ thù.

Nghĩ như vậy, Quân Hoài Lang siết chặt nắm tay, gắt gao nắm trang giấy kia.

Phất Y đứng bên cạnh bàn vẫn hồn nhiên không phát hiện. Hắn lắm lời, đang mài mực, miệng cũng không dừng lại.

“Mới vừa rồi nô tài gặp được tiểu thư trong phòng Thanh Từ! Thanh Từ nói chim tước tiểu thư nuôi bị mèo hoang cắn chết, tiểu thư còn khóc một hồi lâu! Thanh Từ buồn rầu nói, buổi tối liền muốn đi yến hội Trung thu trong cung, con mắt tiểu thư nếu sưng lên, thì phải làm như thế nào……”

Chim tước.

Quân Hoài Lang dừng một chút, đối chiếu thời gian kiếp trước.

Kiếp trước, Quân Lệnh Hoan nuôi một con chim vàng, nuôi hơn một năm, rất quý trọng. Vào một năm này, con chim kia bị mèo hoang cắn chết, Quân Lệnh Hoan cực kỳ thương tâm, mình còn phải dỗ rất lâu.

Từ đó về sau, Quân Lệnh Hoan không nuôi chim chóc nữa.

Nếu nhớ không lầm, năm nay là năm Thanh Bình thứ 18, bản thân vừa lúc mười sáu tuổi. Kiếp trước ngày này, y nằm ngủ ở trước cửa sổ bị nhiễm lạnh, sốt cao không ngừng, nên không đi cung yến lần này.

Ánh mắt Quân Hoài Lang tối đen.

Y nhớ trong quyển sách kia, Tiết Yến từng tặng Quân Lệnh Hoan một con chim. Con chim kia bị giam trong lồng khảm châu báu lấp lánh, chân buộc sợi dây xích vàng. Quân Lệnh Hoan cự tuyệt bằng mọi cách, chọc giận Tiết Yến. Không biết ham mê biến thái của súc sinh kia từ đâu ra, thế nhưng làm một bộ xiềng xích giống như đúc, cứng rắn khoá trên mắt cá chân của Quân Lệnh Hoan.

Vừa nghĩ đến, hàm răng Quân Hoài Lang bắt đầu ngứa lên.

Quân Lệnh Hoan vốn cũng chưa vào cung. Quân Hoài Lang không biết nàng khi nào cùng cầm thú kia kết thù. Đời này y nhất định trông chừng muội muội thật tốt, tuyệt không ra nửa điểm sai lầm.

Định bụng như vậy, Quân Hoài Lang thu lại trang giấy còn sót lại kia, nâng mắt dặn dò Phất Y: “Không cần lại nghiền. Còn bao lâu thì đến canh giờ vào cung? Trước đó cần chỉnh lý cho tốt, ta đi xem Lệnh Hoan.”

Phất Y trả lời, vội vàng thu xếp nha hoàn chuẩn bị.

Quân Hoài Lang ngồi một mình ở án thư, từ từ tiêu hóa sự thật trước mắt, tâm tư điểm qua từng điều một.

Quân gia là tông tộc trăm năm, là thế gia đứng đầu thân cận nhất với thiên tử, trong một năm số lần tiến cung tham gia yến hội lớn nhỏ đếm không hết. Vì vậy, nha hoàn, gã sai vặt trong viện Quân Hoài Lang rất thuần thục, không bao lâu liền chuẩn bị tốt phục sức hợp lệ để tiến cung.

Ngày thu Trường An lạnh sớm. Hai nha hoàn hầu hạ Quân Hoài Lang thay một thân áo bào gấm Tứ Xuyên màu xanh lơ, thêm kiện áo khoác dài xanh lục tối màu, rồi buộc lên áo choàng.

Y đứng trước gương đồng nhìn một cái. Trong gương thiếu niên vấn tóc, vóc người còn gầy yếu, cũng chưa bắt đầu nhổ giò, bộ dạng có chút ngây ngô non nớt đến xa lạ.

Loại cảm xúc không chân thật lại nảy lên trong lòng Quân Hoài Lang, như là không phân rõ cảnh mộng Trang Chu cùng hiện thực.

Nha hoàn bên cạnh cười tủm tỉm mà nói: “Đại thiếu gia thật tuấn tú. Bọn nô tỳ tuy rằng ngày ngày đều thấy đại thiếu gia, vẫn là nhịn không được bị thiếu gia làm tâm thần lung lay!”

Nha hoàn, gã sai vặt xung quanh cười khẽ.

Nàng nói cũng không tính là cường điệu. Dáng vẻ đại thiếu gia Quân gia đẹp, là có tiếng trong Trường An. Diện mạo y như quan ngọc (ngọc không tì vết, gắn trên mũ quan thời xưa), mặt mày sáng sủa khoan khoái như họa. Một đôi mắt hoa anh đào đáng lẽ nên mang vẻ phong lưu đa tình, nhưng lại bởi vì khí chất tự phụ, lãnh đạm của y mà hết sức trong trẻo lạnh lùng, khiến phong thái tao nhã cùng diện mạo tinh xảo của y không có chút mảy may xung đột.

Lúc này y sống lại mà về, trong mắt sớm không còn tính trẻ con, ánh mắt trầm tĩnh mà lạnh trong, lỗi lạc đứng ở đó, giống như trích tiên không thể khinh nhờn.

Quân Hoài Lang sớm đã nhìn quen diện mạo của bản thân. Y liếc nhìn gương đồng, không chút nào để ý mà cười cười.

“Túi da thôi, bất quá là vật ở ngoài.”

Quan trọng hơn, dưới túi da là hồn phách, đã trở về bắt đầu một lần nữa.

——

Quân Hoài Lang không dây dưa nhiều, liền đi đến sân Quân Lệnh Hoan. Sân viện nàng xinh xắn mà tinh xảo, trồng không ít cây hoa, bốn mùa đều có hoa nở. Trên mái nhà chính có treo một chiếc chuông gió nhỏ xinh, mỗi khi gió thổi qua thì vang lên âm thanh tinh tế.

Phất Y bung dù cho Quân Hoài Lang, một đường đi theo Quân Hoài Lan vào viện Quân Lệnh Hoan.

Nha hoàn giữ cửa trông thấy, vội vàng cười tiếp đón, hướng bên trong nói: “Tiểu thư, đại thiếu gia tới rồi!” Nha hoàn trong phòng thấy được, trên mặt đều lộ ra nét vui mừng, mời Quân Hoài Lang vào trong.

Quân Hoài Lang vừa đi vào, thì thấy Quân Lệnh Hoan ngồi ở trước bàn trang điểm, có mấy cái nha hoàn vây quanh.

Tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác*, hốc mắt hồng hồng, nén giọng khóc thút thít, vừa nhìn là biết còn thương tâm. Nàng tuy từ nhỏ đến lớn được người nhà chúng tinh phủng nguyệt* mà cưng chiều, nhưng thật sự ngoan, lúc này dù nhịn không được mà nức nở, cũng không ầm ĩ, ngoan ngoãn mà để nha hoàn tuỳ ý giúp nàng chải đầu.

*粉妆玉琢- Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng tả chỉ đứa bé đáng yêu, cũng có thể dùng để cho người phụ nữ xinh đẹp.

*众星捧月- Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, chú ý.

Nghe thấy Quân Hoài Lang tới, đôi mắt tiểu cô nương rốt cuộc sáng lên hai phần, ngẩng đầu, hồng hốc mắt, như nai con nhìn về phía y.

“Đại ca ca, huynh đến rồi?” Giọng nói mềm mại còn mang tiếng khóc.

Đây là Quân Lệnh Hoan tám năm về trước.

Chỉ nhìn một cái, tim Quân Hoài Lang đều mềm nhũn.

Một tiểu nha đầu làm người khác thương như vậy, tên súc sinh Tiết Yến xuống tay thế nào được!

Bên kia, nha hoàn chải đầu cho Quân Lệnh Hoan, giúp nàng sửa sang trâm hoa, xong ngừng tay, cười nói: “Đại thiếu gia cuối cùng cũng đến. Tiểu thư vừa khóc, bọn nô tỳ thật không có biện pháp, đành phải trông cậy vào ngài.”

Thấy đầu tóc đã chải tốt, Quân Lệnh Hoan từ trên ghế nhảy xuống, lộc cộc chạy tới trước mặt Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang khom lưng đem nàng ôm lên.

Thật tốt. Y nghĩ thầm. Hết thảy đều chưa có phát sinh, muội muội mình, cũng còn chưa nhận biết tên cầm thú kia.

Quân Lệnh Hoan ôm cổ Quân Hoài Lang, nhỏ giọng cáo trạng: “Ca ca, con chim tước nhỏ của muội bị mèo cắn chết rồi.”

Quân Hoài Lang xoa xoa tóc nàng, dịu giọng an ủi: “Ca ca biết. Chim tước nhỏ là bay về trời. Chốc ca ca lại giúp muội tìm một động vật nhỏ khác, thay nó làm bạn với muội, được không?”

Thanh âm y trong trẻo mà sâu thẳm như nước suối trên núi, vốn đã dễ nghe, lúc này lại dùng âm điệu nhu hoà, khiến người khác nhịn không được mà nghĩ sa vào trong đó.

Quân Lệnh Hoan nâng lên mu bàn tay lau đôi mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

“Muốn nuôi một con mà mèo cắn không chết.” Nàng bổ sung.

Quân Hoài Lang cười gật đầu, lại hỏi nàng đã ăn cơm chưa, cung yến chút nữa lễ tiết phía trước rườm rà, sợ là muốn đói bụng.

Quân Lệnh Hoan vì thế nghe lời mà ăn một chút, còn đem bánh hoa quế giữa trưa luyến tiếc ăn mà giữ lại, khẳng khái đưa cho Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang nhìn tiểu cô nương vẻ mặt chờ mong, đợi chính mình nếm thử điểm tâm nàng thích nhất, lòng có chút căng chặt.

Kiếp trước y…… Sao có thể để nàng chịu tội như vậy.

Quân Lệnh Hoan ghé sát vào y, nhìn y cầm điểm tâm lại chậm chạp không ăn, nhất thời liền quên khổ sở.

“Ca ca, sao huynh không ăn?” Nàng hỏi.

Quân Hoài Lang lúc này mới phục hồi tinh thần.

Y dừng một chút, cười cười trấn an Quân Lệnh Hoan, giơ tay xoa đầu tóc mềm mại của nàng, dùng thanh âm rõ ràng trong trẻo, xen lẫn khó phát hiện kiên định cùng nghiêm túc.

“Ca ca nhất định sẽ bảo vệ tốt muội.” Y nói.

Tuyệt đối sẽ không lại cho Tiết Yến kia cơ hội nhỏ nào dù chỉ một lóng tay.

* “Nhữ diêu 汝窑 là dòng gốm xuất phát vào thời Tống vãn kỳ từ vùng Nhữ Châu 汝州, nay thuộc tỉnh Hà Nam 河南 Trung Quốc. Đồ gốm Nhữ diêu được chế tác cho cung đình triều Tống sử dụng trong vòng 30 năm (1086-1106), khi gốm Định diêu không còn được trọng thị nữa. Gốm Nhữ là một trong Ngũ đại danh diêu thời Tống.

Các món đích Nhữ diêu thanh từ 青瓷, gồm men thiên thanh 天青 hay đậu thanh 豆青, trong men có chứa mã não, ánh sắc xanh ngọc phỉ thúy rực rỡ, men trong vắt như ngọc, được mệnh danh “vũ quá thiên thanh 雨过天青”.”

(Nguồn: nghethuatxua.com)

Ang gốm Nhữ diêu:

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.