Hôm nay Lạc Tuyết đến đưa đồ cho Tô Vân Kiều, bà Tô ở nhà là nội trợ, rảnh thì đi spa cùng các phu nhân khác không có thời gian đưa đồ cho Tô Vân Kiều.
Sáng hôm nay Vân Kiều do gấp gáp đi làm mà quên mất hộp cơm mà bà Tô làm cho, cùng lúc đó Lạc Tuyết cũng quay phim gần đó bà đưa hộp cơm cho cô nhờ cô khi xong việc thì đưa qua dùm.
Tô Vân Kiều tiếp nhận công ty từ ba của mình, ông giao lại công ty bắt cô phải trong 1 năm làm cho công ty trở nên phát triển, còn không thì thẻ của cô sẽ bị khóa không có những cuộc ăn chơi, mua sắm gì nữa.
Dù gì Lạc Tuyết cũng là minh tinh, mọi nhân viên trong đều biết sếp nữ của mình là bạn thân của một nữ minh tinh, thế nhưng cũng sợ đám phóng viên lại đồn bậy đồn bạ nên cũng đeo khẩu trang vào mới đi gặp.
Tô Vân Kiều tuy được nhân viên gọi là sếp nữ, thế nhưng cũng chỉ là học việc, rất vụng về, xử lý công việc công ty của nhà mình mà phải thức ngày thức đêm mới nghĩ ra, rất mệt mỏi, cứ canh thời gian rảnh lại gọi cho cô để than vản một hồi.
Vừa đến bên ngoài cửa phòng Lạc Tuyết gọi cho Vân Kiều, nghe là cô thì Vân Kiều chạy ra ôm cô thân thiết, vui mừng như thể được giải thoát.
“Aaaaa! Mộng Mộng à tớ khổ quá, mấy cái bản hợp đồng đó tớ không hiểu gì hết, tớ không muốn làm nữa!”
Lạc Tuyết thì đứng đực ra, còn nhân viên xung quanh thì nhìn hai người mà bụm miệng cười trộm.
Sếp lại bắt đầu làm nũng rồi, bình thường thì quát tháo nghiêm khắc, còn hay thúc giục, bây giờ vừa thấy bạn liền lập tức lật mặt.
Sau một hồi làm nũng, Tô Vân Kiều lập tức kéo cô vào phòng, bla bla nói một trận từ chuyện trên trời đến dưới đất.
Lạc Tuyết cũng chỉ yên lặng nghe, càng nghe càng buồn ngủ, sau đó là gục xuống luôn.
Tô Vân Kiều vẫn đang cứ luyên thuyên không ngừng, cảm thấy người bên cạnh lại không đáp trả câu nào thì có hơi bất mản, quay mặt qua thì thấy người nào đó đã ngủ say lắm rồi.
Sau đó cô lập tức im lặng, gọi người đem một cái khăn đến trùm lên người Lạc Tuyết, sau đó gọi cho quản lý hỏi lịch trình chắc chắn là không có việc gì nữa thì mới để cho cô tiếp tục ngủ.
Một lát nữa Tô Vân Kiều còn một vụ ký hợp đồng với đối tác mới nên cũng không làm phiền gì nữa, ngồi vào bàn làm việc.
Một tiếng sau, Tô Vân Kiều đã đi đến phòng họp để bàn điều kiện ký hợp đồng, lúc Lạc Tuyết tỉnh lại thì trong phòng riêng đã không còn ai nữa, trên bàn có một mảnh giấy ghi chú.
(Tớ có việc bận phải ra ngoài một chút, nếu mệt thì cứ ngủ tiếp đi, tớ có gọi cho trợ lý của cậu rồi, phía sau không có lịch trình gì nữa)
Đọc xong giấy ghi chú cô ra ngoài, vừa cầm tay nắm cửa thì điện thoại trong túi reo lên.
– Alo.
– Chị Bạch Mộng bây giờ chị có một lịch trình đột suất phải đi ngay rồi, chị đang ở đâu em kêu xe qua đón.
Âm thanh trợ lý lo lắng gấp gáp lên tiếng.
– Là gì vậy.
– Sự kiện gặp mặt, em đã chọn được trang phục cho chị rồi, nửa tiếng nữa em sẽ qua chỗ chị, cho em địa chỉ đi.
Cúp máy cô gửi địa chỉ cho trợ lý rồi cầm áo và khẩu trang đi ra. Văn phòng của sếp gần phòng họp đi ngang qua rồi đi thẳng một lúc là đến.
Phòng họp của công ty là cửa kính trong suốt được đặt chế, khi họp có vấn đề quan trọng mật thì mới dùng điều khiển để làm mờ, vậy nên lúc đi ngang phòng họp cô thấy có rất nhiều người bên trong, hình như đang ra điều kiện khi ký kết hợp đồng.
Trong đám người đó cô lại thấy người đàn ông kia, chính là người đàn ông mà cô cảm thấy nguy hiểm trong bửa tiệc chào mừng của nam chính. Không nghĩ ngợi nhiều cô đi thẳng một mạch ra ngoài không phải chuyện của mình thì cũng đừng chen vào, tránh có tai họa.
Cô đeo khẩu trang đứng ngoài cửa lớn công ty đợi người đến đón, trước khi đi cô để lại lời nhắn với nữ chính rồi.
Đột nhiên có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ngay trước mặt cô, đây không phải xe chuyên dụng để chở minh tinh. Cửa xe hạ xuống để lộ ra khuôn mặt quen thuộc mà cô vừa thấy lúc nãy thôi.
“Có cần tôi cho quá giang một đoạn không?” Người đàn ông trong xe lên tiếng, âm thanh khàn khàn quyến rũ.
“Xin lỗi nhưng tôi không quen đi xe của người lạ” Lạc Tuyết kéo khẩu trang xuống cười nhẹ đáp lễ.
Sau đó xe của cô cũng vừa đến, cô lướt qua chiếc xe màu đen tiến thẳng đến xe của mình, lên xe đi thẳng không hề do dự.
Người đàn ông trong xe nhìn theo hướng xe cô rời đi không nói gì. Một lát sau anh ta ra lệnh cho thư ký đang lái xe đằng trước.
“Sản phẩm sắp ra mắt tiếp theo, hãy mời Bạch Mộng đến đóng quảng cáo đi.”
Thư ký cũng là người làm trong nghề lâu nằm, việc gì cần hỏi không cần hỏi đều rõ, không nói nhiều liền đáp.
“Vâng”.
Trong sự kiện giao lưu gặp không ít người có tiếng trong giới, đầu tiên là vào thảm đỏ để chụp ảnh, ánh sáng từ những chiếc camera làm người ta chói mắt.
Tối hôm nay Lạc Tuyết diện một bộ đầm trễ vai đuôi cá màu đen khí chất sang trọng, cũng giống những sự kiện khác chủ yếu là đứng làm màu để phóng viên hỏi vài câu rồi trả lời, sau đó ở lại nghe người chủ trì sự kiện bla bla nói vài câu, vậy là được về.
7h30 cô được chở về nhà riêng, 8h cô ra siêu thị tiện lợi ở gần khu để mua đồ, xui cho cô là giờ này vẫn còn người có tinh lực, tối như vậy rồi còn chạy ra ngoài cướp bóc.
“TẤT CẢ GIƠ TAY LÊN, KHÔNG TAO BẮN HẾT ĐÓ!” Tên cướp đe dọa trên tay còn cầm một khẩu súng ngắn không biết ở đâu mà có.
Lạc Tuyết âm thầm quan sát hắn qua khe hở của kệ đồ, hình dáng của súng chắc là thật rồi, nhưng mà tên này hình như còn hơi gà mờ, tư thế cầm súng cũng sai lúc bắn chắc sẽ bị giật lên tận nóc nhà mất.
Cô âm thầm di chuyển đến gốc khuất đợi thời cơ bắt gã, giờ này còn gọi báo cảnh sát đến thì cũng sẽ bị gã bắt làm con tin thôi, sớm hạ gã lẹ còn về nằm nghỉ nữa, cái lưng già của cô do dạo gần đây làm việc nhiều mà muốn gãy luôn rồi.
“Giơ tay lên hết! Ở đây còn đứa nào nữa mau ra hết không thì tao bắn chết hết từng đứa!”
Xuất hiện có 3 người, bên cạnh tên cướp là nhân viên thu ngân đang rụn lẩy bẩy, người thứ hai là một cô gái, áo thun trắng quần rộng, người thứ ba là một người đàn ông mặt vest… khoan đã! Đây là Minh Viễn mà, chính là người đàn ông sáng nay còn ngỏ ý cho Lạc Tuyết quá giang.
Thấy chỉ có ba người tên cướp tự tin, hắn liếc nhìn về phía Minh Viễn.
“Mày! Qua đây!”.
Minh Viễn nhíu mày nhưng vẫn bước qua, hắn biết sau kệ vẫn còn một người đang núp, chỉ cần kéo dài đủ thời gian cho người đó báo tin chắc là ổn.
Gã đàn ông thấy Minh Viễn là đàn ông lại còn cao lớn cường tráng, nếu bắt hắn làm con tin thì sẽ không ai có thể ngăn gã được, huống hồ ở đây chỉ có hai đứa con gái, hắn có súng không lo thất thủ.
“Còn mày!”
“DẠ! DẠ…” Cô nhân viên kinh hồn táng đảm trả lời.
“Đem hết tiền ra đây cho tao!”
Gã chỉa súng về phía quầy thu ngân.
Cô nhân viên cũng chỉ đành ráng sức mà đem hết tiền trong ngăn kéo ra bỏ vào bọc cho hắn, không để ý phía sau Lạc Tuyết đã đứng cạnh cô gái mặc áo thun trắng ra hiệu cho cô im lặng. Cô gái thấy Lạc Tuyết là ai thì không khỏi kinh ngạc, nhưng mà đang trong tình huống cấp bách nên cô ta kiềm lại cảm xúc gật đầu.
Lạc Tuyết dần tiếng gần đến sau lưng gã, biết thời cơ tới rồi cô lập tức đá vào sau đầu gối gã, làm gã khụy xuống. Minh Viễn tranh thủ lúc này tránh ra, thuận tay hất luôn khẩu súng trên tay gã.
Lúc gã muốn đứng dậy lại đá thêm một cái, rồi bị cô đánh cho một trận.
Tuy ăn đau nhưng gã vẫn cứng miệng, gào mồm là người của gã sẽ tới báo thù cho gã, còn đe dạo nếu không thả sẽ biết tay. Nhưng kết quả vẫn là bị cảnh sát đưa đi, cô còn được viên cảnh sát khen một trận vì làm việc nghĩa.
Nếu anh ta biết thật ra Lạc Tuyết giúp là vì muốn nhanh về nhà nghỉ lưng thì chắc cũng đứng hình tại chỗ.
Minh Viễn sau khi ra khỏi siêu thị tiện lợi thì cảm ơn cô, sau đó lại muốn đưa cô về nhà.
“Trời cũng tối rồi bây giờ đi đường dễ gặp biến thái, tôi đưa cô về cũng được.”
“Anh thấy tôi cần bảo vệ sao?”
Hắn nhớ lại khung cảnh lúc nãy, với một thân võ kỳ lạ của cô thì im lặng một hồi, nhưng vẫn cứng miệng nói.
“Đó là do gã sơ xuất, nếu gặp biến thái có vũ khí, đánh đối diện sẽ bị thiệt.”
“Anh muốn nghĩ sao cũng được, nhưng tôi không cần người đưa về, mắc công lại bị tin đồn tình cảm thì phiền lắm” Cô đứng lại nhìn Minh Viễn cười, nụ cười không tới đáy mắt, rõ ràng là đang cười nhưng lại không hề có chút thành ý nào.
“…”
“Tôi không biết anh lấy cái cớ này để tiếp cận tôi nhầm mục đích gì, nhưng mà tôi khuyên anh đừng có ý nghĩ xấu với tôi, những người như vậy gặp tôi sẽ không có kết cục tốt.”
Cô vẫn duy trì nụ cười không chút thành ý đó, Minh Viễn nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạc Tuyết. Hắn không thích nụ cười đó của cô, nó thật giả tạo, nó giống với những kẻ anh đã từng gặp miệng thì cười, lời nói quan tâm nhưng trong đầu thì toàn ý xấu, toan tính đủ điều.
Họ luôn duy trì sự giả tạo trên mặt, khiến hắn cảm thấy ngứa mắt.
Hắn quay lại xe, ngồi lên khóa chốt, đóng cửa sổ từng hành động lưu loát.
“Cô ta không phải Bạch Mộng?”
[Theo như phân tích, những động tác cô ấy sử dụng thì cho ra tư liệu, là động tác chuyên dụng của sát thủ, giải quyết nhanh gọn.]
“Sát thủ?”
[Vâng nhưng số liệu cho thấy mọi thứ đều bình thường, sự tồn tại của cô ta không ảnh hưởng quá nhiều đến tiến triển của thế giới, nên không có cách nào loại bỏ người này.]
“Dù là vậy nhưng chỉ cần là kẻ xâm nhập đều sẽ làm cho không gian bị nhiễu loạn.”
[Tuy cô ta nguy hiểm hơn Đào Yêu Yêu nhưng lại không dùng tài nguyên có sẳn mà làm loạn, hẳn là một người biết chừng mực.]
“Tạm thời xử lý Đào Yêu Yêu trước, tinh thần cô ta đang giao động rồi, nếu không giải quyết ngay để cô ta mất kiểm soát thì khó rồi.”
[Vâng thưa chủ nhân.]