“Biết, tất nhiên quen biết.” Kỳ Thiện cũng chẳng ngoài ý muốn phản ứng của Ngự sử trung thừa, như cũ cười nhẹ, “Nhưng thật đáng tiếc, chỉ có duyên gặp mặt một lần, sợ Điền sư không nhớ nổi. Tám năm trước, đặc thí đầu tiên của Tân quốc, Điền sư vừa lúc đảm nhiệm quan trung chính lần kia.”
Tám năm trước?
Quan trung chính?
Hai cái nhắc nhở để Ngự sử trung thừa kịp phản ứng.
Có tí ấn tượng.
Cái gọi “Đặc thí” là hoạt động tuyển chọn nhân tài bên ngoài thông thường, đặc biệt thiết kế thêm thí luyện sát hạch, quan trung chính là tổng giám khảo, kẻ sĩ có thể thông qua cơ hội này tiến vào đường làm quan.
Nội dung đánh giá có ba loại, bối cảnh gia đình, phẩm hạnh tài năng và quan trọng nhất là phẩm cấp văn tâm.
Hai hạng phía trước quyết định sợi dây thấp nhất hay cánh cửa bước vào quan trường, mà hạng cuối cùng quyết định khả năng đường làm quan có đạt tới trần nhà.
Trí nhớ Ngự sử trung thừa không tệ lắm.
Sĩ tử chọn trúng lần kia ông đều có ấn tượng, nhưng không nhớ rõ bên trong có Kỳ Thiện, vậy Kỳ Thiện hẳn nằm trong số không được tuyển?
Trong đầu vừa nhảy ra suy đoán này, trên mặt Ngự sử trung thừa hiện mấy phần mất tự nhiên — Bản thân đảm nhiệm quan trung chính, thế mà để lọt một đuôi cá lớn như vậy, thật sự là sơ suất của ông.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ Tân quốc đã không tồn tại, số lớn cựu thần Tân quốc còn bị Trịnh Kiều thanh toán đầu hại.
Ngắn ngủi mấy tháng, oan hồn vô số.
Kỳ Thiện không vào sĩ, ngược lại là chuyện tốt.
Ông vỗ nhẹ cánh tay con trai, con trai ngầm hiểu, đỡ ông đứng dậy, hai cha con trịnh trọng hướng Kỳ Thiện làm vái chào,
“Thỉnh giáo tục danh ân nhân.”
Kỳ Thiện đáp lễ từng người.
“Họ Kỳ, tên Thiện, chữ Nguyên Lương.”
Trong miệng Ngự sử trung thừa lẩm bẩm: “Kỳ Nguyên Lương… Kỳ?”
Dòng họ Kỳ Thiện quá hiếm thấy, ông mơ hồ có chút ấn tượng, phía trên danh sách đích thật có một sĩ tử trẻ gọi “Kỳ Thiện”, lúc đó mới mười sáu tuổi, là người nhỏ tuổi nhất bên trong nhóm sĩ tử.
Chỉ là —
Ngự Sử trung thừa rủ mắt xuống, ánh mắt không để lại dấu vết quét về phía chữ ký văn tâm bên hông Kỳ Thiện– Nếu nhớ không lầm, phẩm cấp văn tâm sĩ tử kia hình như là —
Còn chưa chờ ông tìm ra đoạn ký ức kia, Kỳ Thiện đã xem thấu động tác nhỏ của Ngự sử trung thừa, chủ động mở miệng.
“Là lục phẩm trung hạ.”
Ngự Sử trung thừa mím môi không nói, theo manh mối tăng nhiều, ông cũng chầm chậm nhớ tới chi tiết bụi lấp đã lâu.
Lúc này, con ông nhìn Kỳ Thiện lại nhìn cha mình, chen lời: “Văn tâm lục phẩm trung hạ? Vì sao không bị chinh ích thu nhận?”
Tuy rằng văn tâm lục phẩm trung hạ thuộc trung hạ phẩm, nếu không có bất ngờ, cả đời đừng mơ khả năng bò lên trên Tam công Cửu khanh, nhưng có chân tài thực học, mưu chức quan nhỏ vẫn dư sức.
Trước vài năm Tân quốc vong quốc, khắp nơi đều thiếu người mới, tiêu chuẩn không cao, không khả năng không dụng người như Kỳ Thiện.
Ngự sử trung thừa không nói chuyện, liếc xéo một chút, im ắng cảnh cáo con trai im lặng, con trai bị ông trừng run lên, vài phút bế mạch.
Con trai an tĩnh, ông mới hướng Kỳ Thiện chứng thực.
“Lúc ấy ân nhân đã đắc tội người nào?”
Kỳ Thiện bị phủi xuống, tới chức quan nhỏ địa phương hẻo lánh cũng không vớt được, đương nhiên không đơn thuần bởi vì thiếu phẩm cấp văn tâm.
“Ừm, quả thực có đắc tội.”
Hai mắt Kỳ Thiện hơi cong thành trăng non, thống khoái thừa nhận.
“Cha, là người phương nào hãm hại ân nhân?”
Tính tình con trai Ngự sử trung thừa và cha hắn như nhau, thậm chí càng đơn thuần ngay thẳng hơn phụ thân. Nghe xong Kỳ Thiện bởi vì đắc tội người mới bị chỉnh, bỏ lỡ quan lộ, lập tức bốc lửa giận. Ai ngờ Ngự sử trung thừa không chỉ không trả lời, còn âm thầm nhéo thịt cánh tay hắn.
“Cha — “
“Im coi!” Ngự Sử trung thừa liếc ngang một chút.
Con trai: “…”
“Người kia cũng không tính hãm hại, chỉ là cán chuôi ta rơi xuống tay y, khi đó không được tuyển cũng tốt hơn ra làm quan lại bị người áp chế.” Kỳ Thiện ngược lại nhìn rất thoáng, đáy mắt cũng không có cảm xúc chập trùng, giống như nói một việc vặt chẳng quan hệ với bản thân.
“Cán chuôi?” Cậu con trai ngốc vẫn ngay thẳng như cũ.
Kỳ Thiện phút chốc cười: “Ừm, giả tạo xuất thân.”
Con trai ngốc nhà Trung thừa: “…”
Ngự sử trung thừa biết một phần chân tướng: “…”
“Giả tạo xuất thân” và cán chuôi chân chính so sánh tính là tiểu vu gặp đại vu. Có điều Tân quốc đã mất nước, “Đại vu” bây giờ cũng không tính là gì. Vả lại tính mạng cha con ông và mấy vị thân bằng đều là người ta cứu, bóc khuyết điểm người ta làm gì?
Kỳ Thiện hỏi: “Điền sư có biết người kia hiện ở nơi nào?”
Ngự Sử trung thừa không biết nhớ tới điều gì, sắc mặt ảm đạm.
“Tại Hiếu thành…”
“Hiếu thành?”
“Hiện tại hắn là quận thủ Tứ Bảo quận, quận phủ tại Hiếu thành. Đại binh Canh quốc tiếp cận, hắn trong tối cấu kết cùng Trịnh Kiều, nội ứng ngoại hợp, bắt được vài tòa cứ điểm tất yếu của Tân quốc… Nếu không phải thế, ít nhất còn có thể chống đỡ năm tháng, đợi được đến chuyển cơ…”
Kỳ Thiện nói: “Lặp đi lặp lại tiểu nhân, chẳng có gì lạ.”
“Ân nhân hỏi tung tích của hắn là chuẩn bị… Trả thù?”
Lúc này giọng Thẩm tiểu lang quân ẩn hàm bất thiện lọt vào tai: “Ta anh dũng gϊếŧ địch, huynh ở đây đôi mách ôn chuyện quá khứ?”
Toàn thân Thẩm Đường đẫm máu, dẫn Từ mẫu kiếm đi lắc người xử lý thi thể — Tốt nhất hủy thi diệt tích, miễn sinh khúc chiết khác — Kết quả xa xa liền thấy Kỳ Thiện tán gẫu cùng người, nổi thành quyền.
Cô cảm thấy hiện tại người cần Từ mẫu kiếm giáo dục nhất không phải “Hiếu tử” xếp hàng đầu thai, mà là từ đầu đến cuối biên giới OB Kỳ Nguyên Lương.
Gặp Thẩm Đường trở về, đáy mắt Kỳ Thiện lướt qua tia kinh ngạc — Anh ta biết Thẩm Đường có thể đối phó mười mấy binh sĩ kia, nhưng không nghĩ dù không có ngôn linh gia trì, động tác cô còn nhanh như thế.
“Tại hạ tất nhiên là tín nhiệm năng lực của Thẩm tiểu lang quân, những đám ô hợp kia há là kẻ địch của cậu?” Đối mặt lên án, anh ta hùa theo đẩy đi, không có chút thành ý, ánh mắt vượt qua phía sau Thẩm Đường, “Bọn họ đều chết sạch?”
Cô hừ lạnh nói: “Chết sạch.”
Trảm thảo trừ căn, không lưu hậu hoạn.
Thẩm Đường lắc lắc cổ tay, máu tươi trên thân kiếm theo lực đạo bị văng đến trên lá cây, rơi xuống từng vết đỏ.
“Những tên trúng độc thì sao?”
“Một người thiện lương như ta đương nhiên sẽ không để bọn hắn tiếp tục chịu tra tấn co cơ — Yết hầu một kiếm, trái tim một kiếm.”
Cam đoan chết đến mức không thể chết thêm.
Kỳ Thiện và Thẩm Đường một hỏi một đáp, còn dùng ánh mắt dư thừa chú ý mấy phạm nhân được cứu — Ngự Sử trung thừa làm trưởng quan Ngự Sử đài, tiếp xúc nhiều với thế gia Tân quốc là Cung thị. Nếu Thẩm tiểu lang quân là “Cung Sính”, ông ta hẳn phải nhận ra.
Nhưng Ngự Sử trung thừa đối với gương mặt Thẩm Đường không nhìn thấy phản ứng người quen nên có, thay vào đó là một chút hiếu kì, kinh ngạc.
Một thiếu niên lang đeo chữ kí văn tâm, đánh nhau còn hung hơn mãng phu võ đảm có hổ phù, đích thực đáng giá hiếu kì vây xem.
Kỳ Thiện cảm thấy xét lại.
Thẩm Đường thật sự không phải “Cung Sính” ?
Anh ta chau mày, Thẩm Đường liền đoán ra trong lòng anh ta ủ thứ quỷ gì, nhịn xúc động đảo mắt trắng xuống — Cô biết, câu “Tại hạ rõ ràng” Kỳ Thiện nói trước kia, rõ ràng cái rỗng tuếch.
Thời điểm này suy nghĩ mò, chẳng bằng giúp cô đào đất chôn xác.
Ai ngờ —
Kỳ Thiện quả quyết cự tuyệt.
Lý do cũng rất nhảm.
“Tại hạ thể nhược khiếp đảm, không thể nhìn thi thể đầy máu tươi.”
Thẩm Đường: “…”
Cô chỉ đành vén tay áo tự mình làm việc, Kỳ Thiện không xài được, mấy phạm nhân mất nửa cái mạng còn dựa vào bánh bột ngô, mơ, đường mạch nha của cô kéo dài tính mạng kia càng thêm không trông cậy được. Lúc làm việc, Kỳ Thiện dựa vào thân cây, trốn dưới bóng cây hỏi cô.
“Thẩm tiểu lang quân có hứng thú đi Hiếu thành một chuyến?”