Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 8: Người không thể xem vẻ bề ngoài



“Chuyện là. . . Kỳ tiên sinh. . .”

Thẩm Đường muốn nói lại thôi.

Kỳ Thiện nhướng mi mắt, lạnh giọng nói: “Có gì cứ nói thẳng, ta không thích quanh co lòng vòng, người khó chịu.”

“Vậy ta liền nói thẳng —— Kỳ tiên sinh nếu thuận tiện. . . Có thể cho ta đi theo mấy ngày không?” Thẩm Đường thấy có chút xấu hổ, “Ta biết mình thân phận đào phạm sẽ chọc rắc rối đến, vốn không nên làm phiền tiên sinh, nhưng ta chưa quen cuộc sống nơi đây, thực sự không biết nên làm cái gì. . .”

Kỳ Thiện có thể linh hoạt vận dụng văn tâm, cơ hội phụ đạo ngoại khóa ăn không mất tiền tốt như vậy mà không nắm chặt há có lỗi với bản thân?

Cơ hội khó có được, bỏ lỡ thôn này không kiếm được khách điếm đâu.

Nếu có thể hiểu rõ thêm văn tâm, tương lai cũng dung nhập thế giới xa lạ này tốt hơn.

Thẩm Đường hết mực lợi dụng mình tuổi nhỏ và điều kiện chật vật đáng thương bên ngoài, cho người thấy thế yếu kích phát lòng đồng tình của người ngoài.

Kỳ Thiện chưa toát ra ánh mắt thương hại mấy.

Anh chỉ thêm hứng thú nhìn tiểu lang quân trông vẻ tội nghiệp cúi thấp đầu.

Một người mới đối với khống chế văn tâm nửa hiểu nửa không dám chính diện đối kháng tam đẳng trâm kiêu, còn không rơi vào thế hạ phong, đâu ra cún con đáng thương? Rõ ràng là chó sói con có răng nhọn, đôi mắt biết cắn người! Tuy răng nanh còn non, chỉ khi có lực lượng sẽ ăn thịt người.

Vờ yếu đuối trước mặt người khác?

Chiêu số này lừa gạt người bên ngoài còn được, đối phó mình?

Kỳ Thiện Liễm hạ mắt, ngón tay vuốt ve chữ ký văn tâm màu xanh đậm treo tại bên hông.

Suy nghĩ thật lâu, anh ta mới nói: “Trái lại cũng được thôi, có điều—— Đến thị trấn kế tiếp phải tách ra, bằng không cậu có thể sẽ hối hận.”

Thẩm Đường kinh ngạc hỏi anh ta: “Hối hận? Vì sao?”

Kỳ Thiện chỉ bội kiếm bên hông mình, hỏi ngược lại: “Cậu đoán thanh bội kiếm này của ta là để chưng hay binh khí tiện tay?”

Thẩm Đường: “. . .”

Kỳ Thiện cười nói: “Chớ cho người ngoài giúp cậu một lần chính là người tốt, phiền phức trên người ta có thể còn lớn hơn đào phạm nhà cậu. Không chỉ ta, về sau nhìn thấy kẻ dám lẻ loi hành tẩu một mình bên ngoài, mặc kệ đeo chữ ký văn tâm hay hổ phù võ đảm, tỉnh táo một chút.”

Thẩm Đường chớp mắt vài cái, thì thầm nhỏ nhưng Kỳ Thiện vẫn có thể nghe được.

“. . . Kỳ tiên sinh không khỏi xem ta quá đơn thuần.”

Kỳ Thiện muốn cười nhạo.

Vị tiểu lang quân này đúng là không đơn thuần, có thể thế đạo giờ cũng chỉ có người không đơn thuần có thể sống sót.

Dù sao đã giúp một lần, không bằng giúp thêm một lần, tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên, kết giao nhân mạch.

Hai người tìm nơi khuất gió dựng một đống lửa trại.

Kỳ Thiện hai tay ôm kiếm nghỉ ngơi, còn chưa nổi cơn buồn ngủ đã nghe bụng Thẩm Đường vang ùng ục ùng ục, anh ta mở mắt nhìn về phía đối phương. Thẩm Đường ôm bụng lúng túng nói: “Ban ngày mang gông đi bộ bảy tám canh giờ, chỉ ăn một cái bánh bột ngô phát thiêu. . . Để tiên sinh chê cười rồi.”

Cơ thể Thẩm Đường ầm ĩ không ngớt, anh ta nghe thấy cũng khó giả bộ không nghe.

Thế là cởi túi nước bên hông và túi lương khô xuống, đưa tới.

“Ăn lót dạ chút đi.”

Thẩm Đường cũng không khách khí.

“Cảm ơn.”

Lương khô mềm hơi lạnh vào cổ họng trượt xuống dạ dày, cảm giác đói bụng nóng rực mãnh liệt mới thoáng dịu đi.

Tuy đói thảm, nhưng cô chỉ ăn một nửa còn dư nửa không động.

Kỳ Thiện hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng không nói gì.

Bởi vì khúc nhạc đệm ấy anh ta cũng mất buồn ngủ, lấy một quyển trục tạo thành bằng da động vật trong bọc hành lý, mượn ánh lửa đọc thầm. Thẩm Đường lờ mờ nhìn thấy hai chữ “Ngôn linh”, tựa như nhìn thấy thần. Kỳ Thiện bị ánh mắt hiếu kì sáng ngời của cô nhìn chằm chằm, không sao chuyên tâm.

Anh ta khẽ thở dài: “Hiếu kì?”

Thẩm Đường một tay ôm đầu gối, một tay chống cằm cười ngượng ngùng: “Ừ, hiếu kì! Văn tâm thật sự rất thần kỳ, tiên sinh có thể dạy ta không?”

Kỳ Thiện nói: “Cậu thật là chẳng khách khí chút nào.”

“Không phải tiên sinh bảo anh không thích quanh co lòng vòng, người khó chịu?”

Kỳ Thiện: “. . .”

Chứ anh cũng chưa bảo sẽ dạy người.

Chỉ là quyển trục trong tay anh ta không phải vật quý hiếm gì, đều là vài ngôn linh bình thường anh ta sắp xếp mở rộng một ít, thuộc về môn bắt buộc người mưu lược phải học, Thẩm Đường hơi lớn hơn một xíu có thể đi hiệu sách thành trấn hoặc thư viện nào đó cầu học cũng dần tiếp xúc đến.

Ngoài ra loại vật ngôn linh này, thật sự là vật rất chứa ý thức, phần lớn chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Cùng một đoạn ngôn linh, có người học được, nhưng có người cả đời đều sờ không tới cánh cửa.

Chỉ ngôn linh thích hợp với mình hoặc bản thân có thể lĩnh hội mới có cơ hội thông hiểu đạo lí, điều khiển như cánh tay.

“Chính cậu nhìn.” Kỳ Thiện hào phóng cho mượn quyển trục, “Không hiểu cậu hỏi lại.”

Lòng hiếu kỳ Thẩm Đường tăng cao tiếp nhận, vừa nhìn vài cái đã ngu ngơ.

Kỳ Thiện: “Không biết chữ phía trên?”

Nếu như vậy, anh ta cũng lực bất tòng tâm.

Thẩm Đường lắc đầu: “Chữ phía trên ta biết, ta chỉ muốn hỏi đôi điều, như ‘Trông mơ giải khát’ cũng là ngôn linh?”

Kỳ Thiện gật đầu: “Dĩ nhiên phải, đừng nhìn nó ngắn gọn hơn ngôn linh võ đảm tu luyện thông thường nhưng uy lực không thể khinh thường, cũng là một trong những ngôn linh mưu sĩ phải nắm giữ. Nếu văn tâm người thi triển mạnh mẽ, vận dụng thoả đáng, thời khắc mấu chốt thậm chí có thể chi phối thắng bại một cuộc chiến tranh.”

Thẩm Đường trợn mắt hốc mồm: “Chi phối. . . Thắng bại chiến tranh?”

“Đương nhiên, dùng lời ấy có thể nâng cao sĩ khí quân sĩ.” Nhìn Thẩm Đường một mặt ngờ vực, anh ta còn tưởng Thẩm Đường hiểu lầm ngôn linh đều rất dài, liền nói, “Trước kia ngôn linh quả rất dài, ghi chép một phần giả sự, ‘Ngụy Vũ hành quân không thấy nước, quân đều khát, nên lệnh nói: ‘Trước có rừng mơ lớn, vừa ngọt vừa chua giải khát rất tốt.’ Binh sĩ nghe vậy, miệng đều ứa nước bọt, tận dụng điều này hăng hái tiến về trước.’ nhưng qua tinh luyện chỉ thừa bốn chữ.”

Thẩm Đường khẽ nhếch miệng, lộ biểu cảm như mở ra cánh cửa thế giới mới.

“Thế. . . Tinh la kỳ bố?”

Kỳ Thiện nói: “Có thể bài binh bố trận, đánh cờ cùng địch.”

“Trảm thảo trừ căn?”

Kỳ Thiện: “Tăng khí lực quân sĩ, hao phí cực lớn, không thể tuỳ tiện sử dụng.”

Thẩm Đường chỉ vào quyển trục lại hỏi: “Tự chui đầu vào lưới?”

Kỳ Thiện nói: “Thường dùng cho bài binh bố trận, dụ quân đội quân địch tự loạn trận cước.”

Còn lại đều không cần hỏi nhiều.

Nhìn Kỳ Thiện ghi chú lít nhít là biết, mỗi cái đều dùng để hành quân đánh trận.

Khó trách anh ta nói mình không phải loại lương thiện, nhìn những ngôn linh văn tâm đó rồi nhìn trận hình quân đội mô phỏng vẽ trên mặt quyển trục, Thẩm Đường đã biết người anh em này là loại lấy công làm thủ, kẻ đam mê thích núp lùm bụi rậm, chỉ kém viết trên mặt ông đây là kẻ quỷ quyệt.

“Kỳ tiên sinh, ta còn một vấn đề.”

Kỳ Thiện tin cô mới lạ.

Quen chưa bao lâu, cô nói ba câu hai câu là vấn đề.

Chẳng qua ——

Nghĩ đến văn tâm của Thẩm Đường, anh ta híp híp mắt, thêm vài phần kiên nhẫn.

“Cậu hỏi.”

Thẩm Đường xem đến phần sau, phát hiện phía trên không chỉ có ngôn linh văn tâm, còn có ngôn linh võ đảm.

Nói thật, cô không hiểu cả hai khác nhau chỗ quái nào.

Không đều có thể đánh? ? ?

Thẩm Đường hỏi: “Văn tâm và võ đảm cụ thể khác nhau ở đâu?”

Kỳ Thiện: “. . .”

Anh ta lại một lần nữa hoài nghi Thẩm Đường là dã nhân từ xó xỉnh khe núi nào xuống, mỗi vấn đề đều nằm ngoài dự liệu của anh ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.