Tịnh Kỳ đạp ga, tăng tốc đuổi theo trên đường cao tốc, đây là con đường lưu thông nhanh nhất dẫn đến cảng Xingang, rất có thể bọn họ không đưa Lưu Thiên Uyển đi điều tra mà chính xác hơn là đưa cô ta bỏ trốn.
Tín hiệu cuộc gọi trên xe truyền đến, đúng lúc cô muốn gọi cho Tiêu Chiến, bởi cô đã không còn trông thấy xe của anh chạy theo sau.
– Tiêu Chiến, em đã trông thấy xe của bọn chúng, mọi người cần phải nhanh hơn nữa!
Tiêu Chiến thở dài một hơi rồi vội vàng nói.
– Tịnh Kỳ, bọn anh vừa nhận được lệnh, tất cả quay về cục gấp, không được phép truy đuổi nữa!
Tịnh Kỳ từ từ nhả ga, giọng nói đầy lo lắng.
– Có chuyện gì vậy? Không phải chúng ta cần mau chóng đưa Lưu Thiên Uyển quay về sao?. Phiên toà sắp diễn ra rồi!
Tiêu Chiến gập ngừng chừng chừng 2,3 giây rồi lên tiếng.
– Tịnh Kỳ…, phiên toà bị huỷ rồi.
Bàn tay cầm lái của Tịnh Kỳ khẽ run lên, cảm giác tim đập nhanh thêm một nhịp, cô cố đè nén sự căng thẳng, bình tĩnh hỏi lại Tiêu Chiến.
– Tại sao…?
Tiêu Chiến thở dài vẻ thất vọng, có thể nhận thấy sự bất lực trong câu nói của anh.
– Lâm Mỹ, chết rồi!
…—————-…
Tịnh Kỳ dùng hết sự tập trung, tăng tốc phóng theo chiếc xe màu đen phía trước. Trong đầu vẫn còn vang lên lời Tiêu Chiến mới trước đó 1 phút.
“Lâm Mỹ được phát hiện chết trong tư thế treo cổ. Khi ấy, cô ta nói muốn đi vệ sinh, nhưng sau khi vào trong đó liền không thấy trở ra, đến lúc kiểm tra thì đã quá muộn”.
“Rõ ràng đó là một kế hoạch giết người có tổ chức, nhưng chuyện này đối với cục cảnh sát mà nói không khác gì đang ôm trên mình một quả bom nổ chậm, nếu như để bên ngoài biết chuyện, nó sẽ biến thành ngòi châm huỷ đi toàn bộ danh dự của cục cảnh sát Thành Đô”.
Tịnh Kỳ… đội trưởng Tần nói, cấp trên đã ra lệnh, thông báo Lâm Mỹ sợ tội tự sát, hoàn toàn khép lại vụ án”.
Chỉ một câu “hoàn toàn khép lại vụ án” là có thể dễ dàng kết thúc mọi chuyện hay sao? Ba mạng người, lại có thể nói dừng là dừng hay sao?
Tuyệt đối không thể nào!
Cô không thể để loại chuyện đen tối này xảy ra.
Dù đi xuống biển lửa, hay địa ngục tăm tối cô cũng quyết theo Lưu Thiên Uyển đến cùng.
Cảng Xingang 11 giờ 15 phút.
Tịnh Kỳ đậu xe cách một khoảng an toàn, sau đó nép mình dọc theo những dãy container tiến gần vào phía bên trong, nơi chiếc xe màu đen vừa dừng lại.
Đậu sẵn ở đó còn có ba chiếc xe khác, xung quanh là 5,6 người vận trang phục màu đen, uy nghiêm vây lấy chiếc xe ngay giữa trung tâm.
“Kia rồi! đó chính là Lưu Thiên Uyển và anh trai cô ta”
Tịnh Kỳ cố tiến lại gần hơn một chút, cô khom người vào bên cạnh thùng hàng cotainer cỡ lớn, chưa bao giờ cô lại để lòng hiếu kỳ dẫn bản thân lâm vào tình cảnh nguy hiểm như thế này.
Trông thấy Lưu Thiên Đông cúi đầu nói gì đó với người ngồi bên trong xe, càng khiến cô thêm phần nôn nóng, tò mò. Muốn xem kẻ đứng sau bọ họ là người như thế nào mà có thể ngang nhiên mượn tay chính phủ cướp người, còn thủ tiêu nhân chứng một cách trắng trợn như vậy.
Gã vận đồ đen nhanh nhẹn nghiêng người mở cửa xe, ngay sau đó là bóng dáng cao lớn bước ra bên ngoài. Cơ mà bóng lưng ấy lại quen thuộc đến vậy, giây phút thấy khuôn mặt ấy lại ngỡ ngàng đến đau lòng.
Tịnh Kỳ mở to đôi mắt nhìn lên, bên trong đó phản chiếu hình ảnh người đàn ông mà cô ngày đêm thương nhớ, cảm giác trong cô lúc này là sự hụt hẫng, đau lòng, xen lẫn mùi vị phản bội, chua xót.
Mạc Tư Hàn bên ngoài khoác chiếc măng tô ngắn màu đen, trầm mặc đứng trước mặt anh em họ Lưu, Lam Tiêu người thân cận bên cạnh Mạc Tư Hàn nhanh nhẹn bước về phía anh, tay cầm lấy văn kiện có chứa kết quả giám định ADN của Lưu Thiên Uyển, đó là bằng chứng duy nhất để có thể kết tội cô ta.
Lưu Thiên Đông mở lời, nhưng cô không thể nào nghe rõ hắn ta đang nói gì, chỉ thấy ngay sau cái gật đầu của Mạc Tư Hàn, Lam Tiêu liền giơ lên chiếc zippo, Tịnh Kỳ từ phía sau container hoảng hốt chạy tới, hét lên với giọng thất thanh.
– KHÔNG ĐƯỢC!
Mạc Tư Hàn quay lại nhìn cô, ánh mắt hắn có chút ngỡ ngàng nhưng ẩn chứa đầy toan tính.
Trong khi ấy anh em họ Lưu trông thấy Tịnh Kỳ thì đều tỏ ra khá bất ngờ, không nghĩ đến cô có thể chạy theo bọn họ đến tận đây.
Tịnh Kỳ nhìn lên con người cao ngạo đó, đáy mắt cô hiện lên tia hy vọng mong manh. Chưa lúc nào niềm tin lại trở thành thứ vũ khí đâm ngược vào tim cô như thế này, cô biết phải hỏi anh như thế nào? Biết phải đối mặt với sự phản bội này ra sao?
– Thứ đó…, tuyệt đối không thể.
Lam Tiêu ngập ngừng nhìn biểu hiện trên khuôn mặt Mạc Tư Hàn, tuy nhiên anh lại không một chút phản ứng, lạnh lùng chỉ buông ra một chữ.
– Đốt!
– Không được…, Mạc Tư Hàn anh không thể làm như thế, không thể nào huỷ nó được!
Tịnh Kỳ hoảng loạn toan định lao tới chổ Lam Tiêu thì tên vệ sĩ bên cạnh đã nhanh chóng túm chặt lấy cánh tay cô giữ lại.
Ngay lập tức chiếc zippo trên tay Lam Tiêu kêu lên một tiếng “tách”, văn kiện trên tay hắn phút chốc bùng cháy dữ dội. Tịnh Kỳ thẫn thờ nhìn đốm lửa hiện lên trong đôi mắt nâu rực sáng, rồi lụi tàn thành mảnh tro trên nền xi măng thô ráp.
Lưu Thiên Uyển nhếch miệng cười một cách hài lòng, chớp đôi mi cao vút khiêu khích nhìn cô. Lưu Thiên Đông từ lúc đầu trông thấy Tịnh Kỳ đã không thể rời mắt khỏi, nên trông thấy cảnh như vậy liền vội vã chạy tới, hành động đầy ân cần, quan tâm.
– Tịnh Kỳ, để anh đưa em về.
Tịnh Kỳ ánh mắt đầy giận giữ, chỉ chăm chăm nhìn vào bóng dáng cao ngạo lạnh lùng, thấy Lưu Thiên Đông đưa tay lại gần liền gằn lên từng từ cảnh cáo.
– Đừng chạm vào người tôi!
Hắn phút chốc thu tay về, ngập ngừng nhìn sang Mạc Tư Hàn ôn hoà nhắc nhở.
– Hàn tổng, Ngài nên tranh thủ thời gian.
Lúc này Tịnh Kỳ mới ngước mắt nhìn lên, ngay phía trước đã đậu sẵn chiếc chuyền chở hàng cỡ nhỏ. Khuôn mặt mỹ lệ mới chợt nhận ra điều họ đang muốn nhắc đến là gì.