“Mẹ kiếp, cái xã hội này con người và con người đều bình đẳng! Từ đâu một gã ngậm thìa vàng lại tỏ ra là bề trên của những người nỗ lực từng ngày để kiếm sống, nỗ lực từng ngày để làm nên những điều tuyệt vời và tốt đẹp chứ? Anh là cái thá gì đây? Anh hiện tại là người nhà của bệnh nhân tôi, chứ không phải ba mẹ chúng tôi mà muốn chúng tôi phải cúi mình lễ phép trước anh. Anh nghe hiểu không?”
“Còn nữa, tình yêu của bọn tôi xuất phát từ trái tim và không cần một mẩu giấy để quyết định. Thuỷ chung và hạnh phúc cũng là một loại lựa chọn, bọn tôi tin tưởng sẽ cùng nhau vượt qua mỗi ngày, đó là vì tình yêu của cả hai. Bọn tôi cũng có cho mình một đứa con gái thật dễ thương rồi vậy nên anh không cần quá quan tâm đến cuộc sống của bọn tôi sau này đâu, anh Trịnh!”
“Cuối cùng, Lệ Lệ và tôi sẽ hạnh phúc! Chúng tôi sẽ hạnh phúc đến tận lúc cả hai tóc bạc, răng rụng hết. Cả đến khi Dương Dương kết hôn, rời xa khỏi vòng tay chúng tôi, chúng tôi vẫn sẽ hạnh phúc đến tận lúc ấy để nhìn con chúng tôi viên mãn với lựa chọn của nó! Vậy nên anh đừng lo!”
Tiểu Chu nhả cổ áo Trịnh Nhất Quân ra, nhìn gương mặt đỏ bừng vì oán hận mà không thể thốt thêm câu nào của anh ta một cách thật lạnh lùng rồi xoay người. Cô vốn không phải là một người giỏi nhẫn nhịn, thường sẽ sử dụng nắm đấm khi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, vậy mà hôm nay cô không hành xử như mọi lần… điều này làm ba vị bác sĩ trẻ cả kinh khó hiểu.
“Bị điên rồi, tưởng Giáo sư lao vào đánh tên Giám đốc giàu sụ đó chứ?” Đinh Khống từ lúc Tiểu Chu nắm cổ áo Trịnh Nhất Quân tự nhiên tái mét gương mặt, mường tượng ra tình huống ẩu đả, tư thế đã là sẵn sàng can ngăn.
“Chịu! Còn liên quan đến Giám đốc Lã, tôi còn nghĩ tội nghiệp tay Trịnh Nhất Quân này sắp phải làm việc với khoa chỉnh hình! Giáo sư đúng là… hẳn là nhờ Giám đốc Lã dạy dỗ!” Trần Di thâm tâm bội phục Lã Hứa Lệ vô cùng, không biết đã tác động kiểu gì mà một người nổi tiếng “điên” như Giáo sư Trương có thể bình tĩnh đối đáp như vậy. Nhưng nàng vẫng chưa hài lòng lắm: Hừ, không có tài ăn nói! Nếu là mình phải chọc ngoáy cho tên khốn đó không ngóc đầu lên được. “Đầu” nào cũng không ngóc được!!!
“Chó dữ thành chó con rồi sao?*” Dịch Minh trầm ngâm đánh giá, thậm chí là giọng rất đều đặn nhẹ bẫng cứ như không biết bản thân đang nói xấu vị Giáo sư nào đó vậy.
Trần Di và Đinh Khống muốn cạn lời, miệng nhắc nhở cậu bạn mình nói khẽ thôi!
Lã Hứa Lệ nắm rõ Tiểu Chu trong lòng bàn tay, là biết cô nóng nảy, thêm một Trịnh Nhất Quân lắm lời, nhỏ mọn, dễ kích động hẳn sẽ không thể không mỉa mai khi gặp lại. Trước khi bay, nàng đã kích động cô một chút, mà một chút này hiệu quả vô cùng.
[“Chu có biết đối với người như Trịnh Nhất Quân làm gì mới khiến anh ta ngậm miệng không?”]
[“Đó là sự bình tĩnh đối đáp! Nắm đấm dùng cho kẻ ngang tàng thích phá phách. Nhưng lời nói chính là để trừng trị những người ăn học đàng hoàng!”]
[“Mọi sự phát sinh với Trịnh Nhất Quân, hãy bình tĩnh dùng lời nói để phản kích. Nhất định sẽ đau hơn khi dùng nắm đấm rất nhiều!”]
Tiểu Chu ngẫm nghĩ lại đoạn hội thoại ở sân bay, lúc này cũng gật gù thừa nhận: Sát thương bằng lời nói đau hơn, cũng hả hê hơn rất nhiều thật! Mình nên học cách nói thâm độc như Lệ Lệ nữa, hẳn sau này sẽ dùng nhiều lắm đây!
“Mấy đứa, bước nhanh lên chúng ta còn họp đấy!”
“VÂNG!!!”