Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 52: Khen



Tuy nàng mới gặp Đường Mẫn lần đầu tiên, nhưng cũng nghe nói qua Bùi Cẩm Triều rất nhiều lần từ trong miệng Lục Thịnh, nói là trước đó vài ngày đi Kinh Châu phủ xem việc làm ăn, gặp Bùi Cẩm Triều, vừa gặp mà như quen đã lâu, tán thưởng hắn có thêm, mà bọn họ vào kinh thành, Lục Thịnh nói Bùi gia nãi nãi mới đến, chỉ sợ sẽ có chút chân tay co cóng, mang nàng tới để hai người quen biết một chút.

Nàng tính cách hào sảng, hơn nữa cùng trượng phu cầm sắt hòa minh, nếu trượng phu thân cận, vậy đối phương tự nhiên đáng giá kết giao, quả nhiên, nếu không nói bọn họ là tiểu phu thê nhà nông hộ, nàng tất nhiên còn tưởng hai người này là thiếu gia và thiếu nãi nãi gia đình giàu có.

Hơn nữa suy nghĩ cũng rất chu đáo, ngược lại là nàng, chỉ nghĩ dựa theo phu quân nói, mang theo Bùi phu nhân nhận thức các mệnh phụ trong kinh thành, làm chuẩn bị cho về sau Bùi Cẩm Triều ở kinh thành nhậm chức, nàng thật sự không nghĩ tới lỡ như Bùi công tử thi rớt thì sao.

Chẳng lẽ Thế Tử gia thực khẳng định Bùi công tử sẽ trúng cử? Cho dù thi đậu, sao có thể khẳng định sẽ lưu lại làm quan trong kinh?

Rốt cuộc Thế Tử gia nghĩ như thế nào?

Giữa trưa, phu thê Lục Thịnh ở lại Bùi gia dùng cơm, ăn cơm trưa xong, trên đường trở về, Phùng Minh Ngọc liền nói ra suy nghĩ trong lòng.

Lục Thịnh nhìn tức phụ thịt hô hô, cười nói: “Cho nên nói ánh mắt nàng kém hơn gia, gia liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được, nàng cứ chờ xem đi, Cẩm Triều tuyệt đối sẽ làm người chấn động.”

Phùng Minh Ngọc lại có chút khó hiểu: “Nếu thật sự giống như chàng nói, ta tự nhiên khen ngợi hắn thiên tư thông minh. Nhưng chàng kêu ta mang Bùi phu nhân gặp gỡ mệnh phụ trong kinh, sao chàng lại biết Bùi công tử tất nhiên sẽ thi đậu sau đó lưu lại kinh thành?”

“Thế Tử gia, ta biết chàng khó gặp được một huynh đệ tình nghĩa hợp nhau, cho dù hiện tại phủ chúng ta còn treo thanh danh hầu tước, nhưng cũng đã là tồn tại trên danh nghĩa, chàng có thể giúp được sao?”

“Ta có thể giúp tất nhiên hữu hạn, còn phải dựa vào bản thân Cẩm Triều, nhưng ta tin tưởng năng lực của hắn.”

Thấy phu quân đều nói như vậy, Phùng Minh Ngọc tự nhiên đứng về phe hắn, nghĩ chờ Bùi Cẩm Triều thi đậu hơn nữa lưu lại kinh thành, nàng cũng muốn giúp đỡ Đường Mẫn một ít.

Giữa tháng năm, thời tiết dần dần nóng hơn, Bùi Cẩm Triều cũng chuẩn bị qua chút thời gian tham gia viện thí, phải quay về phủ thành, qua lại Thịnh Kinh mất khoảng mười ngày nửa tháng, mà Đường Mẫn bắt đầu tiến vào giai đoạn chuẩn bị khai trương Phương Hoa Các, tự nhiên không có cách nào đi theo hắn.

“Hay là ta cho Thúy Hồng đi theo chàng? Trong khoảng thời gian này, tay nghề nấu ăn của Thúy Hồng tiến bộ rất nhiều, miễn cho biểu ca đi bên ngoài ăn không quen.” Sức khỏe hắn không tốt lắm, chuyến này Tôn lão tự nhiên cùng đi, nhưng đối với ăn uống, vẫn là người bên cạnh chính mình đi theo mới có thể thoả đáng yên tâm.

Bùi Cẩm Triều lại không đáp ứng, “Yên tâm đi, ta ở bên ngoài sẽ không trở ngại, mấy ngày này nàng vì chuyện của cửa hàng sẽ rất bận, Thúy Hồng lưu lại đi, chờ ta trở lại rồi khai trương cửa hàng, có được không?”

Đường Mẫn tự nhiên gật đầu: “Tất nhiên là được, biểu ca bên ngoài, tất cả đều phải chú ý, Tôn lão y thuật cao minh, biểu ca ngàn vạn chớ có giấu bệnh sợ thầy.”

Bùi Cẩm Triều tức khắc buồn cười: “Sẽ không, Tôn lão y đức siêu quần, tốt với ta ta tự nhiên sẽ nghe, nàng ở trong phủ phải chú ý an toàn, phàm là có việc liền gọi Thẩm Kiện, hắn sẽ ra mặt bảo hộ nàng.”

“Đươc, ta đều hiểu rõ, chàng đi nhanh về nhanh, ta chờ chàng trở về khai trương cửa hàng.”

“Ừ, ở nhà an tâm chờ ta.” Bùi Cẩm Triều nhìn tiểu tức phụ nũng nịu, đột nhiên cảm thấy hẳn nên mang theo nàng, miễn cho ở nơi chính mình nhìn không tới bị người khác khi dễ, chỉ là một đường này thực sự nhàm chán, phần lớn thời gian đều là hao phí trên đường.

Bùi Cẩm Triều đi rồi, Đường Mẫn cũng không ở trong phủ bao lâu, trưa hôm đó mang theo Thẩm Kiện và Hương Thảo, Hương Ảnh đi cửa hàng.

Mười hai tú nương, tuổi có lớn có bé, tuổi nhỏ cỡ tuổi Đường Mẫn, tuổi lớn có ba bốn mươi tuổi.

Nhìn dáng vẻ, ăn mặc đều rất sạch sẽ, hơn nữa quy củ cũng đặc biệt tốt.

“Vị này chính là chủ nhân Phương Hoa Các chúng ta, Bùi nãi nãi.” Hương Ảnh tiến lên, gật gật đầu với mọi người, nói.

Trước mắt tú nương sôi nổi uốn gối hành lễ với Đường Mẫn.

Đường Mẫn ngồi ở chủ vị trong nhà chính, nhất nhất dò hỏi mọi người biết phương pháp thêu và dạng hoa văn gì, còn nhìn sản phẩm các nàng thêu trong khoảng thời gian này.

Trong đó, nàng lấy ra một cái lụa khăn hỏi: “Khăn này là ai thêu?”

Một nữ tử tuổi chừng hơn hai mươi bước ra, uốn gối cúi người nói: “Hồi nãi nãi, là nô gia!”

“Ngươi tên là gì?” Nhìn dáng vẻ thực quy củ, hơn nữa không khô khan, ăn mặc cũng khéo léo, không quá xuất sắc cũng không keo kiệt.

“Nô gia họ Khương, nãi nãi gọi nô gia Khương thị là được.” Khương thị cúi đầu quy quy củ củ trả lời.

Đường Mẫn nhìn Khương thị, mở ra khăn trước mắt, cười nói: “Ta thực thích sản phẩm ngươi thêu, ngươi làm quản sự đi, đốc xúc mấy tú nương này, làm việc thật tốt, phương diện tiền công, ta sẽ không ủy khuất cắt xén của các ngươi.”

Kế tiếp, nàng an bài tú nương ở lầu hai, nơi này sớm đã trang hoàng phòng thêu thùa thực thoải mái, bên trong lớn nhỏ các dạng khung thêu, trên ghế đều trải đệm mềm thật dày, hơn nữa ghế dựa, khung thêu và giá thêu, đều là Đường Mẫn trải qua rất nhiều lần thực nghiệm tìm kiếm góc độ thoải mái nhất cũng là khoa học nhất.

Nàng không cần cố ý tìm kiếm hoa văn, Bùi Cẩm Triều đã vẽ cho nàng rất nhiều, đều dựa theo nàng vẽ quần áo mà phối hợp, làm Đường Mẫn bội phục chính là, hoa văn và trang phục dung hợp hoàn mỹ.

Nàng cũng biết, Bùi Cẩm Triều không chỉ thư pháp lợi hại, ngay cả vẽ tranh cũng là nhất tuyệt.

Bùi Cẩm Triều đi rồi, phần lớn thời gian Đường Mẫn chính là ở Phương Hoa Các, nhìn chỉ thêu màu sắc sặc sỡ, trong tay tú nương từng chút từng chút biến thành đóa hoa nở rộ trên vải dệt, rất sống động.

Tú nương ở Phương Hoa Các, mỗi ngày chỉ cần làm việc bốn canh giờ là được, buổi sáng giờ Thìn tới giờ Tỵ, buổi chiều giờ Mùi tới giờ Thân, mỗi ngày tám giờ, toàn bộ thời gian còn lại các nàng xem như chính mình nghỉ ngơi, sở dụng vải dệt đều là nhờ Phùng Minh Ngọc trợ giúp, mua từ vài nhà tơ lụa trang, vải dệt đều là đỉnh đỉnh tốt.

Trong tay có bạc, làm ra quần áo có thể tăng thêm một cấp bậc, cũng có thể dùng chỉ vàng chỉ bạc thêu thùa trên trang phục.

Trước mắt trong tay nàng đã có hơn trăm bản thiết kế trang phục, mà cổ đại các quý phu nhân đều không thích mặc quần áo giống người khác, hiện đại gọi là đụng hàng, phàm là đụng hàng, chắc chắn sẽ bị người lấy ra so sánh, người đẹp hơn còn có thể đắc chí, người khồng bằng ngược lại sẽ thẹn quá thành giận, nói không chừng Phương Hoa Các sẽ trở thành kẻ chịu tội, dù sao ở Thịnh Kinh có quá nhiều đại tiểu thư thái thái nãi nãi, mỗi người đều có bối cảnh, bọn họ Bùi phủ mới đến, có thể không chọc phiền toái sẽ không chọc phiền toái.

Cho nên lúc ban đầu, nàng trước tiên nói rõ quy củ.

Mỗi ngày chỉ cần làm công bốn canh giờ, những tú nương này thực thấp thỏm, sợ làm ít, tiền công cũng ít đi.

Các nàng ký khế bán mình đều là văn khế cầm cố, một khế mười năm, trong vòng mười năm này không được đi nhà khác, cũng không được đi làm thêm, càng không được lộ ra bất kỳ bí mật gì của nơi này.

Trước mắt còn không biết tiền công được bao nhiêu, nên mười mấy tú nương cảm thấy có chút không đáng tin.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.