Cũng lười quan tâm tới Ôn Như Nguyệt ở phía sau.
Rốt cuộc fan não tàn thì lúc nào cũng đều có vài ba cái ý nghĩ kỳ quái, chỉ là đem suy nghĩ của mình đặt lên người mình thích, điều này cũng thực bình thường, bất quá lại nhờ thế lực sau lưng mà làm ra chuyện này lại càng khiến người ta thêm phần chán ghét.
Đi được một nửa đoạn đường, Sở Từ liền thấy “lão nam nhân” mặt mày đều muốn nhíu lại, mang theo tia vội vã ra ngoài, đôi mắt không ngừng đảo nhìn xung quanh.
Vừa nhìn thấy cô, đáy mắt Cố Tầm Xuyên lập tức thả lỏng, bước nhanh đi tới, “Từ lần sau không được chạy lung tung.”
“Em không có.” Sở Từ phồng má, bất mãn phản bác.
“Vừa đi đâu vậy?” Cố Tầm Xuyên như có suy tư gì, nhướng mày hỏi.
Ban nãy cừa trở về, nghe thấy Tiểu Tường nói cô đi theo anh ra ngoài, từ đó vẫn chưa thấy trở lại, trong lòng anh liền mạc danh có chút hoảng loạn, chỉ sợ cô gặp phải cái người phụ nữ kia.
Thấy cô không có chuyện gì đứng ở đây, trái tim lúc này mới buông xuống.
Đôi mắt không khỏi sâu thêm vài phần, muốn giải quyết nhanh một chút vấn đề.
Sở Từ vươn tay đem lon nước kia tới trước mặt Cố Tầm Xuyên nói, “Lúc nãy đi đường có gặp mấy chị gái là fans, mấy chị gái đó nói loại nước này uống rất ngon, nên em liền đi mua thử, tiện mua cho cả đội trưởng một lon.”
Cô đứng bên cạnh anh, thời điểm đưa lon nước tới, đầu ngón tay hai người cũng không tránh khỏi chạm vào nhau.
Cô nhét lon nước vào tay anh, xong lại đứng cười tủm tỉm, ngoan ngoãn.
Cố Tầm Xuyên cầm lấy lon nước, thở dài một tiếng.
Đây quả thực tất cả mọi thứ đều đã đến rồi, chỉ riêng có cô gái này là vẫn chưa đến tuổi thành niên.
Khó chịu.
Sở Từ nhìn lon nước vẫn chưa được mở ra, lại bị ánh mắt của Cố Tầm Xuyên có phần doạ người, không khỏi cau mày thắc mắc hỏi, “Đội trưởng lại nghĩ cái gì vậy?”
“Lát trở về ăn nhiều một chút.” Cố Tầm Xuyên xoa cằm.
“Đội trưởng, anh có bị ngốc không? Ăn nhiều làm sao có thể khiến em thành niên được?” Khoé môi Sở Từ run run, giương mắt nhìn anh.
“Lớn một chút, sau này cũng không bị cảm giác tội lỗi.” Lão nam nhân ấu trĩ không biết xấu hổ lại mở miệng nói, “Từ Bảo mau lớn nhanh a, chỉ được ôm với hôn thôi thực sự rất không thoải mái.”
Cái lão lưu manh này!
Đáy mắt Cố Tầm Xuyên đều là ý cười, cũng không để ý mà tuỳ tiện mở lon nước ngọt trong tay.
Sở Từ nghiêng đầu suy nghĩ, cẩn thận lui xuống một bước, sau đó mới mở miệng, “Đội trưởng…”
Tuy nhiên lại chậm một bước.
Phụt.
Cố Tầm Xuyên:…
Khí ga phun ra cũng vừa đủ đủ, như thể cô đã lường trước được trường hợp này.
“Lúc nãy quay về em không cẩn thận làm rơi lon nước.” Sở Từ nhìn khuôn mặt mờ mịt của anh, nhanh chóng bổ sung nốt câu nói hoàn chỉnh.
Cố Tầm Xuyên hơi đen mặt, nhìn cô gái nhỏ đang lui về phía sau.
“Ban nãy em đang định nói với anh, nhưng tại anh mở ra nhanh quá nên em không kịp…” Cô rụt rụt cổ, cuối cùng không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Cái tiểu hỗn đản.
Cố Tầm Xuyên cũng nhịn không được ý cười đáy mắt chính mình, vươn tay bắt lấy Sở Từ vừa giở trò xấu đang muốn chạy, một thân dính đầy nước ngọt cũng thuận tiện cọ vào người cô.