Không mạnh không nhẹ nhéo một chút.
“Tình trạng thân thể của mình hẳn em cũng biết, ngoan một chút, có chuyện gì liền nói với tôi.”
Bị véo má, Sở Từ lui thân mình đẩy hắn ra, “Em biết rồi a, anh mau đi nghỉ đi.”
Lúc này Lục Tấn mới đứng dậy, xoay người đi về phía phòng nghỉ.
Tháo kính xuống đặt sang một bên, lộ ra con ngươi sắc bén, nhìn về phía Sở Từ một lần nữa, sau đó mới nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Một lát sau, Sở Từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Tấn.
Anh an tĩnh nằm trên giường, chiếc giường dường như không vừa khiến cho đôi chân dài phải gác lên, biến mất sự đạm mạc sắc bén ngày thường, giờ phút này chỉ thấy tóc đen hơi rũ, hô hấp đều đều, gương mặt mang theo một tia trẻ con.
Giống như đã ngủ thật rồi.
Sỡ Từ nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy để tránh gây tiếng động, cầm lấy chiếc áo khoác âu đen.
Vừa mới cầm trong tay, liền cảm nhận được mùi hương sát trùng xen lẫn mùi bạc hà truyền đến.
Sở Từ hơi nhấp môi, đặt chiếc áo lên người anh, sau đó ngáp một cái rồi xoay người về phía sô pha nằm xuống.
Cửa sổ, chiếc rèm mở một nửa, ánh mặt trời len lỏi từ bên ngoài chiếu rọi vào, làm khung cảnh trong phòng thoạt nhìn phá lệ ấm áp.
Khoảng 40 phút sau, tiếng điện thoại vang lên, đôi bàn tay thon dài kia không do dự nhấn tắt, Lục Tấn đứng dậy, mái tóc có chút hỗn độn, nhìn chiếc áo trên người mình, anh có chút sửng sốt.
Rũ con ngươi nhìn về phía ghế sô pha thì thấy Sở Từ đang an tĩnh nằm ngủ.
Cô rũ đầu ngủ gà ngủ gật, chân tay đều co lên ghế, trên người lại mặc chiếc áo lông màu trắng thoạt nhìn giống như một quả cầu nhỏ, mày hơi nhíu lại, tựa hồ như bộ dáng vô cùng ủy khất.
Lục Tấn không nhịn được mà cười khẽ, trong tay cầm chiếc áo khoác, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút vị ngọt.
[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +2, hiện tại 47.]
Anh đặt áo khoác sang một bên, tiến lại bế cô nương lên hướng phía giường đi tới, Ipad trong tay cô cũng suýt rơi.
Nếu không phải Lục Tấn tay mắt lanh lẹ, phỏng chừng hẳn bị rơi dưới đất rồi.
Đặt Ipad sang một bên, đắp chiếc áo cho Sở Từ, liền thấy cô ôm cái áo của anh vào lòng ngực rồi cuộn tròn mình, sau đó hơi hơi nắm tay lại tiếp tục ngủ tiếp.
Trong mắt Lục Tấn hiện tia bất đắc dĩ, liếc mắt một cái rồi nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Mà Sở Từ cũng không ngủ lâu lắm, tầm nửa giờ sau khi Lục Tấn rời đi thì cô tỉnh dậy.
Đáy mắt mang theo một tia mê mang, tựa hồ là không hiểu sao chính mình tại sao trong chốc lát lại ở chỗ này, hơn nữa chung quanh còn bao phủ một loại hơi thở không nói lên lời.
Lương bạc, rồi lại mang theo một chút xâm lược.
….
Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương xong.