Quỷ Súc Nam Thần, Sủng Lên Trời!

Chương 22: Ca ca hắn là y quan cầm thú (22)



Đến làm gì……?

Trong nháy mắt, Sở Từ sửng sốt, theo bản năng hướng lòng bàn tay anh xoa.

Động tác giống như mèo nhỏ.

Vừa ngoan vừa ngọt.

Trong nháy mắt liền đem cảm xúc Lục Tấn vừa thu liễm lại được câu ra tới.

Đáy mắt Lục Tấn hơi ám, nhìn chằm chằm vào Sở Từ.

Lúc này tiểu cô nương mới phản ứng lại mình đang làm gì, đôi mắt to tròn xẹt qua tia mê man, cầm lấy cổ tay hắn, tựa hồ muốn đẩy ra.

Tay nhỏ đặt lên tay anh, lòng bàn tay cô vô ý thức ấn vào tay Lục Tấn một chút.

Động tác như tiểu nãi miêu, nãi thanh nãi khí.

[Giá trị yêu thích của Lục Tấn +7, hiện tại 45.]

Nghe thấy thông báo của hệ thống vang lên, động tác Sở Từ cầm tay Lục Tấn hơi dừng lại, đôi mắt sáng ngời ngước lên, nhìn thoáng qua gương mặt anh, đáy mắt mang theo tia mờ mịt, tựa hồ như đang cảm thấy khó hiểu.

Sau đó rũ mắt, duỗi tay chạm vào lòng bàn tay Lục Tấn.

Tóc của cô chạm vào cổ tay anh, mang theo loại cảm giác vi diệu, Lục Tấn lập tức phục hồi tinh thần.

“Em là động vật nhỏ sao?” Lục Tấn véo má cô, thấp giọng nói, đôi mắt luyến tiếc dời đi.

Chính là……

Thật đáng yêu.

“Tiếp tục.” Anh rũ con ngươi, ngay sau đó mở miệng, bàn tay không muốn rời đi.

Không có giá trị yêu thích, không tiếp tục!

Sở Từ trừng mắt, lui người về phía sau.

Nói bắt làm cũng là anh, ghét bỏ cô cũng là anh, tại sao từ đầu đến cuối đều là anh? Yêu cầu nhiều như vậy, sao anh không lên trời đi?

Chạm cái gì, không cho chạm vào!

Tiểu cô nương đẩy tay anh ra, lùi về phía sau, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm người trước mặt.

Bên trong con ngươi sáng ngời thanh triệt, mang theo một tia bất mãn cùng cảnh giác, như là tính tình náo loạn.

Sau đó nghe nam nhân trước mặt cười khẽ, thu tay lại, đôi mắt thâm sắc ẩn sau cặp kính tơ vàng không biết chứa cảm xúc gì, cứ như vậy nhìn cô, cuối cùng khóe môi cong lên, tiến lại phía Sở Từ.

“Đồ ăn rất ngon.”

Thanh âm thấp thấp.

“Không tức giận, ân?”

Sở Từ run lên, nháy mắt, sau đó đứng dậy dọn hộp cơm.

Không thể để mình bị xoay vòng vòng.

Lục Tấn bất đắc dĩ nhướng mày, giơ tay đè Sở Từ lại, đem hộp cơm đẩy sang một bên, nhìn cô nói.

“Buổi chiều có việc sao?”

Ngày hôm qua tác nghiệp cũng đã hoàn thành toàn bộ, sau đó dự tính hôm nay hoàn thành một nửa, buổi tối về học nốt một nửa kia là có thể gần xong hết.

Sở Từ nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó lắc đầu, “Không có.”

“Buổi chiều tôi chỉ có một cuộc họp, hai giờ mới bắt đầu, đại khái khoảng ba giờ kết thúc, em ở văn phòng chơi một lát, buổi tối tôi dẫn em đi ăn cơm, được không?”

Nhìn động tác của Sở Từ, đáy mắt Lục Tấn ôn hòa, cuối cùng vẫn theo tâm ý của chính mình nói.

Nếu như cô là em gái anh, thì những việc này cũng là lẽ thường tình đi?

Lục Tấn nghĩ như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Canh bốn, phiếu, nhắn lại, an


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.