Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 38: Một hầu phủ chia thành ba phe



Diệp Thiên ở trong Dự vương phủ vô cùng thảnh thơi, tự tại, mỗi ngày đều là ăn ăn chơi chơi. Dự vương cũng một mực ở bên chơi cùng nàng, mỗi ngày chỉ rút ra chút ít thời gian, gặp nhóm thủ hạ một lần, xử lý mấy sự vụ khẩn cấp.

Diệp Thiên rất yêu thích hồ nước của vương phủ, chèo thuyền du ngoạn trên hồ, hái đài sen trong hồ thưởng thức, ngẩng đầu đón làn gió thanh mát thổi qua, ném một viên hạt sen vào miệng, chậm rãi nhấm nháp, cảm giác vô cùng hài lòng, thích thú.

Dự vương thấy nàng yêu thích, liền dẫn nàng đi hồ Lâm Bình chơi, cũng là nơi lần trước tổ chức đua thuyền rồng, hồ nước trong vương phủ cho dù lớn, cũng không thể sánh bằng hồ Lâm Bình.

Lần trước Diệp Thiên ở hồ Lâm Bình đã nhìn thấy thuyền hoa của thái tử rất là điệu thấp, nhìn từ bên ngoài nhìn tuyệt đối sẽ nghĩ không ra đó là thuyền của thái tử, nhưng thuyền hoa của Dự vương thì lại không giống vậy, nhìn qua liền rất xa hoa, bên trong bố trí cũng vô cùng thoải mái, sàn trên lầu hai toàn bộ được da lông mềm mại trắng như tuyết, gối dựa thì được thêu họa tiết hình lá sen xanh biếc lá sen, nhìn đến liền muốn dựa lưng vào. Trên bàn nhỏ bày biện rất nhiều loại điểm tâm Dự vương chuẩn bị sẵn cho nàng, nho nhỏ, tinh xảo, vô cùng đẹp mắt, Diệp Thiên nhìn thấy lập tức nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Mặt hồ Lâm Bình hồ vô cùng rộng lớn, thuyền hoa chậm rãi di chuyền từ chỗ neo gần bờ, hướng về phía giữa hồ mà đi. Diệp Thiên nhón tay lấy một miếng bánh điểm tâm nho nhỏ, ghé người vào bên khung cửa sổ, nhìn xem cảnh vật và con người trên bờ dần dần thu nhỏ lại, nàng cắn một miếng bánh, lại đột nhiên trông thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

“Ai —— khụ khụ ——” nàng vừa định mở miệng, lại bị điểm tâm trong miệng làm cho sặc, Dự vương ngồi ngay bên người nàng, giúp nàng vỗ vỗ lưng, chờ đến lúc nàng bớt ho lại rồi, liền đưa qua cho nàng một tách trà ấm, Diệp Thiên một hơi uống nửa chén, lúc này mới cảm giác dễ chịu hơn chút.

Dự vương thấy nàng đỡ rồi, ngón tay ở trên trán nàng nhẹ nhàng búng một cái, “Lúc đang ăn gì trong miệng thì đừng nóng vội nói chuyện, nếu không sẽ làm làm cho bản thân bị sặc thật khó chịu giống ban nãy.” Tiểu nha đầu ho sặc sụa đến không thoải mái, trong đôi mắt hạn to tròn hiện lên một tầng hơi nước, nhìn qua cực kỳ đáng thương, làm cho hắn vô cùng đau lòng, từ bên người lấy ra một chiếc khăn lụa, đè nhẹ lên đôi mắt nàng, khăn lập tức bị ẩm ướt hai vị trí chấm nho nhỏ.

“Người kia hình như là đại tỷ tỷ.” Diệp Thiên gio ngón tay nho nhỏ của mình lên, chỉ chỉ vào một thiếu nữ đang đi bên bờ hồ.

“Ân, là nàng.” Dự vương thị lực cực tốt, nhìn thoáng qua liền nhận ra ngay, Diệp Phù lúc này đang bước lên thuyền hoa của thái tử.

Khóe miệng Dự vương nổi lên một tia trào phúng, lần trước Diệp Phù lưu lại trên thuyền của thái tử, hắn còn tưởng rằng là dữ nhiều lành ít, dù sao thái tử có loại ham mê cực kì biến thái, cơ hồ chưa từng có ai có thể còn sống sót qua, không nghĩ tới Diệp Phù vậy mà nhặt lại được một mạng, trở về từ cõi chết. Về sau nghĩ lại, hắn liền hiểu, những người trước kia bị thái tử chơi đến chết đều là các nữ hài tử bị thủ hạ của hắn âm thầm bắt về, toàn bộ đều là con nhà cùng khổ nơi thôn dã xa xôi, phần lớn những người sống ở đó vốn là không coi trọng nữ tử, cho dù mất tích hay chết mất xác chỗ nào cũng không thèm để ý, hơn nữa đối với quan phủ có tâm lý sợ hãi, e ngại, có rất ít có người dám đi báo quan. Thái tử bản thân cũng rất cẩn thận, loại sự tình này cũng là ngẫu nhiên vì đó, cho nên, cũng không có đại quy mô nữ tử mất tích vụ án.

Diệp Phù lại khác biệt, nàng không phải là người thái tử cướp về, mà là chính mình tự đưa tới cửa, có thể nói là ngươi tình ta nguyện, cho dù có bị người ta phát hiện, nhiều nhất cũng chỉ bị nói là không phù hợp lễ nghĩa, cũng không định tội được thái tử. Hơn nữa, có lẽ nữ tử nhà quan gia ít tuổi nhất mà thái tử từng đùa bỡn qua, cũng có khả năng bởi vì xuất thân hầu phủ, cho nên thái tử vẫn có chút cố kỵ, mới giữ lại cho nàng một mạng đi.

Diệp Phù lại cũng không sợ chết, không sợ đau, nhanh như vậy lại lần nữa tự đưa tới cửa. Dự vương hừ nhẹ một tiếng, dặn dò: “Thiên Thiên về sau cách nàng ta xa ra một chút, đặc biệt là đừng bao giờ cùng nàng ta đi ra ngoài nữa.”

Mẫu thân và ca ca cũng đã dặn dò mình như thế, Diệp Thiên rất thuận theo gật gật đầu. Dự vương thấy nàng ngoan như vậy, liền vươn tay vuốt vuốt tóc nàng.

Diệp Phù thật ra không hề lớn gan như Dự vương đã nghĩ, nàng vừa sợ đau lại cũng rất sợ chết, nhưng là thái tử phái người đến hẹn nàng ra, nàng lại không dám cự tuyệt, hơn nữa, cùng thái tử phát sinh loại chuyện như vậy, nàng cho dù có sợ muốn chết, trong lòng cũng đã tự đem mình trở thành người của thái tử rồi, lúc đầu nghĩ đến có thể kéo dài liền kéo dài, đợi qua mấy năm vào Đông cung rồi tính tiếp, không nghĩ tới thái tử nhanh như vậy đã lần nữa gọi nàng đến, thương tích trên người nàng cũng chỉ mới vừa mới biến mất không lâu mà thôi.

Mạnh thị đã sớm biết chuyện giữa nàng và thái tử, căn bản cũng không có quan tâm đến nàng. Tề thị thì dĩ nhiên chỉ mong nàng có thể giành được sủng ái của thái tử, lão thái thái cũng hạ lệnh cho nàng trang điểm, ăn diện thật tốt tranh thủ thời gian đi ra ngoài, Diệp Phù cứ như vậy lo lắng, sợ hãi trên bờ bước dần lên thuyền hoa của thái tử.

Dự vương phân phó thuộc hạ của mình điều khiển đi cách thật xa thuyền hoa của thái tử, hắn cũng không hi vọng tiểu nha đầu của mình trông thấy loại chuyện gì chướng tai gai mắt.

Dạo xuyên qua tới bên kia hồ Lâm Bình, Dự vương lại dẫn Diệp Thiên đi Thiên Hương lâu dùng bữa trưa, sau đó mới đích thân đưa nàng về hầu phủ. Dự vương dĩ nhiên là hận không thể giữ tiểu nha đầu ở lại vương phủ càng lâu càng tốt, tuy nhiên Mạnh thị không đồng ý, qua hết mấy ngày, đã phái người đến vương phủ hỏi thăm tận hai lần.

Diệp Thiên trở về liền đến gặp mẫu thân cùng ca ca trước, sau đó mới trở lại viện tử của mình, nghỉ ngơi ngủ trưa, luyện chữ, đến khi dùng xong bữa tối rồi mới đi đến Thọ An đường thỉnh an lão thái thái.

Cách một khoảng thời gian mới gặp lại lão thái thái, Diệp Thiên cũng phải giật nảy mình, lão thái thái có vẻ đã mập lên rất nhiều, khuôn mặt tròn trịa, nọng cằm cũng dần hiện ra, y phục mặc trên người đều có chút chật chội.

Kỳ thật, từ khi Mạnh thị chưởng gia đến nay, lão thái thái liền một mực béo dần lên, y phục đều mau chuẩn bị không kịp, chỉ là nếu mỗi ngày đều gặp qua sẽ không nhìn ra cái gì khác thường, riêng Diệp Thiên ở chơi Dự vương phủ mấy ngày mới trở lại, trông thấy bà ta lúc này mới phát giác ra chuyện này.

Nàng nghi hoặc nhìn mẫu thân, Mạnh thị tự nhiên biết nàng đang suy nghĩ gì, cực nhanh nháy mắt với nàng, thấp giọng nói: “Thiên Thiên không cần thắc mắc, cũng đừng nói điều này với bất kỳ kẻ nào, không có ai lại thích bị người khác nói mình mập đâu.”

Diệp Thiên ngẫm nghĩ vậy cũng phải, lúc Diệp Phù và Diệp Dung nói mình mập, nàng cũng sẽ buồn bực, không vui mà.

Mạnh thị cười nhéo nhéo tay nữ nhi, lão thái thái hạ độc hãm hại nàng, nàng mặc dù không thể dùng loại độc nào lợi hại hơn để đáp trả lại, nhưng mà nàng lại biết, ăn quá nhiều mỡ heo sẽ khiến cho người ta bị béo phì, hơn nữa, những người đã có tuổi mà lại quá béo mà nói, rất dễ dàng bị trúng gió. Mặc dù hiệu quả vô cùng chậm, nhưng chắc chắn nàng sẽ đợi được đến ngày đó thôi.

Mạnh thị âm thầm dặn dò phòng bếp, đồ ăn chuẩn bị cho lão thái thái đều dùng sử dụng mỡ heo, cho dù là bánh rán hành sấy khô làm cho lão thái thái bên trong cũng thả mỡ heo, phàm là chỗ nào cần dùng đến dầu, hết thảy đều thay thế bằng mỡ heo, lại còn dùng thật nhiều hơn mức bình thường.

Không nói chứ, đò ăn được chế biến kiểu như vậy luôn đặc biệt thơm ngon ngào ngạt, rất được lão thái thái ưa thích, cho nên lượng cơm bà ta ăn cũng lớn hơn xưa rất nhiều, vậy nên cho dù bà ta cảm giác được mình mập ra, cũng sẽ chỉ tưởng rằng do sức ăn của mình tăng lên mà thôi. Cũng không có ai dám đến nói bà ta mập, bà ta chỉ cho là bản thân mình đầy đặn hơn một chút thôi.

Lão thái thái trông thấy Mạnh thị cùng Diệp Thiên xì xào bàn tán, liền cất giọng hỏi: “Mẫu nữ nhà các ngươi đang thầm thì cái gì đó?” Mạnh thị biết rõ chính mình trúng độc, lại vô thanh vô tức, giấu diếm mọi người lặng lẽ giải độc, sau đó mới mời tộc trưởng đến, đột nhiên tập kích, khiến cho bà ta cùng lão nhị trở tay không kịp, không thể không đem Tề thị đẩy ra gánh tội thay cho mình. Bà hoài nghi Mạnh thị đã biết chính bà mới thật sự là kẻ đứng sau màn, làm chủ mọi việc, chỉ là bất quá mọi người còn nể mặt nhau, còn duy trì vẻ hòa khí bên ngoài thôi.

“Ta đang hỏi mẫu thân,” Diệp Thiên ngẩng đầu liếc nhìn khắp phòng một vòng, “Sao lại không thấy đại tỷ tỷ đâu?”

Mặt lão thái thái trầm xuống, thái tử cũng thật quá độc ác, Diệp Phù buổi sáng đi ra ngoài, đến giờ Dậu thì trở về, lúc về lại là hôn mê bất tỉnh, toàn thân đầy vết thương, thái tử lại chỉ đưa một bình thuốc trị thương, liền một câu cũng đều không nói. Lão thái thái ho nhẹ một tiếng, “Phù tỷ nhi hôm nay đi ra ngoài, gặp phong hàn, thân thể không thoải mái, uống thuốc nên đã ngủ rồi.”

Vừa nghĩ tới người kia là thái tử, trữ quân một nước, tương lai sẽ leo lên đại vị, trong lòng lão thái thái liền không còn cảm thất khó chịu, bất bình nữa, Phù tỷ nhi coi như hiện tại hy sinh chịu chút thương tổn, tương lai tiền đồ liền vô cùng lớn, không phải nói “Phải nếm trải qua đau khổ, mới có thể làm người đứng trên kẻ khác” sao?

Đôi mắt đục ngầu của lão thái thái nhìn về phía Mai thị, lại nhìn sang Mạnh thị, hiện tại hầu phủ có ba phòng người, lại đứng ở ba trận doanh: Đại phòng Thiên tỷ nhi là Dự vương phi; nhị phòng Phù tỷ nhi lại cùng thái tử định ra quan hệ; tam phòng Mai thị có phụ thân là viên tướng đắc lực dưới trướng Thụy vương. Mặc kệ tương lai là thái tử lên ngôi hay là nhị hoàng tử Thụy vương lật ngược thế cờ giành thắng lợi, thì hầu phủ đều không bị thất bại gì. Còn về phần Dự vương, lão thái thái âm thầm lắc đầu, coi như tùy tùng của thái tử là tam hoàng tử Khang vương thượng vị, cũng không tới phiên tứ hoàng tử Dự vương loại người chỉ biết chơi bời lêu lổng. Hiện tại có thể Thiên tỷ nhi là thân phận cao nhất, nhưng chờ đến lúc thái tử hoặc là Thụy vương đăng cơ, nàng tự nhiên cũng có thể làm Dự vương phi ngoan ngoãn vâng lời, không tạo được song gió gì.

Mạnh thị đối với việc Diệp Phù xảy ra chuyện trong lòng là biết rõ, nhưng trên mặt cũng không lộ ra điều gì, cùng Mai thị bồi lão thái thái nói chuyện một phen, lão thái thái liền xua tay, để các nàng đều rời đi, lại cho gọi nhị lão gia Diệp Thừa Hồng lưu lại.

“Lão nhị à, bây giờ thế cục như vậy, ngươi thấy thế nào?” Đợi mọi người đều rời đi rồi, lão thái thái mới hỏi ý Diệp Thừa Hồng.

Diệp Thừa Hồng trầm tư một lát, Tề thị bị giam, Mạnh thị lại là danh chính ngôn thuận là hầu phu nhân, sau khi tiếp nhận lại quyền chưởng quản nội vụ phủ liền khắp nơi gây khó dễ, cản trở nhị phòng, hiện tại hắn liền đến bạc để cùng đồng liêu uống rượu cũng đều lấy không ra. Mà Diệp Thiên lại trở thành Dự vương phi, mắt thấy thế lực của đại phòng ngày một lớn mạnh lên, so mấy tháng trước thật sự là không thể so sánh nổi. Có điều những chuyện này cũng đều chỉ là chuyện nhỏ, mấu chốt là Diệp Lệ đang từng ngày lớn lên, nếu như cứ như mặc kệ không lo, đợi đến lúc hắn đủ tuổi, liền sẽ thừa kế tước vị, như vậy thì những cố gắng nỗ lực trước đó của bọn hắn đều sẽ trở thành công cốc, toàn bộ nước chảy về biển đông.

“Phải sớm ra tay cho kịp, nhổ cỏ tận gốc!” Diệp Thừa Hồng kiên định nói.

Nguyên bản hắn không có ý định đối phó với Diệp Lệ sớm như vậy, vốn nghĩ đợi qua hai năm nữa, đợi mọi người đã triệt để quên mất Tế Bình hầu rồi, lại làm cho Diệp Lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, miễn cho hai sự việc diễn ra quá gần nhau, làm cho người khác chú ý, suy đoán. Nhưng hiện nay thế lực của đại phòng càng ngày càng mạnh dần lên, hắn chỉ sợ đêm dài lắm mộng, chỉ cần diệt trừ xong Diệp Lệ, Mạnh thị khẳng định sẽ chịu không nổi mà ngã bệnh một lần nữa, đến lúc đó dứt khoát tiễn nàng lên đường là xong chuyện, dù sao nỗi đau mất con, chịu không nổi đả kích sinh bệnh nặng bỏ mình, cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Về phần Diệp Thiên, không có Diệp Lệ và Mạnh thị, nàng chỉ là một tiểu nha đầu tám tuổi, cho dù có cái danh Dự vương phi, cũng chẳng thể làm được cái gì.

Lão thái thái gật gật đầu, “Cũng tốt, ta luôn cảm thấy Mạnh thị giống như đã biết gì đó, bất quá nàng tâm cơ thâm trầm, từ bên ngoài không nhìn ra được gì.”

“Yên tâm.” Diệp Thừa Hồng an ủi: “Không có Diệp Lệ, đại phòng cũng chỉ còn lại hai nữ nhân, dù tâm cơ thâm trầm cỡ mấy cũng không làm nên được đại sự gì.” Cũng không thể để Diệp Thiên thừa kế tước vị đi, trên đời này chưa bao giờ có nữ hầu gia, đương kim thánh thượng cũng không phải là kẻ thích làm chuyện khác người, chắc chắn sẽ không phong hiệu nữ hầu gia.

Lão thái thái dặn dò: “Vậy con mau chóng an bài đi, phải làm cho chu đáo, sạch sẽ, đừng để xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, nếu cần bạc thì cứ nói với ta, chỗ ta vẫn còn một ít.”

Diệp Thừa Hồng gật gật đầu, lại chần chờ nói ra: “Mẫu thân, người gần đây vì sao trông có vẻ… đẫy đà hơn rồi?”

Lão thái thái có chút không vui, “Gần đây khẩu vị của ta tương đối tốt mà thôi.”

“Vẫn nên chú ý một chút.” Diệp Thừa Hồng có chút không yên lòng, béo lên quá nhanh cũng không phải dấu hiệu tốt.

Lão thái thái không kiên nhẫn xua tay, “Được rồi, ngày mai ta căn dặn phòng bếp, đem thức ăn làm thanh đạm lại một chút.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.