Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 9: Hắn đến



Ăn qua bữa tối, Diệp Thiên đến Thọ An Đường thỉnh an lão thái thái, đây là thông lệ mỗi ngày đều phải thực hiện.

Hôm nay mọi người đều tề tựu thật đông đủ, ngoại trừ hầu phu nhân Mạnh thị thân thể không tốt, các chủ tử còn lại trong phủ đều đến cả. Diệp Dung căm hận hung tợn trừng mắt nhìn nàng, Diệp Phù cũng trầm mặt không nói năng gì, đây cũng không phải ở bên ngoài, không cần lại phải diễn kịch tỷ muội tình thâm. Diệp Chi rụt rè hơn nhiều, trong mắt đều ánh lên đều là cực kỳ hâm mộ. Ngược lại là Diệp Sở, hắn tự nhiên hào phóng chắp tay nói: “Nghe nói Dự vương điện hạ long chương phượng tư, tướng mạo bất phàm, chúc mừng tứ muội muội.”

Diệp Thiên phúc thân thi lễ, “Cám ơn nhị ca.”

Tam thái thái Mai thị chú ý thấy Diệp Thiên nghe có người nhắc tới Dự vương một chút thẹn thùng nữ nhi cũng không có, thầm nghĩ: Quả nhiên là còn quá nhỏ, căn bản là còn chưa có hiểu được mấy chuyện này đâu, vị Dự vương kia hồ nháo bắn lung tung một mũi tên liền bắn trúng một cái tiểu vương phi như thế, không biết lúc này có hối hận hay không. Nhìn Thiên tỷ nhi cánh tay nhỏ bụ bẫm như củ sen, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, rõ ràng vẫn là một tiểu hài tử nha, nếu như lúc trước, con của nàng cũng có thể thuận lợi sinh ra, hẳn là bây giờ cũng lớn như Thiên tỷ nhi vậy…

Tam lão gia Diệp Thừa Xương phát hiện ánh mắt của Mai thị thay đổi, biết nàng lại nhớ tới chuyện cũ mà thương tâm, mượn tay áo che lấp, lặng lẽ cầm tay của nàng.

Mai thị lấy lại tinh thần, cảm kích nhìn hắn một cái, thôi, mặc dù nàng không có hài tử, nhưng lại có được một phu quân yêu thương, đem nàng nâng ở lòng bàn tay, so phần lớn nữ nhân trên đời này đã hạnh phúc hơn rất nhiều rồi, cả đời này, nàng cũng đã thấy đủ. Cùng lắm thì, qua mấy năm nữa, nếu chính mình thật không cách nào sinh được, lại chọn ra một nam hài tử từ trong các nhánh bàng chi, tộc họ nhận làm con thừa tự là được.

“Khụ khụ”.

Lão thái thái ngồi ở chủ vị lên tiếng, “Thiên tỷ nhi cùng Dự vương điện hạ định ra hôn sự, đây chính là đại hỉ sự của hầu phủ chúng ta. Các ngươi ở bên ngoài làm việc phải cẩn thận, tuyệt đối không thể mượn danh thế của Dự vương, làm xằng làm bậy, nếu có người dám can đảm không nghe theo, tuân theo gia pháp mà xử lý!” Thấy nhóm tiểu bối đều đã nghe lọt được, lão thái thái hài lòng, lại dặn dò thêm vài câu: “Nếu Dự vương điện hạ đã đưa ma ma dạy bảo lễ nghi đến, như vậy kể từ ngày mai, liền ở tại Tiểu Hoa sảnh giảng bài đi, tất cả các ngươi đều phải cung kính chút, nghiêm túc nghe theo Phùng ma ma.”

“Các ngươi?” Diệp Lệ nâng mắt nhìn một cái, hỏi, “Đều có ai?”

Lão thái thái ho nhẹ một tiếng, “Dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy, đã như vậy cả bốn nha đầu đều đi học cùng nhau đi, tương lai ra ngoài gặp người cũng đoan chính có lễ, người khác gặp, cũng sẽ khen hầu phủ chúng ta giáo dưỡng tốt.” Ma ma từ trong cung ra như Phùng ma ma kia rất khó thỉnh được, tuỳ tiện không mời được, khó khăn lắm mới tới một người, tự nhiên phải để cả bốn cô nương trong phủ đều theo cùng học tập, không cần lãng phí.

Diệp Phù vô cùng vui vẻ, ở Bách Hoa Yến hôm nay, nàng nhìn thấy có mấy vị quý nữ dáng vẻ ưu nhã, đi đứng, tựa ngồi đều là phong tình, nhìn thấy liền biết là đã trải qua học tập rèn luyện, không nghĩ tới, chính mình cũng có vận khí tốt như vậy, nàng cũng không thể buông tha cho cơ hội tốt thế này, nhất định phải gắng sức học đến khi có được khí chất, phong thái như mấy vị quý nữ đó mới được. Diệp Dung lại rất không cao hứng, nghe nói học lễ nghi gì đó rất vất vả, nàng một chút cũng không muốn học, có thể lão thái thái từ trước đến nay nói một không hai, nàng không dám phản bác.

Diệp Lệ ngược lại phản bác, “Phùng ma ma là phụng lệnh Dự vương điện hạ đến dạy dỗ Thiên Thiên, sao có thể đều dạy tất cả đâu?”

“Nhiều người thì náo nhiệt hơn chứ sao,” lão thái thái không vui nói: “Nếu như chính Phùng ma ma không nguyện ý, vậy dĩ nhiên ta cũng không miễn cưỡng.”

Lão thái thái đẩy áp lực qua người Phùng ma ma, Diệp Lệ ngược lại không tiện lại nói thêm gì. Bất quá, ngày hôm sau, Phùng ma ma cũng không có giảng bài, bởi vì sáng sớm, Dự vương điện hạ liền đích thân đến.

Nhìn thấy một đám người tề tụ tại cổng lớn nghênh đón, mi tâm Dự Vương đều mau nhăn lại, không kiên nhẫn vung vẩy roi da khảm đầy ngọc thạch đá quý trong tay, “Tất cả giải tán, bản vương là tới đón tiểu vương phi vào cung.”

Thái độ của hắn rất ương ngạnh, lại không ai dám nói cái gì, ai bảo nhân gia là hoàng tử mà hoàng thượng sủng ái nhất đâu, huống chi đừng nói hầu phủ nhỏ bé của bọn họ, liền ở ngay trước mặt các vương công đại thần, hắn cũng luôn luôn lớn lối như thế.

Một đám người lại vội vàng tản đi, Diệp Dung muốn tiến lên cùng Dự vương nói mấy câu, lại bị Tề thị liều mạng lôi đi, nghe nói sợi roi kia của Dự vương hễ xem ai không vừa mắt liền trực tiếp quất tới, nàng cũng không dám để Dung tỷ nhi tiến lên.

Lão thái thái ngược lại không đến, bà tự kiềm chế thân phận, nghĩ đến Dự vương hẳn là sẽ chủ động tới bái kiến chính mình, dù sao, bà cũng là tổ mẫu của Thiên tỷ nhi. Đảo mắt, hiện trường liền chỉ còn lại Diệp Thiên cùng Diệp Lệ hai người.

“Điện hạ.” Diệp Thiên thân thể nho nhỏ khụy xuống một chút, phúc thân thi lễ, Diệp Lệ cũng bất đắc dĩ hành lễ theo.

Không có ngoại nhân, Dự vương điện hạ liền như biến thành người khác, trường mi cũng giãn ra, roi da cũng không vung, con ngươi đen như mực mang theo cười, “Thiên Thiên, ta mang ngươi vào cung đi gặp mẫu phi một lần.” Hôm qua không có thuận tay đem tiểu vương phi đưa đến Ngưng Ngọc cung, hắn rất là hối hận, tiểu nha đầu đáng yêu như thế, mẫu phi khẳng định thích.

“Điện hạ, dạng này không ổn.” Diệp Lệ ngăn lại nói: “Thiên Thiên còn không có học được cung quy lễ nghi trong cung, nếu đi sợ sẽ phãm lỗi, chọc giận Ngọc phi nương nương.” Đi cùng một đám quý nữ vào cung tham gia yến hội, so với đơn độc vào cung bái kiến một vị nương nương, vẫn là rất không giống nhau. Lại nói, vị Ngọc phi kia tính tình yêu thích xa hoa, mỹ lệ, đoán chừng cũng không dễ ở chung, hắn sợ bảo bối muội muội đi sẽ phải chịu ủy khuất.

Dự vương mắt phượng nhàn nhạt liếc qua Diệp Lệ. Hắn kiếp trước chưa từng gặp qua vị đại cữu ca này, bởi vì thời điểm hắn cùng Thiên Thiên định hôn, Diệp Lệ đã chết.

Cái nhìn này của hắn mặc dù bình thản, nhưng lại mang loại áp lực vô hình, Diệp Lệ cảm thấy nghiêm nghị, Dự vương, chỉ sợ cũng không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Bất quá, vì muội muội, hắn cũng không nguyện ý cam chịu sợ hãi, “Mặt khác, còn xin điện hạ xưng hô xá muội “Diệp tứ cô nương”, “Thiên Thiên” cái tên này, chỉ sợ không thích hợp từ miệng điện hạ gọi ra tới.”

Định hôn nam nữ là có thể hơi thân mật chút, tỉ như trong ngày lễ đi ra ngoài du ngoạn, thưởng hoa, ngắm cảnh, nhưng cái gì nên giữ lễ tiết vẫn là phải giữ.

Dự vương nắm vuốt roi da trong tay thật chặt, nguyên lai đại cữu ca này chán ghét như vậy a, rất muốn quất hắn một roi.

Diệp Thiên so với Diệp Lệ thức thời hơn nhiều, chủ yếu là ca ca đã dạy qua nàng, lời nói của quý nhân không thể trực tiếp phản bác, mà nàng cũng sợ Dự vương tức giận, chuyện đã đáp ứng với nàng cũng mặc kệ, vội nói: “Ca ca, ta cũng muốn đi gặp Ngọc phi nương nương nha.”

Tiểu vương phi thông thấu, nể tình như thế, Dự vương không khỏi ha ha vui vẻ lên.

Diệp Lệ mặt lại đen, trách không được cổ nhân nói nữ sinh hướng ngoại đâu, hắn tân tân khổ khổ nuôi lớn muội muội, lúc này mới vừa mới định hôn thôi, đã vội quay sang giúp nam nhân khác!

Dự vương nhìn một chútsắc mặt đại cữu ca, trong lòng càng thêm vui vẻ, cười nói: “Thiên Thiên không vội, chúng ta trước tiên đi vấn an nhạc mẫu đã.”

“Nhạc mẫu cái gì?!” Diệp Lệ lập tức bác bỏ: “Đó là nhạc mẫu tương lai của ngươi!”

“A, vậy liền đi vấn an nhạc mẫu tương lai.” Dự vương điện hạ tỏ vẻ rất biết nghe lời đúng.

Diệp Lệ nghẹn khuất một bụng, mắt thấy Dự vương muốn kéo tay muội muội, vội vàng bước nhanh, vượt lên trước đem tay muội muội kéo lấy, tay còn lại mở đường, “Dự vương điện hạ, mời tới bên này.”

Dự vương nhìn một chút bàn tay hai người lôi kéo cùng một chỗ, mắt phượng nguy hiểm híp lại.

Diệp Thiên đã sớm mẫn cảm phát giác được hai người này đối chọi gay gắt, lúc này gặp Dự vương điện hạ sắc mặt bất thiện, bận bịu lôi kéo ca ca tiến lên hai bước, đem cánh tay Dự vương cũng kéo lại. Nàng một tay lôi kéo ca ca, một tay lôi kéo Dự vương, nhìn chung quanh một chút hai người, đôi mắt to tròn đen lay láy nháy hai lần, “Ca ca, điện hạ, chúng ta cùng đi qua đi?”

Nàng có chút lo sợ hai người sẽ ầm ĩ lên, trong giọng nói lộ ra thận trọng dè dặt, Diệp Lệ làm sao có thể để cho muội muội khó xử, Dự vương cũng không muốn hù đến tiểu vương phi của hắn, ba người cứ như vậy quỷ dị tay cầm tay hợp thành một chuỗi, kỳ kỳ quái quái đi đến Tư Viễn đường.

Hầu phu nhân Mạnh thị đã sớm nghe nói Dự vương điện hạ tới hầu phủ, muốn dẫn tiểu nữ nhi vào cung, nhưng không nghĩ tới hắn sẽ đến viện tử của mình, giãy dụa muốn đứng dậy. Tiêu Ngôn Phong vội ngăn cản, “Phu nhân không cần đa lễ, chúng ta cũng không phải nngười ngoài.”

Mạnh thị chỉ từng gặp qua Dự vương lúc còn bé, là một thiểu thiến niên mỹ đến không tưởng nổi, hiện tại xem xét, vẫn là đẹp mắt như vậy, không hổ là thân sinh củađệ nhất mỹ nhân.”Ngọc phi nương nương vẫn mạnh khỏe chứ?”

“Mẫu phi nàng rất tốt, nghe nói Thiên Thiên thuần chân đáng yêu, muốn gặp một lần.” Tiêu Ngôn Phong vừa cùng Mạnh thị hàn huyên, lại một bên đánh giá nàng, gặp nàng một bộ thần sắc có bệnh, nhìn bộ dáng rất yếu ớt, thầm nghĩ: Trách không được kiếp trước nàng sớm bệnh tật quấn thân mà qua đời, nghĩ đến nàng cái dạng này, cũng là chịu không nổi trước tang chồng sau lại phải gánh chịu thêm nỗi đau mất con. Chỉ là đáng thương Thiên Thiên, vốn là hầu phủ đích nữ, lại rơi vào hoàn cảnh không nơi nương tựa. Đương nhiên, nếu như không phải vì thân phận lẻ loi hiu quạnh lại có chút bối cảnh, cũng sẽ không trùng hợp như vậy liền bị đính thân cho mình. Bất quá, chính mình đã trùng sinh, rất nhiều chuyện đã sớm biết được, tự nhiên sẽ không để cho bi kịch tái diễn them lần nữa, cha mẹ của nàng, ca ca của nàng, hắn đều sẽ thay nàng bảo vệ cẩn thận, chu toàn.

Mạnh thị tinh thần không tốt, Dự vương rất nhanh liền cáo từ. Lão thái thái vẫn chờ đợi Dự vương làm vãn bối đi bái kiến nàng đâu, kết quả người ta đi Tư Viễn đường nhìn Mạnh thị, sau đó liền trực tiếp đi, căn bản là không có để ý tới nàng.

“Xe ngựa hẳn là đã chuẩn bị xong…” Diệp Lệ đưa muội muội cùng Dự vương đến cửa, lời còn chưa kịp nói xong.

“Không cần.” Dự vương đã vung roi quyết định, “Thiên Thiên ngồi xe ngựa của ta, thoải mái dễ chịu hơn chút, chờ gặp qua mẫu phi, ta sẽ đưa Thiên Thiên trở về.”

Diệp Lệ vừa định phản bác, Diệp Thiên đã chạy tới trước cỗ xe ngựa hoa lệ của Dự Vương, mắt thấy Dự vương liền muốn ôm lấy bảo bối muội muội nhà mình lên xe, Diệp Lệ vội vàng xông tới, Diệp Thiên rất tự nhiên giang hai cánh tay, Diệp Lệ hai tay bắt chéo dưới hạ sườn của nàng, nhẹ nhàng nâng lên, đem nàng đặt vào trên xe ngựa.

Dự vương cũng lập tức theo sau lên xe.

Bánh xe nhấp nhô, Diệp Thiên vén rèm che lên, hướng về phía ca ca phất phất tay.

Diệp Lệ dõi mắt nhìn theo xe ngựa đã đi xa, tâm tình có chút phiền muộn, khóm cải xanh tươi non bản thân tân tân khổ khổ vun trồng sóc mấy năm nay, tự nhiên bây giờ lại sắp biến thành của nhà khác rồi sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.