*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 50: Một quả trứng cự hố*
*hố này là lừa đảo ấy
——————-
Thi đấu năm ngày đã mệt thành cún, Cố Thần chạy về phòng cho thuê.
Sau này lúc đi học vốn phải ở trọ trong trường, Tăng Giang đang suy nghĩ rốt cuộc có nên ngừng thuê gian phòng.
Trước đấy không cân nhắc đến Cố Thần cùng hắn cư nhiên ngay lần đầu tiên tham gia kiểm tra nhập học liền có thể hoàn toàn thông qua, cho nên Tăng Giang lúc trước ký hợp đồng cho thuê vì rẻ một chút nên ký hợp đồng thuê hai năm, đồng thời trả hết một lần. Bây giờ nếu muốn ngừng thuê phỏng chừng tiên sinh chủ nhà cho thuê sẽ không nguyện ý ngừng.
Tăng Giang ghét bỏ nhìn Cố Thần thi đấu trở về ôm một quả trứng lúc hôn lúc sờ, nhịn không được lắc đầu.
“Thần à, cậu có biết quả trứng này cậu chọn là trứng gì hay không?” Tăng Giang một mặt bất đắc dĩ hỏi.
Cố Thần nằm úp sấp trên ghế sô pha ôm trứng lắc lắc đầu. “Không thể nói là cái gì, ngược lại tôi chính là hi vọng có một vật cưỡi phong cách, tốt nhất có thể như Ngựa Bay Mộng Ảo vậy.”
Tăng Giang lườm cậu một cái, trước đấy nhìn biểu hiện vinh quang của Cố Thần lúc ở Tam Giáo Tranh Bá, còn tưởng rằng chỉ số thông minh của đối phương bỗng nhiên nạp đủ giá trị, hiện tại phát hiện hóa ra vẫn là trạng thái thiếu nợ.
“Thứ nhất, trứng dị thú dưới tình huống không có mẫu thú, tỷ lệ ấp trên căn bản có thể bỏ qua không tính; thứ hai, bất luận quả trứng này có thể ấp thành công hay không, đây là một quả trứng Sóc Hỏa Diễm, cậu cảm thấy cậu có thể coi nó là vật cưỡi sao.”
Cố Thần nhất thời một mặt mộng bức, mở mạng Tinh Tế ra kiểm tra cái gọi là Sóc Hỏa Diễm.
Sóc Hỏa Diễm, dị thú cấp năm, dáng người nhẹ, động tác linh hoạt am hiểu công kích hỏa diễm.
Cố Thần nhìn con Sóc Hỏa Diễm trong tranh ảnh kia không lớn hơn bao nhiêu với con sóc nhìn thấy trước khi xuyên qua, nhất thời ngẩn ra. “Này không khoa học! Quả trứng này rõ ràng lớn như vậy! Không thể nào ấp ra một thứ nhỏ con như vậy! Hơn nữa trứng lớn như vậy, thân thể nhỏ như vậy làm sao có khả năng sinh ra được.”
Tăng Giang tiếp tục trợn trắng mắt: “Cậu nhanh chóng đọc nhiều sách ảnh dị thú một chút được không, đặc điểm của dị thú loại sóc là trứng dị thú sau khi sinh ra sẽ biến lớn ra, chẳng qua lớn tới trình độ nhất định sẽ phá xác trực tiếp ấp thành dị thú. Xem quả trứng trên tay cậu, hắn là đã đến trình độ sắp ấp ra thì bị phát hiện.”
Trứng còn sẽ biến lớn!
Cố Thần biểu thị phi thường không thích loại thiết lập kiến thức khác thường này. Cậu cũng không tính đến con sóc hẳn là sinh bào thai mà không phải trứng, cái loại trứng có thể biến lớn còn có thể cho cậu một đòn trí mạng.
“Cho nên cho dù ấp nó ra, cũng chính là một con Sóc Hỏa Diễm xuẩn xuẩn nho nhỏ đúng không?” Cố Thần tựa như thấy được vật cưỡi dị thú tốt đẹp trong đầu vỡ ra từng mảnh từng mảnh.
Tăng Giang bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn Cố Thần ôm trứng một bộ sống không còn gì để luyến tiếc, đi vào phòng bếp cầm ra hai cốc đồ uống.
“Thu trứng vào trong không gian đi, chúng ta vẫn là thảo luận một chút làm gì với gian phòng này.” Tăng Giang nói.
“Nếu không chúng ta chuyển nó cho thuê lại rẻ rẻ một chút?” Cố Thần hỏi. “Hoặc là, chúng ta cho thuê một trong hai căn phòng, còn lại một căn phòng chúng ta ngăn thành hai cái cùng dùng, đến lúc cuối tuần kỳ nghỉ còn có thể trở về ở một chút, như vậy đến lúc kỳ nghỉ cũng không cần mất thời gian tìm chỗ ở. Không gian công cộng còn lại liền cùng dùng chung?”
Tăng Giang cảm thấy hiếm khi Cố Thần đưa ra được ý kiến đáng tin như vậy, cảm thấy có thể tiếp thu.
Nói làm là làm, Tăng Giang lập tức bút lớn vung lên làm xong một gợi ý quảng cáo cho thuê, treo trên mạng Tinh Tế.
Cố Thần vẫn như cũ một mặt mờ mịt ôm trứng, không có thu vào không gian, mà trái sờ sờ một cái phải sờ sờ một cái, biểu tình muốn hèn mọn bao nhiêu thì hèn mọn bấy nhiêu.
Tăng Giang bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào bếp làm cơm.
Cố Thần nhìn quả trứng vô dụng này, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, quả nhiên đoạn cầu chọn một quả trứng hoặc là vật cưỡi oai phong lẫm liệt hoặc là thần thú xưng bá tứ phương này, quả nhiên chỉ tồn tại trong tiểu thuyết ngựa giống thôi.
Cố Thần vỗ vỗ trứng, tự hỏi quả trứng vô dụng này nên xử lý như thế nào nhỉ, nếu không nấu nó lên đi? Ý nghĩ này thật không tệ, Cố Thần từng ăn qua trứng gà trứng vịt trứng ngỗng trứng đà điểu châu Phi, còn chưa ăn qua trứng kỳ quái như thế. Là trực tiếp luộc lên hay là làm trứng chiên lại thêm chút hành thái? Hay vẫn là thẳng thắn làm trứng chưng*? Trứng chưng thịt nạc gì đó cũng là một trong những món Cố Thần rất thích. Nếu như dịch trứng vẫn còn lại, vậy làm ít bánh trứng** đi.
*Steamed egg: cái này hình như là một kiểu chawanmushi, cơ mà kiểu Tung Của…
.
*Egg tart:
.
Nghĩ đến phi thường tốt đẹp, Cố Thần cảm giác tay có chút chấn động, đại khái là quả trứng này nghĩ đến bản thân sắp bị đối xử như vậy cảm thấy sợ rồi đi.
Cố Thần cười khà khà hai tiếng, lại sau đấy phát hiện hóa ra không phải mình bổ não, quả trứng này thật sự đang lay động!
Trứng lúc la lúc lắc hai cái, liền bắt đầu rạn nứt từ phía trên, vết nứt càng lúc càng lớn, cuối cùng một cái bóng màu đỏ chui ra.
Cố Thần biểu thị bình tĩnh mà nhìn thì con Sóc Hỏa Diễm này vẫn rất đáng yêu, da lông màu hỏa diễm đặc biệt bông xù, phi thường đẹp đẽ.
Tuy rằng giấc mộng ăn trứng sóc khổng lồ tan vỡ, nhưng lại có được một tiểu sủng vật rất đáng yêu cũng không tệ. Trước khi xuyên qua bởi vì phòng thuê nhỏ hẹp, Cố Thần không nuôi nổi chó nè mèo nè, chỉ có thể nuôi một ít động vật loại hình nhỏ như rùa cá vàng. Nhưng mấy con động vật nhỏ này cuối cùng đều chết không nhắm mắt, Cố Thần rõ ràng cũng đã dựa theo hướng dẫn chăm nuôi tiêu chuẩn nhất để chăm sóc, bất đắc dĩ chính là không có duyên sủng vật, theo như lời bạn bè nói là trong mệnh có hung chuyên khắc sủng vật.
Đây là một con dị thú, nên tuổi thọ tương đối dài đi, Cố Thần nghĩ thầm.
Con Sóc Hỏa Diễm chui ra từ trong vỏ trứng vẫy vẫy đuôi, sau đó liền chui lại vào vỏ trứng. Ngay sau đó bên trong phát ra từng trận âm thanh, vỏ trứng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến mất, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại một con sóc.
Cố Thần hoàn toàn sợ ngây người, cậu thực sự không biết con Sóc Hỏa Diễm lớn không khác mấy với bàn tay cậu này là làm thế nào nuốt vào vỏ trứng có thể tích lớn hơn nó gấp mấy lần.
Cố Thần vốn là định đi xoa xoa nó, nhưng giờ khắc này ngón tay lập tức thu về, nếu lát nữa nó cũng nuốt lấy ngón tay cậu thì sao giờ. Ma ma ơi, thế giới này thật đáng sợ.
Sau khi bận rộn xong ở trong bếp, Tăng Giang đi ra liền thấy màn này, một người một sóc nhìn nhau, tựa như thời gian bất động vậy.
“Quả trứng này cư nhiên ấp ra? Cậu làm gì vậy?” Tăng Giang khẩu khí hoàn toàn kinh ngạc.
Cố Thần lắc lắc đầu. “Chẳng hề làm gì cả, chính nó cứ như vậy.”
Vẫn luôn đang cùng Cố Thần đối diện, sóc nhỏ cũng giật giật, xem xét liếc mắt Tăng Giang một cái lại dò xét liếc mắt Cố Thần một cái, cuối cùng vẫn là cảm thấy bộ dáng ngây ngốc ngơ ngác của Cố Thần tương đối có cảm giác an toàn. Chân sau đạp ra, mạnh mẽ nhảy một cái, nhảy tới trên người Cố Thần.
Cố Thần theo thói quen đưa tay ôm lấy.
Sóc Hỏa Diễm ngửi mùi hương của Cố Thần một cái, tựa hồ cảm thấy không tệ, thỏa mãn lấy đuôi quét một vòng, sau đó dùng tư thái đặc biệt lười biếng ngồi xuống.
Cố Thần bị dáng vẻ khả ái này mạnh đến, tuy nói con Sóc Hỏa Diễm này là dị thú cấp năm, xem như là sinh vật nguy hiểm, thế nhưng bộ dáng được người yêu thích như thế thực sự khiến người không đành lòng từ chối.
Tăng Giang một bên lắc đầu một bên cảm thán vận may của Cố Thần, liền chọn bừa một quả trứng còn có thể chọn được trứng sắp ấp ra, đồng thời còn thành công ấp ra, mèo mù gặp cá rán cũng không thể gặp như vậy.
“Con sóc này tôi phải xử lý thế nào.” Cố Thần có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Tăng Giang. Tuy rằng con sủng vật này cực kỳ đáng yêu đi, thế nhưng sau này cậu là người phải đi học, không thể cứ luôn mang sủng bên người. Dị thú này hẳn là sẽ không giống như sủng vật nhỏ phổ thông có thể vứt trong lồng đi.
Tăng Giang lần thứ hai đối với việc khuyết thiếu thường thức của Cố Thần biểu thị bất đắc dĩ. “Cậu có thể mua cái không gian bồi dưỡng sủng vật, thời điểm thường bận rộn có thể thả bên trong, thể tích không gian bồi dưỡng sủng vật rất nhỏ, trên cơ bản có thể mang theo bên người.”
Cố Thần mắt sáng lên, quả nhiên là rất nhanh và tiện, chẳng trách loại người như Mộ Dung Trác Thất bất cứ lúc nào cũng có thể triệu hóa ra vật cưỡi.
Cố Thần lực hành động siêu nhanh, leo lên mạng Tinh Tế chuẩn bị mua một cái không gian bồi dưỡng cho con Sóc Hỏa Diễm, sau khi tìm trang mua sắm xong Cố Thần hoàn toàn trợn tròn mắt.
“Vậy mà cần 1 triệu 800 ngàn!” Cố Thần rống to. “Có chỗ tiền này tôi còn có thể nuôi bản thân tôi!”
Đối với Cố Thần trước mắt chỉ có ít tài sản mà nói thì 1 triệu 800 ngàn quả thực là giá trên trời.
“Trời ạ tôi không nuôi nổi, Giang Giang cho cậu nuôi đi.” Cố Thần hai tay nâng Sóc Hỏa Diễm lên ném tới trước mặt Tăng Giang. “Giang Giang cậu tới nuôi đi.”
Cố Thần nhìn thấy Tăng Giang lườm một cái không có ý tứ nhận lấy con sóc. “Nếu như cậu cũng không nuôi nổi vậy chúng ta nấu nó thành thịt khô đi, à không, thế này quá tàn nhẫn, dù sao cũng là tôi nhìn nó sinh ra, vậy chúng ta vẫn là bán nó đi, tìm một chủ nhân có thể nuôi nó.”
Tăng Giang làm ra một bộ dáng vô cùng đau đơn: “Cố Thần tên ngu ngốc nhà cậu! Cậu biết một con dị thú cấp năm có thể được người sử dụng đầy đủ này có giá trị bao nhiêu tiền không! Không đủ tiền nuôi cậu liền đưa tôi đi kiếm tiềm!”
Rõ ràng là cậu không cho tôi kiếm tiền bắt tôi đi học. Cố Thần chỉ dám phun tào Tăng Giang trong lòng. Tuy Tăng Giang là thuộc tính nhân thê, nhưng trước mặt Tăng Giang Cố Thần chỉ có thể hóa thành cô dâu nhỏ, đây chính là bức tranh quan hệ chuỗi thực vật.
Tăng Giang vừa dứt lời lập tức lắc đầu một cái: “Thôi không hi vọng tên ngốc nhà cậu, vẫn là tôi đi kiếm tiền đi. Cách ngày chính thức khai giảng còn mấy ngày, tôi đi nhận cái nhiệm vụ, cậu liền ở nhà mang theo con sóc này thuận tiện cho thuê phòng đi.”
———
Đầu năm nay thì có thầy bói toán tiên đoán năm nay sẽ là thời buổi rối loạn.
Quả nhiên như tiên đoán đã nói, mặc dù không có triều cường dị thú cỡ lớn gì đó, khí hậu dị thường gì đó, nhưng lại không ngừng xuất hiện sự việc dị thú công kích quy mô nhỏ lãnh địa nhân loại.
Ai cũng không nghĩ đến sự tình dị thú công kích nhân loại dĩ nhiên phát sinh ở Trung Ương Tinh. Bản thân Trung Ương Tinh ngoại trừ rừng dị thú đặc biệt do nhân công đào tạo, cũng không có khu vực diện tích vô cùng lớn di thú tụ tập.
Mà ngay sau khi Cố Thần hoàn thành Tam Giáo Tranh Bá ngày thứ hai, dị thú cấp cao số lượng không nhiều lưu lạc từ ngoại tinh đến công kích Trung Ương Tinh, tuy rằng khu vực công kích cũng không phải khu vực nhân gia đại phú đại quý tụ tập gì, đều là một ít đám người đủ loại hạng người ngành nghề, thế nhưng cao tầng Liên Bang vẫn còn có chút lo lắng.
Cao tầng bắt đầu coi trọng, phái quân đội đóng quân tại tinh vực phụ cận rừng rậm dị thú quần cư, khu vực rìa hải vực vân vân.
Mục Lê chính là người bị hại trong lần dị thú công kích tinh cầu Trung Ương Tinh, cửa hàng “Hoa Lê” mà y vẫn luôn kinh doanh cùng nơi ở đều bị làn sóng công kích của dị thú này phá huỷ đến gần hỏng hết. Sau khi thám hiểm trở lại Mục Lê liền thấy khu vực này chỉ còn lại đổ nát thê lương, hàng xóm cũ của mình bà Trần đang vừa khóc thút thít vừa định đào một ít đồ vật của mình từ trong đống phế tích ra.
Mục Lê đi tới nâng lão nhân dậy. Xung quanh có không ít người của quân đội Tinh Tế vội vàng duy trì trật tự ở hiện trường, đo lường nguy hại mà dị thú gây nên, nghiên cứu nguyên nhân dị thú phát động công kích. Mà đứng trong đống phế tích là rất nhiều khuôn mặt quen thuộc mà bàng hoàng.
“Bà Trần, đừng khổ sở, dù sao người còn không có việc gì, không phải sao?” Mục Lê an ủi. Lần dị thú tấn công này điều đáng ăn mừng nhất là người của quân đội tới rất đúng lúc, mà sống ở khu vực này có rất nhiều người đều là nhà mạo hiểm, giá trị vũ lực qua cửa, không ít trong đó là Ma thẻ sư cấp cao, ngay thời điểm phát hiện dị thường lập tức tích cực chuẩn bị chiến đấu, tuy rằng bị thương không ít thì nhiều, nhưng rất may mắn chính là không có người tử vong.
Bà Trần nghẹn ngào. “Cửa hàng lão bà tôi kinh doanh một đời đấy, đều là tâm huyết của tôi với ông già đã mất, nói không còn liền không còn.”
Nhìn bộ dáng bà Trần khóc không thành tiếng, Mục Lê nhất thời không biết an ủi ra sao. Kỳ thực bản thân cửa hàng không thể nói là đáng giá cỡ nào, hơn nữa lúc này Liên Bang vì động viên quần chúng gặp phải tai họa, mỗi hộ đều được nhận trợ cấp tương đối phong phú, đủ để chuyển sang nơi khác lần nữa thuê cửa hàng phòng ở một lần nữa làm việc. Mà bà Trần dù sao cũng là sinh hoạt ở đây cả đời, dưới đống phế tích đều là ký ức một đời của nàng.
=
=
Ada: ôi mẹ ơi chuyển biến nhanh quá tui không chịu nổi… không biết có liên quan gì đến con sóc nhỏ kia không, hay chỉ là trùng hợp… uhm hình như là trùng hợp thật…
=
=
=