Chu Sinh tỉnh lại sau khi thuốc mê hết hiệu lực. Tầm nhìn cứ nhoè rồi ảo, khiến cậu chóng cả mặt.
Tần Hà Vũ thấy người tỉnh liền bấm nút đầu giường, gọi bác sĩ tới kiểm tra. Khi bác sĩ tới xác định cậu không bị sao mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hai chồng chồng, một nằm một ngồi nhìn nhau. Chu Sinh phải mất một lúc mới nhớ ra. Cậu nhìn xuống bụng mình, phẳng lì rồi.
“Hai đứa nhỏ đâu?” Chu Sinh yếu ớt hỏi.
“Đang trong lồng ấp. Đợi em tốt hơn rồi anh mang em đi xem.”
Bên ngoài giờ mới đang hửng sáng. Một nhà bọn họ thức từ tối qua đến giờ, ai cũng mệt lử. Chu Sinh nghe thấy vậy, dù muốn đi xem con ngay, nhưng có Tần Hà Vũ ngăn cản, chỉ đành nằm đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Nhìn người vừa trải qua cuộc sinh nở, lại nhìn vết sẹo chừng bốn ngón tay trên bụng Chu Sinh, Tần Hà Vũ áy náy không thôi. Nếu như lúc đó anh kiên quyết để cậu sinh mổ từ đầu thì tốt rồi.
Mặt trời lên cao, cũng đã tám, chín giờ sáng. Tần Chung ngồi ở ghế hành lang cạnh phòng ấp, trong miệng ngậm điếu thuốc lá chưa châm. Từ khi Sầm Thuỷ mang Tần Hà Vũ, ông đã cai thuốc lá rồi. Chỉ là khi căng thẳng hay hưng phấn, vẫn sẽ muốn có gì đó ngậm trong miệng.
“Cha.” Tần Hà Vũ đẩy xe lăn đi tới.
Chu Sinh ngồi trên xe lăn, vết mổ đã hết thuốc tê, âm ỉ đau không thôi. Tuy vậy cậu vẫn chống đỡ để đi tới xem.
“Sao không nghỉ thêm chút nữa? Khoảng hai ba tiếng nữa là bọn họ sẽ mang hai đứa nhỏ qua phòng con.”
Hai đứa nhỏ đều cho ra chỉ số rất tốt, ấp trong lồng mười hai tiếng là có thể mang qua cho cha mẹ. Chu Sinh nhìn qua cửa kính, chiếc lồng ấp của hai đứa nhỏ giống nhau, chiếu ánh sáng vàng dịu nhẹ lên thân mình chúng.
“Đứa lớn là Alpha, phormone rất mạnh.” Tần Chung chầm chậm nói. “Hồi sáng, nó chưa kiểm soát được phormone, doạ cho mấy đứa nhỏ khác khóc ré cả lên.”