Chúc mọi người tháng 6 vui vẻ nhé ^^~
Không chúc 1/6 riêng đâu, cả tháng vui vẻ luôn ý chứ nhỉ ^^~
Editor: Phương, Tokiya – Beta: Min
Chương 45: Giao Thừa
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã tới đêm giao thừa. Diễn viên không có kỳ nghỉ cố định, chỉ khác nhau giữa có phim để quay và không có phim để quay. Những đêm giao thừa trước đây, Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự phần lớn đều phải ở lại đoàn phim đẩy nhanh tiến độ, không có cách nào gặp nhau.
Hai người bọn họ thường xuyên lệch lạc thời gian, có đôi khi phim của Kha Tây Ninh đóng máy rồi, Nghiêm Tự thì vẫn còn trong đoàn; có lúc Nghiêm Tự có thể bớt chút thời gian về nhà đón Tết, mà Kha Tây Ninh thì không sao thoát thân. Cho nên hai người chân chính ở bên nhau đón năm mới căn bản cũng chẳng được mấy lần.
Năm ngoái, Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự khó khăn lắm mới cùng nhau kết thúc công việc, sau khi bàn bạc thì quyết định về quê đón Tết cùng mẹ Nghiêm. Hôm đó là một ngày rất hiếm có, Nghiêm Tự cực ít đích thân xuống bếp, thế mà đêm giao thừa lại chủ động đòi ra trận.
Kha Tây Ninh và Nghiêm Tự bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, những ngày ở bên nhau không phải tìm một nơi lãng mạn riêng tư ăn một bàn lớn đồ ăn thì cũng là ngồi nhà đợi nhà hàng đưa đồ ăn tới. Hai đại nam nhân sống chung với nhau, thế nhưng không một ai biết nấu ăn, chuyện này nói ra ít nhiều cũng khiến người ta khó có thể tin nổi, nhưng đó lại là sự thật. Mấy năm đầu, số lần hai người hẹn hò bên ngoài tương đối nhiều, mỗi lần đều võ trang kín mít, bọc hết từ trong ra ngoài, đi ra đường fan chưa chắc đã nhận ra bọn họ.
Nhưng từ sau khi Nghiêm Tự nổi hơn một chút, loại chuyện vui vẻ như ra ngoài hẹn hò trong vô thức dần dần biến mất khỏi cuộc sống của hai người. Nghiêm Tự nghĩ sao không biết, nhưng Kha Tây Ninh quả thực quá lười việc mỗi khi ra đường đều phải lo lắng sợ sệt. Mấy năm sau, số lần hai người ăn cơm nhà hàng đặc biệt nhiều, thi thoảng Kha Tây Ninh có xuống bếp làm mấy món ăn gia đình, nhưng tay nghề cậu trước giờ luôn rất kém, luyện mấy lần mới nhận ra đồ ăn cậu nấu quả thực rất khó nuốt, sau đó cậu cũng dần không còn thử lại nữa.
Giao thừa năm ngoái là lần đầu tiên Kha Tây Ninh thấy Nghiêm Tự vào bếp. Khi đó cậu quả thực trong lòng tràn đầy chờ mong, nghĩ không biết Nghiêm Tự sẽ làm ra món ăn thế sao, nhưng đợi bảo mẫu của nhà cũ mang từng món từng món bày lên trên bàn, Kha Tây Ninh im lặng quan sát mấy món ăn trước mặt, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Sau khi xảy ra không ít chuyện sét đánh, Kha Tây Ninh bắt đầu lo lắng rằng Nghiêm Tự không phải thích bản thân cậu, mà là thích Lưu Lê trong《Tiểu Lưu Ly》. Chỉ tiếc, suy đoán này không có bao nhiêu căn cứ thực tế, mỗi lần trằn trọc nghĩ tới chuyện này, cậu đều cảm thấy bản thân đa nghi cùng nhàm chán.
Những món ăn màu sắc tươi tắn, bày biện đẹp đẽ, mới ngửi cũng khiến người ta không kìm được mà nhúc nhích ngón trỏ.
Kha Tây Ninh tiện tay gắp mấy miếng vào miệng, bất ngờ nhận ra mỗi món ăn đều khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
“Sao thế?” Nghiêm Tự ngồi đối diện cậu.
Kha Tây Ninh đặt đũa xuống, thật lòng nói: “Rất ngon.”
Nghiêm Tự và cậu quả thực khác nhau một trời một vực.
Một người bất kể làm việc gì cũng vô cùng ưu tú, dù là ở kỹ năng diễn xuất tinh vi hay là ở khả năng nấu nướng vô sư tự thông (*).
(*) Vô sư tự thông: Không cần thầy cũng có thể thông suốt, am tường.
Kha Tây Ninh đã mấy lần thử nấu nướng, nhưng thức ăn làm ra vẫn rất bình thường. Nói dễ nghe chút thì vẫn có thể bỏ vào miệng, mà khó nghe chút thì là khó ăn.
Đồ ăn cậu làm ra cũng không tính là chế biến quá kỳ dị, lần đầu vào bếp cũng không khoa trương như trong phim truyền hình, đem phòng bếp phá tới hỏng bét. Chỉ là Kha Tây Ninh không thể nấu được món ăn ngon miệng mỹ vị. Lần đầu Nghiêm Tự xuống bếp đã có thể nấu được hương vị như vậy, điều này làm Kha Tây Ninh không thể không cảm thán, người với người quả thực rất khác biệt.
Thức ăn tuy ngon, nhưng cho đến cuối bữa ăn đoàn viên Kha Tây Ninh lại chẳng ăn được mấy miếng.
Nghiêm Tự để ý thấy vậy, rạng sáng còn nhờ bảo mẫu nấu một bát sủi cảo cho cậu.
Biệt thự mẹ Nghiêm đang ở mới xây hai năm gần đây. Bà thích hoa lá cỏ cây, Nghiêm Tự còn cố ý dặn đội thi công xây sân thượng rộng rãi một chút, tốt nhất là đủ diện tích cho bà trồng hoa nuôi cỏ.
Đội thi công không những làm theo, bọn họ còn thiết kế một chiếc xích đu trên tầng thượng, dây leo từ bên dưới bò lên quấn quanh, bốn mùa xuân hạ thu đông phong cảnh tươi đẹp.
Có điều dù sao cũng là ngày đông lạnh giá, cây cối trên sân thượng đều không thể nở hoa.
Nghiêm Tự từng tiếc nuối nói với Kha Tây Ninh về ý tưởng của hắn với vườn hoa trên tầng thượng. Hắn nói, xây khu vườn này có chút thất bại, chưa tính tới việc bốn mùa thay đổi, hồi bắt đầu xây dựng nên xây một nhà kính để trồng số cây này mới đúng.
Kha Tây Ninh thì lại không cho là đúng, bốn mùa thay đổi là quy luật tự nhiên, mỗi mùa khác nhau nở những loài hoa khác nhau, vào đông lạnh giá thì nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đến sang năm đầu xuân cây cối lại tranh nhau đâm chồi nảy lộc khoe sắc tỏa hương, đây chính là quy luật của thiên nhiên, hà tất phải xây nhà kính, quây chúng lại mà nuôi dưỡng, mỗi ngày đều là một vẻ không thay đổi.
Nơi mẹ Nghiêm sống đông trẻ nhỏ, dịp lễ Tết cũng thích đốt nhiều pháo hoa pháo tép.
Mồng ba tết, tiết trời không tệ, dăm ba đứa trẻ con mặc áo bông xanh đỏ, đứa nào đứa nấy bọc thành cái bánh trôi con con, cười rộn ràng đặt pháo hoa lên mặt đất, châm ngòi, pháo hoa “vèo” một tiếng bay thẳng lên trời.
Kha Tây Ninh một mình ngồi trên xích đu, không nhìn thấy Nghiêm Tự đi tới, cũng không nhìn thấy cảnh tượng vui đùa rộn rã dưới nhà.
Pháo hoa nổ đoành một tiếng bất ngờ, Nghiêm Tự sợ cậu bị giật mình, vội bịt tai cậu lại.
Kha Tây Ninh đang suy nghĩ tới xuất thần, bị dọa tới nhảy dựng, không rõ là giật mình do tiếng pháo nổ bất ngờ, hay là do Nghiêm Tự đột ngột xuất hiện sau lưng.
Ngày ấy ánh mặt trời mùa đông tươi sáng lạ thường, Nghiêm Tự đứng dưới ánh nắng rực rỡ, mỉm cười nói với cậu: “Tây Ninh, năm mới vui vẻ.”
※
“Năm mới vui vẻ, chúc bạn khỏe mạnh bình an, vạn sự như ý, sự nghiệp phát triển không ngừng…”
Có năm sáu hàng chữ chúc phúc, giao diện màn hình di động cũng rất nể tình mà xén bớt một đống icon.
Kha Tây Ninh ngồi trong phòng trang điểm chờ quay quảng cáo công ích đầu tiên “Nói không với đốt pháo”. Quảng cáo này sẽ phát ở tất cả các đài vào khung giờ vàng trong dịp Tết âm lịch, đối với cậu mà nói, đây là một tài nguyên rất tốt.
Quảng cáo này muốn phát vào dịp Tết, đáng lẽ đã phải quay xong từ lâu, trên thực tế nó cũng đã được quay xong vào mấy tháng trước. Nhưng người phát ngôn cho quảng cáo này lại dính tới scandal. Người đảm nhiệm hình tượng đại sứ ban đầu là một nữ minh tinh khá nổi tiếng, được người trong ngành công nhận là vừa có kĩ năng diễn xuất vừa có giá trị nhan sắc cao, cũng rất chiếm được hảo cảm của khán giả. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, nữ minh tinh này bị lộ chuyện làm gái bồi rượu, suốt hai ngày nay mọi người vẫn đang ầm ĩ huyên náo không ngừng trên weibo vì chuyện này.
Hashtag #XXX cút khỏi giới giải trí# được cư dân mạng sử dụng rất lâu chưa hề đổi.
Đây này là quảng cáo công ích, yêu cầu người đại diện phải có hình tượng tốt đẹp, không có tai tiếng, càng không được phép dùng thủ đoạn để nổi tiếng. Ban lãnh đạo đã trải qua quá trình suy xét cặn kẽ mới quyết định chọn nữ minh tinh này, nào ngờ giới giải trí cũng quá lắm trò, một tiểu hoa đán ở trước mặt quần chúng luôn đi theo con đường thanh thuần trong sáng, không ngờ sau lưng lại là nữ minh tinh không tiếc bán thân xác chịu quy tắc ngầm để leo lên cao.
Người như vậy còn có thể tiếp tục dùng? Phía lãnh đạo ngay tức khắc quyết định chọn người đại diện mới.
Cơ hội này là do Dung Tuyết tự mình chạy tới chỗ lãnh đạo giành về giúp Kha Tây Ninh. Nếu nghiêm túc bàn về địa vị của Kha Tây Ninh trong làng giải trí, cậu chắc chắn không lấy được quảng cáo này, nhưng may ở chỗ tuy mấy năm gần đây nhân khí của cậu giảm dần, nhưng quần chúng thì vẫn ở đó. Nhóm người xem loại quảng cáo công ích này chủ yếu là những người đã có tuổi, xét về một khía cạnh nào đó, Kha Tây Ninh quả thực rất phù hợp đảm nhiệm hình tượng đại diện cho quảng cáo công ích này.
Ban lãnh đạo sau khi bàn bạc vài lần, cuối cùng quyết định chọn Kha Tây Ninh.
Ngày đầu tiên tiếng chuông năm mới vang lên, mọi người bận rộn đón Tết, còn Kha Tây Ninh thì lại bận quay quảng cáo công ích.Tranh thủ lúc nhân viên hóa trang đang sấy tóc cho cậu, Kha Tây Ninh cúi đầu xem mấy lời chúc tết mới nhận được. Bắt đầu từ mười hai giờ đêm qua, cậu đã nhận được một loạt lời chúc tết lục tục gửi tới, nhưng tối qua cậu đi ngủ sớm, không thấy những tin nhắn này, càng đừng nói tới nhắn trả lời.
Vừa sáng ra đã lại vội vội vàng vàng chạy tới studio.
Khó khăn lắm Kha Tây Ninh mới rảnh được một chút.
Tin nhắn ngay đầu tiên là tin được gửi tới gần nhất, đè tận cuối dãy là tin nhắn tối qua cậu ngủ say không có trả lời. Cậu bắt đầu mở từng tin ra đọc. Kha Tây Ninh ở trong làng giải trí nhiều năm, bạn bè chân chính chẳng được mấy người, nhưng các nhân viên công tác trong đoàn không tính là thân quen lắm thì lại biết khá nhiều, ngay cả Từ Uý Vũ mới chỉ gặp qua hai lần cũng gửi cho cậu một tin “Chúc mừng năm mới”.
Cậu trả lời từng cái một, trả lời tới mức tay cũng mỏi rã rời.
Nhân viên tạo mẫu tóc nói: “Anh ngẩng đầu lên một chút.”
Kha Tây Ninh hơi dựa đầu về phía sau.
Không bao lâu, hàng tin nhắn đã kéo tới gần cuối.
00:05
Thẩm Tân Nam: Chúc mừng năm mới!
Thẩm Tân Nam: Mẹ em nấu một bàn thức ăn, em ăn tới mức bụng sắp nứt ra rồi.
Thẩm Tân Nam: Anh Tây Ninh? Anh ngủ rồi hả? Vậy em không làm phiền anh nữa.
Kha Tây Ninh trả lời: “Chúc mừng năm mới, địa chỉ nhà cậu là gì?”
Có lẽ Thẩm Tân Nam vẫn đang nghịch điện thoại, gần như ngay lập tức trả lời.
“Số nhà XXX khu XX đường XX thành phố XX.”
Kha Tây Ninh đang định trả lời, Thẩm Tân Nam đã trực tiếp gọi qua.
“Anh muốn gửi đồ cho em hả?” Mấy ngày không gặp, giọng nói Thẩm Tân Nam nghe ra có tinh thần hơn nhiều, có lẽ mấy ngày này cậu ta ở nhà nghỉ ngơi rất thoải mái. Bên đó hình như rất nhiều người, âm thanh hỗn tạp, loáng thoáng có tiếng trẻ con kêu lanh lảnh cùng tiếng người lớn quát lớn khi có khi không, nhưng Kha Tây Ninh vẫn nghe được tiếng Thẩm Tân Nam rất rõ ràng.
Kha Tây Ninh nghĩ một lát, trả lời: “Hồi trước đã nói với cậu rồi mà, tôi muốn tặng quà mừng đóng máy cho cậu.”
Hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, đạo diễn đứng ngoài phòng nghỉ, trầm giọng gọi Kha Tây Ninh một tiếng.
Thẩm Tân Nam nghe được động tĩnh bên này, hơi nghi hoặc hỏi: “Anh lại nhận phim mới hả? Mệt lắm đó.”
“Không phải.” Kha Tây Ninh bâng quơ giải thích một câu, “Là một cái quảng cáo. Đạo diễn đang gọi, tôi cúp máy trước.”
Kiểu tóc của Kha Tây Ninh cơ bản đã làm xong, cậu bước nhanh ra trường quay, nghe đạo diễn giảng giải một số điểm quan trọng.
Cậu nhỡ kĩ từng điều.
Sau khi quay xong, thời gian đã không còn sớm nữa. Đạo diễn rất hài lòng đối với Kha Tây Ninh, lúc tạm biệt còn bắt tay cậu, chân thành nói: “Hi vọng sau này chúng ta lại có cơ hội hợp tác.”
Đạo diễn này chuyên quay các quảng cáo lớn, trên trường quốc tế cũng là một nhân vật rất có tiếng tăm.
Trong lòng Kha Tây Ninh vô cùng mừng rỡ, cậu gật đầu nói: “Tôi cũng hi vọng vậy.”
Ngập ngừng một chút, cậu lại nói: “Đạo diễn, năm mới vui vẻ.”
Đạo diễn cười to, giục mấy nhân viên công tác nhanh chóng kết thúc công việc: “Về mau thôi về mau thôi, về nhà ăn tết.”
Mọi người vui vẻ cười vang một trận, rất có không khí năm mới.
Có điều đón Tết, kì thực cũng chẳng liên quan tới Kha Tây Ninh lắm, ở nơi này cậu không có người thân, quan hệ với ba Kha lại lạnh nhạt, cha con hai người so ra còn xa lạ hơn người dưng nước lã. Trước kia cậu vẫn về nhà cũ ở mấy ngày, nhưng có một ngày, ba Kha chủ động tới tìm cậu, kêu cậu sau này không cần trở về nữa, dù sao cậu về mọi người càng khó chịu.
Mỗi năm về sau, Kha Tây Ninh chỉ gọi điện hỏi thăm, tới ngân hàng chuyển tiền cho bọn họ theo định kỳ.
Cậu ngồi vào xe, nhìn ngắm phong cảnh bên đường. Có một đứa nhóc bấu víu lấy tủ kính sống chết không chịu đi, cha mẹ bên cạnh đứa nhỏ dừng bước, mỉm cười dẫn nó vào trong cửa hàng. Chỉ là những cảnh tượng thưa thớt cực kì bình thường, nhưng Kha Tây Ninh lại nhìn tới xuất thần.
“Địa chỉ ban nãy anh gửi em.” Vu Thiến Văn hỏi, “Chính xác là địa chỉ nhà Thẩm lão sư sao?”
“Ừ.” Kha Tây Ninh đáp, “Mấy ngày nữa em gửi cũng không sao.”
Cậu chợt nhớ lại Vu Thiến Văn đã sớm nói tối nay sẽ về nhà đoàn tụ, khó khăn lắm mới có được ngày cả nhà quây quần bên nhau, cậu còn bắt cô nhóc làm việc, quả thực có chút vô nhân đạo.
“Hay… hay là để anh tự gửi đi.” Kha Tây Ninh nghĩ một chút, nâng mắt nhìn về phía Vu Thiến Văn, mang theo chút dò hỏi.
Vu Thiến Văn cảm thấy bộ dạng rối rắm vì mấy chuyện vặt vãnh của Kha Tây Ninh rất đáng yêu, cô cười một hồi, sau mới nói: “Em cũng có quà mừng năm mới muốn tặng Thẩm lão sư mà, để em gửi cho.”
※
Mấy ngày sau, Thẩm Tân Nam nhận được một gói bưu kiện.
Trong bưu kiện là hai món quà khác nhau, một món là chuỗi vòng tay Kha Tây Ninh tặng. Chính xác mà nói, đây là chuỗi Phật châu làm bằng gỗ trầm hương, lại còn được khai quang ở ngôi chùa nào đó, giá trị cũng không thấp.
Mặc dù có thể nhận được quà Kha Tây Ninh tặng, cậu vui lắm, nhưng trên thực tế Thẩm Tân Nam thà rằng Kha Tây Ninh không tặng quà cho mình.
Từ đồ ăn vặt cho tới chuỗi Phật châu. Mỗi lần Kha Tây Ninh đều vì nghĩ tới cảm xúc của cậu mà nhận quà cậu tặng. Nhưng mấy ngày sau Kha Tây Ninh sẽ tặng lại món đồ có giá trị tương đương. Sau một lần hai lần, chẳng lẽ Thẩm Tân Nam còn không hiểu rõ.
Ngoại trừ chuỗi Phật châu, Kha Tây Ninh còn viết tay một tấm thiệp, giấu trong chiếc hộp đựng Phật châu, ngay cả Vu Thiến Văn cũng không hay biết.
“Tân Nam, chúc cậu vạn sự như ý, tìm được giai ngẫu —— Kha Tây Ninh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiếp: Tây Ninh, cậu kéo xuống nữa đi, lời chúc Tết của tui ở phía sau con cún con kia kìa, sao cậu không xem nữa J
Hết chương 45.