Thấy Hoa Lưu Ly sợ lạnh, Thái tử cười: “Bên ngoài lạnh lẽo, sớm một chút trở về cùng Trường Không.” Nói xong, hắn quay đầu lại liếc nhìn thanh đao bị quan viên Đại Lý Tự thu, ánh mắt lạnh dần.
“Điện hạ, vi thần cùng xá muội cáo lui.” Hoa Trường Không không muốn gia nhập trong tranh đấu giữa các hoàng tử, hắn nghiêng đầu đánh ánh mắt cho tiểu muội, ý bảo nàng không nên lưu lại, đi nhanh lên.
Hoa Lưu Ly phúc thân với Thái tử, đi theo sau lưng Hoa Trường Không đến xe ngựa.
“Quận chúa.” Điền Duệ Đống thấy Hoa Lưu Ly phải đi, chạy chậm đuổi theo, “Quận chúa, bỉ phủ có chút dược liệu chăm sóc thân thể suy yếu, ngày mai ta cho người làm đưa đến quý phủ được không?”
“Đa tạ Điền công tử, nhưng thân thể ta là bệnh xấu nhiều năm, cần phải từ từ điều dưỡng.” Hoa Lưu Ly hiền dịu cười một tiếng, “Là thuốc ba phần độc, thân thể ta như vậy…”
Nàng thoải mái cười một tiếng: “Thôi, không nói những chuyện nhỏ nhặt này, Điền công tử, cáo từ.”
Điền Duệ Đống hoảng hốt đưa mắt nhìn huynh muội Hoa gia rời đi, sau một lúc lâu mới lưu luyến không rời trở lại nơi xảy ra vụ án: “Cái gã sai vặt đó muốn giết Bản công tử đâu?”
Thái tử thấy Điền Duệ Đống mặt ngu đần, thở dài. Tổ truyền Điền Gia thật là đầu óc không tốt, thiếu chút nữa mất mạng, vẫn không quên lấy lòng cô nương.
Hoa gia nhiều thế hệ nổi danh, có thể mang binh đánh giặc đều là người thông minh, đời sau hai nhà này không thích hợp.
Không môn đăng hộ đối, ngay cả đầu óc đều không xứng đôi.
“Điền Duệ Đống.” Thái tử mở miệng, “Gần đây không có việc gì thì đừng ra cửa, cô không muốn lần sau gặp được ngươi, là ở vãng sinh thất của Đại Lý Tự.”
Điền Duệ Đống run lên, hắn chợt phản ứng kịp, mới vừa rồi nếu không phải Quận Chúa Phúc Thọ kêu hắn một tiếng, hắn muốn đi cùng Quận chúa nói mấy câu, vậy hắn…
Nghĩ tới đây, cả người Điền Duệ Đống toát mồ hôi lạnh, sờ sờ cổ của mình, tay run run hành lễ với Thái tử nói: “Đa tạ Điện hạ nhắc nhở.”
“Điện hạ.” Bùi Tế Hoài nhỏ giọng nói với Thái tử, “Trên thanh đao có độc, là bí thuốc giá trị thiên kim, một năm trước Hộ Quốc Đại Tướng quân bắn chết địch quân, trên đầu tiễn có cái này.”
Bước ngoặc quyết định thắng thua trên chiến trường của Đại Tấn cùng nước Kim Phách, một năm trước Hộ Quốc Đại Tướng quân bắn chết danh tướng Đồ Ca của nước Kim Phách, từ đó nước Kim Phách lần lượt bại lui, ngay cả nhị hoàng tử tự mình mang binh cũng bị bắt sống.
Trên chiến trường nếu có thể bắn chết địch thủ, là biện pháp khích lệ binh lính tốt nhất. Nhưng Đồ Ca là tướng lãnh ưu tú nhất nước Kim Phách, toàn thân đều mặc Kim giáp, hầu như không có có bất kỳ da thịt lộ ở bên ngoài.
Duy chỉ có mắt.
Hai quân giao chiến, Hoa Ứng Đình có thể một mũi tên bắn chết, này là tài bắn cung dũng mãnh đến bậc nào?
Chỉ tiếc thần tướng như vậy, lúc tấn công Khắc Nhĩ thành bị trọng thương, không cách nào ra chiến trường nữa. Thái tử nhìn hộp gỗ đựng thanh đao, giọng nói lạnh lùng: “Hắc thủ phía sau, không chỉ muốn khơi mào mâu thuẫn Anh vương cùng Ninh Vương, còn muốn khiến người ta nghi kỵ Hoa gia?”
Bùi Tế Hoài không dám nói là chưa phải, hắn chỉ là một tra án, có thể làm chỉ có tìm được hung thủ giết người, cái khác hắn không dám đoán.
Một ngày sau, các bộ Kinh Thành đột nhiên trở nên khẩn trương, ăn trộm trên đường bị bắt sạch sẻ, phố lầu xanh cũng kiểm soát nghiêm khắc nhất.
“Công tử xin bớt giận.”
“Bớt giận?” Nam nhân che ngực, thiếu chút nữa ói ra máu, “Chỉ có một ngày, người chúng ta nằm vùng ở kinh thành bị quét dọn hơn phân nữa. Nếu không phải là các ngươi vô dụng thất thủ nhiều lần, tiết lộ tung tích, sao chúng ta lại hao tổn nhiều người như vậy?”
“Công tử, trong kinh thành những người dân này rất giảo hoạt, một nửa người của chúng ta đều là bị bọn họ tố giác.” Thủ hạ khuyên nhủ, “Công tử, thời cuộc ta bất lợi, chúng ta rời đi trước.”
Cuối cùng nam nhân không nhịn được, thổ huyết trong lòng. Mặc hắn mưu tính mọi cách, nhưng người định không bằng trời định, hắn tính toán những thứ xuất quỷ nhập thần không dứt trong kinh thành, người mỉm cười trước mặt, sau lưng dân chúng bỏ chạy đi báo quan, cũng coi như chuyện ngòa ý muốn trong kế hoạch.
Kinh Thành Đại Tấn này, không chỉ có Hoàng thất triều thần ưa tính toán, ngay cả dân chúng cũng tiếu lý tàng đao, trong ngoài không đồng nhất.
“Đưa tin cho các cơ sở ngầm, tìm cơ hội rời Kinh Thành, chú ý không làm người khác hoài nghi.” Nam nhân lấy khăn tay chậm rãi lau vết máu nơi khóe miệng, ngước mắt nhìn về phía nam nhân đứng ở trong góc nhỏ, “Ngũ Tam.”
“Công tử?” Thủ hạ bị gọi lại ngẩng đầu nhìn nam nhân.
“Còn nhớ rõ hôm qua ta ra lệnh như thế nào?” Nam nhân trầm mặt, “Ngươi lưu lại ở kinh thành, cho dù dùng biện pháp gì, đều phải bắt Quận chúa Hoa gia cho ta.”
Nếu không phải người này, hắn sẽ không nhận thất bại nhiều lần như vậy.
Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có giao nàng cho Chủ Công, mới có thể ngừng lại sự tức giận của Chủ Công.
“Dạ.” Ngũ Tam nói, “Xin công tử yên tâm, thuộc hạ đã bắt tay vào chuẩn bị.”
Nghe được hai chữ “Yên tâm”, nam nhân lại khạc ra một búng máu, gần một tháng qua, khi nào hắn yên tâm qua?
“Người ở kinh thành, chính là ăn quá tốt, rãnh rỗi quá nhàm chán, không có việc gì đều nghĩ ra âm mưu quỷ kế.” Diên Vĩ sửa sang lại trâm phượng cho Hoa Lưu Ly: “Quận chúa, hôm nay đi tham gia cung yến, ngài cũng phải cẩn thận chút.”
“Không sao, con người của ta thân kiều thể yếu, người khác nói cái gì chính là cái đó, sẽ không tranh chấp theo các nàng” Hoa Lưu Ly sờ sờ ngạch trụy giữa trán, nhận lấy mì ngân ti do nha hoàn bưng lên ăn xong, “Tam ca đã ăn sao?”
“Ngài yên tâm đi, tâm lý Tam công tử nắm chắc.” Diên Vĩ giúp Hoa Lưu Ly lau mỡ trên miệng, “Canh giờ không còn sớm, Quận chúa, chúng ta nên ra cửa.”
Hoàng thất cử hành cung yến, ăn cái gì cũng không trọng yếu, quan trọng là … Có thể đi tham gia hay không. Điều này thể hiện thân phận cùng địa vị, một chút hoàng thân quốc thích xa, vì duy trì vinh quang mặt ngoài, muốn hết mọi biện pháp cũng muốn nhét tên mình vào trong danh sách mời.
Vào cửa cung một đoạn đường, đã sớm dùng nước trong giội, vẩy nước quét nhà sạch sẽ. Hai bên đường đi cấm vệ sắp hàng quân chỉnh tề, bảo đảm mỗi vị vào cung đều an toàn.
Đây là lần đầu tiên Hoa Lưu Ly tham gia cung yến, nội tâm còn có điểm tò mò cùng mong đợi.
Bên ngoài xe ngựa quan lại không thể đi lại ở trong cung, sau khi vào cung, Hoa Lưu Ly liền từ xe ngựa ra ngoài. Nàng ngửa đầu nhìn bốn phía đeo đầy đèn lồng rực rỡ màu sắc, trong mắt tràn đầy tươi đẹp.
“Cẩn thận nhìn đường.” tay Hoa Trường Không vịn chặt nàng xuống xe ngựa, có thái giám tới đây dẫn đường, dẫn bọn họ đi tới đại điện tổ chức cung yến.
Thường ngày không cảm thấy hoàng cung có gì đẹp, nhưng đến tối nay, Hoa Lưu Ly mới cảm thụ vẻ đẹp mông lung trong bóng đêm. Kỳ hoa dị thảo dưới ánh nến như ẩn như hiện, trong lúc cung nữ yểu điệu xách theo đèn cung đình xuyên qua, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đàn sáo, như tiên cảnh.
“Vương Gia, hình như trước mặt là Công tử cùng Quận chúa Hoa gia.” Thái giám tùy thân thấy phía trước có người, cẩn thận phân biệt một phen nói với Anh vương, “Vương Gia, cần nô tài gọi bọn họ lại?”
Nghe được sau lưng có động tĩnh truyền ra, Hoa Lưu Ly nghiêng đầu nhìn, thấy Anh vương cùng Ngũ hoàng tử, lễ phép cười một tiếng với bọn họ.
Gió nổi lên, thổi đèn treo ở bên cạnh trên nhánh cây, ngọn đèn dầu chập chờn, nữ tử dưới ngọn đèn dầu cũng có vài phần xuất trần.
Anh vương chăm chú nhìn một màn này, trong đầu thoáng qua một câu vẻ nho nhã.
Mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa lan san xứ *.
*Trích trong bài thơ “Thanh Ngọc án-Nguyên tiêu” của tác giả Tân Khí Tật
**Bản Hán Việt
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,
Cánh xuy lạc, tinh như vũ.
Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.
Phụng tiêu thanh động,
Ngọc hồ quang chuyển,
Nhất dạ ngư long vũ.
Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,
Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.
Chúng lý tầm tha thiên bách độ,
Mạch nhiên hồi thủ,
Na nhân khước tại,
Đăng hoả lan san xứ.
** Bản dịch của Dạ Ngọc Minh Anh
Đêm đến, gió đông qua thổi ngàn hoa.
Hoa bay theo gió, đẹp tựa mưa sao.
Ngự quý, xe trạm, khắp phố hương đưa.
Tiếng tiêu phượng thổi, ánh Ngọc Hồ xao động.
Mày ngài, dáng thanh, tơ vàng, vô vàn kiểu.
Rộn ràng tiếng nói, thoảng hương đưa.
Tìm người giữa chốn trăm nghìn lượt.
Đột nhiên quay đầu, người ngay trước mắt.
Ánh lửa đèn tàn soi bóng lệ.
Mình chưa lấy lại tinh thần, hai chân đã chạy tới trước mặt huynh muội Hoa gia.
“Vương Gia an, Ngũ điện hạ an.”
“Không cần đa lễ.” Anh vương phục hồi lại tinh thần, hắn chú ý tới áo choàng Hoa Lưu Ly mặc, cành hoa thêu vòng vòng lượn quanh, mặc dù không xinh đẹp bằng Mẫu Đan Thược Dược, lại hết sức nhu mỹ động lòng người.
Ngày thường, từ trước đến nay hắn ngại loại hoa văn thêu vô cùng mộc mạc.
“Nếu vô tình gặp gỡ, vậy cùng đi đi.” Anh vương mời huynh muội hai người đồng hành, thỉnh thoảng hỏi một chút cuộc sống binh lính trong quân doanh, thân cận cùng quan tâm.
Ngũ hoàng tử mỉm cười theo sát sau lưng Anh vương, chỉ có phong độ đoan chính, như ngọc như nguyệt.
Không biết có phải những hoàng tử này hẹn ước canh giờ vào cung hay không, nửa đường bọn họ lại gặp Ninh Vương cùng Tứ hoàng tử trầm mặc ít nói, bốn vị hoàng tử ghé vào một nơi, rất có thanh thế.
Từ ngoài mặt nhìn, Hoa Lưu Ly không nhìn ra bốn vị hoàng tử này đều có ý định riêng, ngay cả Anh vương tính tình tương đối nóng nảy xung động, cũng là một bộ dáng huynh trưởng tốt.
Xuyên qua cung đạo, Hoa Lưu Ly thấy được đất trống rộng rãi bên ngoài đại điện, nơi xa có một đội cung nhân xách theo đèn cung đình, mang bộ liễn đi đến cửa đại điện.
Cả hoàng cung, có thể không hề kiêng kỵ ngồi bộ liễn người chỉ có ba người.
Thánh thượng, Thái hậu còn có Thái tử điện hạ.
Hoa Lưu Ly nhìn về phía bốn vị hoàng tử, vẻ mặt bọn họ lạnh nhạt, nhìn về phía người trong ánh mắt, mang theo cảm xúc nàng xem không hiểu cũng không muốn hiểu.
Ai nha, không có nghĩ đến những hoàng tử này cũng làm chuyện chèn ép như vậy.
Bốn người bọn họ cùng nơi, cũng không chơi cùng Thái tử điện hạ, bây giờ nhìn đến người, mặt cũng thể hiện “Chúng ta với cao không nổi, chúng ta không đùa với ngươi”.
Các tiểu tử, có biết ghen tỵ khiến người xấu xí hay không?
Hoa Lưu Ly che miệng ho khan mấy tiếng, lôi kéo Hoa Trường Không bước nhanh đi tới trước mặt Thái tử, hành lễ nói: “Thái tử điện hạ an.”
Nàng Hoa Lưu Ly, tuyệt không thông đồng làm bậy cùng những thứ thích chèn ép này.
“Tiểu nha đầu, hôm nay trang phục lộng lẫy rồi hả ?” Thái tử thấy nàng, cười khẽ một tiếng, từ bộ liễn bước xuống, ” Lần đầu tiên ngươi tham gia cung yến, rất nhiều chuyện không hiểu, đợi lát nữa ngồi ở bên Hoàng tổ mẫu.”
Hoa Lưu Ly hỏi: “Có thể vượt phép tắc hay không?”
“Hoàng tổ mẫu là tổ mẫu dân chúng thiên hạ, tiểu tôn nữ phụng bồi tổ mẫu, có cái gì không hợp quy củ?” Thái tử nghiêng đầu, mới nhìn đến bốn huynh đệ chắp tay hành lễ với hắn, “Huynh đệ, không cần đa lễ.”
Bốn vị hoàng tử miệng nói không dám, vẫn kiên trì hành lễ xong, mới đi theo bên cạnh Thái tử.
Thái tử không để ý đến bọn họ, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Hoa Lưu Ly: “Trước khi đến, có nghe lời của cô hay không?”
Hoa Lưu Ly ngẩn người, ngay sau đó liền hiểu ý tứ của Thái tử, nhỏ nhẹ gật đầu một cái.
“Sau đó đi vào không cần lên tiếng, nghe cô an bài là được.” Thái tử nhìn trang sức trên tóc Hoa Lưu Ly lay động nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện, hắn có chút hoa mắt, không nhịn được đưa tay đội mũ áo choàng vào trên đầu nàng.
“Điện hạ.” Hoa Lưu Ly trợn to hai mắt, “Tóc thần nữ rối loạn.”
“Không sao, sau đó ngươi ngồi bên cạnh Hoàng tổ mẫu, người khác không dám nhìn ngươi.” Thái tử vội ho một tiếng, đưa tay không thành thật, ra sau lưng .
Hoa Lưu Ly cởi mũ cẩn thận xuống, thối lui bên người Hoa Trường Không.
Việc khác có thể thương lượng, kiểu tóc không thể loạn.
Anh vương nhìn khuôn mặt Hoa Lưu Ly trắng nõn nhỏ bé, đầu ngón tay không khỏi có chút ngứa ngáy. Đoàn người vào đại điện, sau khi được hoàn lễ của mình, hắn đi tới bên cạnh Hiền phi, nhỏ giọng nói: “Mẫu phi, nhi tử cảm thấy Hoa gia tiểu cô nương…”
“Ngươi nghĩ cũng cũng đừng nghĩ.” ngay cả mí mắt Hiền phi cũng không có hạ xuống, “Bổn cung sẽ không đồng ý.”
Nhi tử của mình có đức hạnh gì thì chính mình rõ ràng, ban đầu thấy Hoa Lưu Ly lần đầu tiên, nàng cũng biết với ánh mắt chó của nhi tử mình, sẽ coi trọng nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Hiền phi: Phần lớn nam nhân đều là mắt chó, bao gồm con ta.
Thái tử: Cô là ai, các ngươi nhớ sao?