Người bán vừa thấy có khách ghé lại sạp mình, liền niềm nở mời chào: “Cô chủ xinh đẹp muốn mua đồ ư? Ôi chao, cô cứ tự nhiên chọn lựa nhé, kiểu nào cũng có đủ hết đa.”
Trúc mỉm cười, nắm lấy con Đẹt đến trước mặt người bán, nói: “Chị có cỡ nào vừa với dáng nó hay không?”
“Có, đương nhiên là có rồi. Cô chủ muốn mua kiểu quần áo thế nào, để tôi lấy ra cho cô chọn nhé.”
Cô suy nghĩ, rồi đáp: “Chị chọn cho tôi mấy kiểu màu nhạt đơn giản là được. À, cũng chọn một bộ trông đẹp một chút.”
Con Đẹt ngơ ngác một hồi mới chợt nhận ra mợ ba muốn mua quần áo mới cho nó. Nó mếu máo, nói: “Mợ ơi mợ… không cần…”
“Nín ngay!” Trúc phũ phàng cắt ngang lời nó, chuyên tâm chọn quần áo.
Người bán lần đầu tiên thấy chủ tự mình lựa quần áo cho tôi tớ, mặc dù lời nói có hơi gắt gỏng, nhưng vẻ mặt không hề có chút khó chịu thiếu kiên nhẫn nào, vì thế ấn tượng đối với cô chủ này cũng tốt hơn.
Trúc chọn vài bộ quần áo đơn giản cho con Đẹt, lại chọn một bộ kiểu dáng thật đẹp cho nó mặc những lúc quan trọng, sau đó tính tiền.
Dù sao nó cũng đang tuổi ăn tuổi lớn, không cần mua quá nhiều, kẻo cao lên hay mập ra lại mặc không vừa người.
Người bán gói đồ cho cô, nhận tiền mà cười tít mắt, làm quen nói: “Cô chủ con cái nhà nào thế nhỉ, vừa xinh đẹp lại tốt bụng.”
Trúc ném gói đồ cho con Đẹt ôm, lém lỉnh cười đùa: “Tôi nói ra sợ chị sẽ hết hồn đó đa.”
Nói xong không chờ người bán hỏi thêm, Trúc quay người đi thẳng. Cô vẫn còn chưa mua nguyên liệu nấu ăn dỗ chồng nữa đó.
Người bán nhìn dáng người con gái thướt tha đi xa, nhịn không được bèn túm lấy con Đẹt còn đang lau nước mắt, gặng hỏi: “Cô chủ nhà nhóc là ai thế?”
Con Đẹt nâng niu gói quần áo mới trong lòng, trả lời: “Không phải cô chủ đâu, đó là mợ ba nhà tôi đấy!”
Người bán tò mò hỏi: “Mợ ba nhà nào mà xinh đẹp tốt bụng thế đa?”
Con Đẹt ưỡn ngực dõng dạc đáp: “Là mợ ba Trúc, vợ của cậu ba Hưởng con trai phú ông Lê Dư đó.”
Người bán trợn mắt, vẻ mặt không tin: “Sao có thể chứ! Mợ ba Trúc nổi tiếng đanh đá, điêu ngoa, còn kiêu căng thích kiếm chuyện. Sao có thể tốt bụng mua quần áo cho con ở?”
Con Đẹt tức giận trừng mắt, cãi: “Mấy người nói bậy, mợ ba tốt lắm!”
Người bán không chút nhún nhường, nói có sách mách có chứng, trực tiếp đưa ra bằng chứng sống: “Mợ ba Trúc còn đánh bể đầu cậu ba Hưởng đó đa, cái này chắc chắn không phải giả!”
Con Đẹt bây giờ một lòng hướng về mợ ba, sao chịu nổi người khác công kích nói xấu mợ, nó phản bác: “Là do cậu ba và cô Liễu ỡm ờ với nhau, sao có thể trách mợ được chứ! Mấy người xấu lắm, tôi không nói chuyện với chị nữa!”
Nó nói xong tức giận đuổi theo mợ ba.
Nó cũng không hề hay biết vì lời nói của mình mà đầu trên xóm dưới ai cũng đồn cậu ba Hưởng ỡm à với cô bạn học cũ, bỏ mặc vợ nhà bơ vơ phòng không gối chiếc cho nên mới bị đánh bể đầu.1
Trúc dẫn theo con Đẹt dạo quanh các quầy hàng khác, lúc đi qua sạp rau trông thấy mớ rau càng cua xanh tươi mơn mởn, lại nghe nói vì ít người ăn được loại rau này cho nên giá rất rẻ, người bán thường dùng nó tặng kèm cho khách nếu khách cần. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định mua một ít rau xanh các loại, cuối cùng thành công được tặng một mớ lớn rau càng cua.
Không phải cô keo kiệt chút tiền này, mà là hạn chế dùng tiền vào những khoảng không cần thiết.
Cô quyết định sẽ làm món gỏi rau càng cua với thịt bò, tiếp đó là cá lóc nướng trui, thịt kho trứng.
Cá trong nhà có ao nuôi sẵn, chỉ cần lựa thêm một miếng thịt tươi ngon là đủ rồi.
Đồ đã mua xong, đi dạo cũng đủ rồi, Trúc quyết định trở về nhà chuẩn bị nấu nướng.
Vừa đi được một đoạn lại nghe thấy được một trận ầm ĩ ồn ào, dường như có người đánh nhau.
Cô vốn không định đến xem náo nhiệt, chủ tớ hai người đều là phận đàn bà con gái chân yếu tay mềm, nhỡ đâu trong lúc hỗn loạn bị vạ lây thì nguy, vẫn nên sớm rời khỏi thì tốt hơn.
Đúng lúc này lại nghe được tiếng người nào đó lớn giọng chửi mắng:
“Còn nhỏ như vậy đã học thói trộm cắp. Ba mẹ mày đâu, trong nhà không ai dạy mày à!”
Trúc dừng chân, đứng lại.
“Tao hỏi sao không trả lời hả? Mày câm à? Hay là bị điếc?”
“Còn nhỏ đã không ra hình ra ngợm, lớn lên chắc chắn sẽ cướp của giết người!”
“Ba mẹ mày sinh ra mày mà không biết dạy mày hả?”
“…”
Con Đẹt thấy mợ đột nhiên dừng lại, nó hỏi: “Mợ ba, sao mợ không đi tiếp ạ?”
Gần đó quá ầm ĩ, nó nghe cũng có chút sợ.
Trúc do dự một lúc, rồi nói: “Mợ muốn đến đó xem thử, em nếu sợ thì đem đồ ra xe trước chờ mợ. Mợ sẽ ra sau.”
Con Đẹt vội lắc đầu, nói: “Con không sợ, con đi chung với mợ.”
Chủ tớ hai người lại chen vào đám đông.
Ở đó có một cậu bé quần áo chắp vá khắp nơi đang ôm đầu co người nằm trên đất. Dù cho người ta có đánh, có mắng chửi thậm tệ thế nào nó cũng không hề hé răng nửa lời, chỉ biết gồng mình cam chịu.
Trúc hỏi thăm một người đứng gần đó mới biết được nó lén trộm mấy cái bánh bao, bị chủ bắt được tận tay rồi xảy ra cớ sự thế này.
Nhìn dáng người nho nhỏ co ro nằm đó cô thật không đành lòng.
Cô đi lên, nói với người chủ nọ: “Ông chủ, tôi sẽ trả tiền số bánh nó lấy của ông, ông xem dạy dỗ như thế cũng đủ rồi, ông tha cho nó nhé?”
Con Đẹt vội vàng dùng hai tay đưa tiền qua.
Ông chủ nhìn số tiền trong tay, hầm hừ trở về quầy hàng của mình. Mọi người xung quanh thấy hết chuyện cũng bắt đầu tản đi.
Nhìn cậu nhóc vẫn co người nằm đó chưa chịu đứng dậy, cô sợ nó bị thương chỗ nào đó, bèn ngồi xuống đưa tay kéo nó.
Ai mà ngờ nó chẳng nói chẳng rằng hất ngã cô.
Cũng hung hăng gớm đấy.
Trúc thầm bực bội, tức giận nói: “Được lắm, còn định lấy oán báo ơn có đúng không! Tôi còn tưởng nhóc có nỗi khổ khó nói mới làm ra chuyện thế này, ai mà ngờ nhóc lại đúng là một đứa trẻ hư hỏng!”
Cậu nhóc nhìn cô, rồi mím môi không nói chuyện.
Có lòng tốt giúp người lại bị người xô ngã dập mông, thói đời đúng là khôi hài mà.
Mà khoan… khôi hài hẳn phải là đoạn này nè.
Con Đẹt chẳng biết từ đâu lao tới như một viên đạn, nó ném gói quần áo vào mặt cậu nhóc, giận dữ mắng: “Sao mày dám xô mợ tao ngã hả? Mợ tao có lòng tốt giúp mày cơ mà! Sao mày hư hỏng quá vậy!”
Trúc đỡ trán, chạy tới giữ con nhóc sắp nhào tới hành hung người ta.
Đứa nào đứa nấy đều hung dữ như nhau hà!
Mà cậu nhóc kia dường như bị gói đồ ném trúng đầu liền nghĩ thông suốt, nhỏ giọng lên tiếng: “Xin lỗi…”
Trúc vỗ đầu con Đẹt đang hăng hái như con gà chọi sắp được ra trận, bất lực nói: “Được rồi, người ta xin lỗi rồi cơ mà, em ngoan ngoãn lại cho mợ.”1
Con Đẹt hừ mấy tiếng, nói: “Nó còn chưa có cám ơn mợ đó.”
Cậu nhóc liền lập tức thốt: “Cám ơn.”
Đẹt: “…”
Trúc phì cười ra tiếng.
Con Đẹt bĩu môi, ấm ức nói: “Nó đẩy mợ, mợ còn bênh nó la con.”
Đứng giữa cuộc chiến của hai đứa trẻ thật mệt tâm.
Trúc nhướng mày, chỉ tay về phía gói quần áo nằm chổng chơ trên đất, nghiêm giọng nói: “Ai cho ném đồ mợ mua? Không cần nữa có đúng không?”
Lúc này con Đẹt mới vội vàng nhặt lại đồ, không ngừng phủi phủi bụi bẩn bên trên, còn không quên lườm nguýt cậu nhóc mấy cái.
Cậu nhóc bị lườm cũng không sợ, nó cũng loay hoay nhặt lại mấy cái bánh bao rơi trên đất, ôm vào trong lòng như của quý, thầm nghĩ đem về bỏ lớp vỏ dơ bên ngoài là có thể ăn được rồi.
Trúc vừa nhìn liền biết nó đang nghĩ gì, chỉ tay sang hàng chè đã ăn trước đó, nói: “Nhóc theo chị qua đó, chị có mấy câu muốn hỏi.”
Cậu nhóc lại mím môi, không đáp.
Trúc cười, bắt đầu đưa ra miếng mồi ngon dụ dỗ: “Nếu nhóc đồng ý, chị sẽ mua thêm đồ ăn ngon cho nhóc.”
Cậu nhóc đảo mắt, bắt đầu lung lay.
“Bánh bao dơ rồi, chị có thể mua bánh bao mới cho nhóc. Có điều… chị sẽ không giúp những đứa trẻ hư.”
Cậu nhóc lập tức đỏ mắt: “Con không phải đứa trẻ hư.”
Ánh mắt đó làm cô đau lòng, cô đưa tay lau đi vệt nước mắt trên gương mặt lấm lem của nó, dịu dàng nói: “Chị biết nhóc không phải đứa trẻ hư, cho nên mới đứng ra giúp nhóc. Đi, qua đó chị mua chè cho nhóc ăn. Chè ngon lắm đấy, không ăn thì đừng có tiếc đấy nhé!”
Thế là bên hàng chè lại có thêm ba vị khách đặc biệt.
Mà ở quán ăn đối diện có hai người vẫn luôn quan sát từ nãy tới giờ.
Một chàng trai khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi đẩy người ngồi bên cạnh mình, kích động nói: “Anh ba, người đó sao giống chị ba quá đa?”
Người nọ vừa nghe thế không hiểu sao phần trán lại âm ĩ đau.
Chàng trai lại chậc lưỡi than một tiếng: “Thì ra chị ba cũng có lúc dịu dàng như thế nha…”
Người nọ nhớ tới dáng vẻ dỗ dành cậu nhóc lúc nãy của cô, đúng thật là rất dịu dàng…